Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 23

“Mai cậu có đến nữa không?”

Lư Chi hỏi khi Giang Vi đang chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

Anh đứng nơi ngưỡng cửa, khẽ khựng lại rồi quay đầu nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, hai tay thò ra ngoài siết lấy mép chăn khiến lớp vải bị vò nhăn. Mái tóc xõa xuống, sắc mặt hơi tái nhưng ánh mắt khi nhìn anh vẫn ánh lên những tia sáng lấp lánh.

“Mai tớ sẽ đến.”

“Thế thì…”

“Mai tớ muốn uống trà sữa.”

Có lẽ tự thấy yêu cầu ấy có phần quá đáng, cô vội giải thích:

“Tớ nằm viện lâu rồi, không ai cho uống trà sữa mà miệng toàn vị thuốc đắng ngắt thôi… Tớ chỉ muốn uống gì đó ngọt ngọt.”

Nói rồi, cô nhìn anh với ánh mắt mong chờ, hàng mi chớp chớp như làm nũng.

“Tớ biết rồi.”

Giang Vi bật cười, “Tớ về đây.”

Khi anh nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng bệnh, Lư Chi vẫn còn ngẩn người.

Ngày mai anh thật sự…sẽ mang trà sữa cho cô sao?

Anh nói “biết rồi”.

Vậy chắc sẽ mang đến thật nhỉ?

***

Lư Chi nói cô thèm đồ ngọt. Sau khi rời bệnh viện, Giang Vi liền ghé siêu thị. Anh đi một vòng, mua một chiếc hộp thủy tinh trong suốt rồi chọn đủ loại trái cây, toàn là những thứ Lư Chi thích ăn.

Cô gái này làm việc gì cũng sợ phiền, Giang Vi nghĩ chắc cô sẽ thích kiểu trái cây được cắt nhỏ gọn gàng, sắp xếp ngay ngắn trong hộp. Dù siêu thị cũng có bán loại trái cây cắt sẵn nhưng đâu phải loại nào cũng hợp khẩu vị cô, mà để đến ngày mai thì không còn tươi nữa. Thế nên anh quyết định tự tay chọn mua, cắt sẵn rồi mang đến cho cô.

Anh không mua trà sữa cho Lư Chi như lời cô nói. Dù sao uống nhiều trà sữa cũng không tốt. Lần trước gặp y tá đã bị nhắc nhở một lần rồi. Nếu bị phát hiện nữa, nhỡ đâu còn bị cấm vào thăm thì sao? Thôi thì cứ đợi cô xuất viện rồi mua cũng chưa muộn.

Về đến nhà, anh đặt túi trái cây lên bàn bếp. Trước tiên anh đổ ít hạt cho Thất Thất. Thấy nó vẫy đuôi vui vẻ ăn uống, Giang Vi chậm rãi ngồi xổm xuống, ngắm chú chó đang hí hửng quẫy đuôi ăn từng miếng. Anh mỉm cười, vươn tay xoa xoa đầu nó.

“Thất Thất, hôm nay mẹ bảo có thể bắt đầu làm bạn trước với bố.”

Dù biết Thất Thất chẳng thể hiểu, anh vẫn thì thầm một mình:

“Trước đây bố nóng vội quá.”

“Bạn bè cũng được.”

“Như thế cũng tốt.”

Vì đã hứa với Lư Chi sẽ đến bệnh viện nên sáng hôm sau Giang Vi dậy từ sớm. Anh rửa sạch hộp đựng đã mua từ hôm qua rồi cẩn thận rửa đi rửa lại trái cây đến mấy lần. Sau đó cắt thành từng miếng nhỏ xếp ngay ngắn vào hộp. Lúc Giang Vi đang bận rộn chuẩn bị, Thất Thất cứ quanh quẩn bên cạnh, không ngừng cọ vào chân anh. Cảm giác ấm áp mềm mại đó khiến anh khó lòng làm ngơ.

Anh cúi xuống nhìn nó rồi cho nó một miếng táo, khẽ lẩm bẩm như tự nói với mình:

“Đây là trái cây chuẩn bị cho mẹ nên chỉ cho con một miếng thôi nhé.”

“Mẹ đang bệnh, con không được giành đồ ăn với mẹ.”

Dường như Thất Thất hiểu được lời anh nên ăn xong miếng táo, nó ngoan ngoãn quay về phòng khách, nhảy lên xô pha nằm im, không quấy rầy anh nữa.

Giang Vi cắt được hai hộp trái cây đầy ắp, xếp chúng vào túi giấy còn bỏ thêm hai chai sữa chua vị nguyên bản vào cùng.

Sáng hôm ấy, Lư Chi vừa ăn sáng xong, nằm trên giường với vẻ chán chường, mắt mở to nhìn đăm đăm lên trần nhà trắng toát, không biết đang nghĩ gì.

Khi Giang Vi bước vào phòng, cảnh tượng ấy đập ngay vào mắt anh.

Nghe tiếng mở cửa, Lư Chi bật dậy như cá chép quẫy đuôi, quay đầu nhìn về phía cửa.

Vừa thấy Giang Vi, ánh nhìn của cô lập tức bị hút lấy bởi túi đồ trên tay anh, đôi mắt như sáng rỡ lấp lánh.

“Lại đây, lại đây!” Lư Chi vẫy tay gọi anh, mắt vẫn dán chặt vào chiếc túi.

Giang Vi vừa đến gần, cô đã túm lấy túi trên tay anh rồi vội vàng mở ra, cúi đầu nhìn vào bên trong.

Không thấy trà sữa cô thích. Không đúng, phải nói là… thậm chí không thấy bóng dáng của trà sữa. Chỉ có hai chai sữa chua cùng hai chiếc hộp.

Ấy khoan…

Lư Chi nhìn kỹ lại: bên trong hộp là trái cây.

Trái cây ư… Cô thật sự chẳng muốn nhìn thấy trái cây nữa. Lần nhập viện này, cô đã bị bác Vương ở giường bên cạnh ép ăn trái cây đến phát ngán. Giờ chỉ cần nhìn thôi là đã thấy nhức đầu.

“Cậu bảo miệng toàn vị thuốc đắng nên tớ chuẩn bị cho cậu ít trái cây.” Giang Vi lấy hộp từ túi ra, đặt lên bàn.

“Trong thời gian nằm viện không nên uống trà sữa. Đợi cậu ra viện rồi uống.”

Trong hai chiếc hộp đặt trên bàn, trái cây đã được cắt thành từng miếng nhỏ đầy ắp, toàn là loại cô thích. Vừa nhìn đã biết không phải mua sẵn mà do chính tay anh chuẩn bị.

“Cậu tự làm cái này à?”

“Ừ.” Giang Vi gật đầu. “Hôm qua lúc về tớ ghé siêu thị, sáng nay mới làm đấy.”

“Vẫn còn tươi lắm.”

Buổi sáng mùa đông ấy, anh ngồi trước mặt cô, hai tay nâng hộp trái cây mình tự chuẩn bị. Ánh nắng nhàn nhạt hắt qua khung cửa sổ rọi xuống người anh, phủ lên bóng dáng ấy một vầng sáng dịu dàng.

Khoảnh khắc đó, trong đầu Lư Chi đã không còn bóng dáng của cốc trà sữa nữa.

Cô đón lấy chiếc hộp rồi mở ra.

Anh đưa cho cô một chiếc nĩa nhỏ.

Cô nhận lấy.

Bên trong hộp đều là những loại trái cây cô yêu thích.

Cô cắn một miếng táo.

Về sau, ký ức ấy vẫn luôn khắc sâu trong cô và miếng táo hôm đó là miếng táo ngọt ngào nhất trong đời. Dù sau này khi hai người đã bên nhau, cùng ăn rất nhiều trái táo khác cũng ngọt không kém, nhưng cô vẫn chẳng thể quên được sớm mai mùa đông hôm ấy, giữa tiết trời rét buốt, trong căn phòng bệnh nồng mùi thuốc khử trùng, anh đã vì cô mà chuẩn bị một hộp trái cây toàn là những thứ cô thích, do chính tay anh tỉ mẩn cắt gọt. Không phải làm quá lên mà thực sự đó là hộp trái cây ngon nhất cô từng ăn trong đời.

“Ngọt không?”

“Ngọt.” Cô gật đầu.

Đúng lúc ấy, bác Vương nằm giường bên cạnh từ ngoài bước vào, thấy Lư Chi đang ăn trái cây, bên cạnh còn có một chàng trai đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

“Ái chà, Lư Chi, đây là người yêu cháu à?”

Bác Vương hứng khởi bước lại gần, ngắm nghía Giang Vi thêm vài lượt, không để hai người có cơ hội giải thích đã tiếp tục huyên thuyên:

“Chà chà, người yêu cháu đẹp trai thật đấy, bác thấy hai đứa xứng đôi lắm!”

Nghe hai chữ “người yêu” trong lời bác Vương, Giang Vi hơi khựng lại, lập tức quay sang nhìn Lư Chi, dường như muốn dò xem phản ứng của cô.

“Không phải đâu bác ơi, bọn cháu chỉ là…”

Lư Chi chưa kịp mở miệng giải thích đã bị bác Vương xen ngang:

“Dào ôi, ngại gì chứ! Bác cũng từng trẻ như hai đứa, yêu đương thì có gì phải giấu? Sợ bác biết à?”

Chiếc hộp trái cây trong tay Lư Chi vốn quá nổi bật khiến ai cũng dễ để ý.

“Lúc trước bác cho cháu trái cây, cháu còn bảo không ăn nổi. Giờ thì bác hiểu rồi, còn phải xem là ai cho nữa.”

Lư Chi há miệng định nói gì đó rồi lại thôi, không biết nên giải thích ra sao. Trong phòng bệnh chỉ có ba người là bác Vương, Giang Vi và cô, mà giờ cả hai người kia đều đồng loạt nhìn cô khiến cô lập tức nghẹn lời.

May thay, cứu tinh đã đến kịp lúc.

“Giường 7 chuẩn bị tiêm.”

Y tá bước vào với khay dụng cụ y tế.

Giường số 7 là giường bác Vương, còn Lư Chi nằm giường số 8.

Thấy bác Vương cuối cùng cũng im lặng, Lư Chi mím môi cười khẽ, thầm thở phào vì thoát khỏi “kiếp nạn”.

Nào ngờ ngay sau đó, cô lại bị y tá liếc một cái: “Cười gì thế? Sắp đến lượt cô đấy.”

Nụ cười trên môi Lư Chi lập tức méo xệch.

Y tá xử lý xong cho bác Vương, ánh mắt vô tình lướt qua Giang Vi rồi dừng lại ở chiếc túi giấy anh mang theo.

“Lần này người yêu cô khá hơn rồi đấy, không mang trà sữa vào như lần trước nữa.”

Dường như bất kỳ ai nhìn thấy Giang Vi cũng đều mặc định anh là người yêu của Lư Chi.

Giang Vi nhìn đầu kim mảnh c*m v** tĩnh mạch trên cánh tay Lư Chi mà cô lại chẳng hề phản ứng, như thể chỉ là chuyện thường ngày đã quá quen, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn.

Sự thản nhiên hờ hững ấy khiến người ta nhói lòng.

Giang Vi ở lại bệnh viện cùng Lư Chi rất lâu, mãi đến khi thuốc trong bình truyền gần cạn, anh mới đứng dậy rời đi.

Bình Luận (0)
Comment