Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 24

Từ sau hôm Lư Chi chịu mở lòng, Giang Vi đến bệnh viện thường xuyên hơn hẳn. Số lần anh ghé qua còn nhiều hơn cả Tống Sơ, gần như ngày nào anh cũng đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng bệnh, bất kể gió mưa hay sấm chớp.

Các y tá ở quầy trực đều nhận ra anh, thậm chí còn quen mặt lắm rồi.

Khi Tống Sơ liên tiếp ba lần bắt gặp cảnh Giang Vi mang đồ ăn đến cho Lư Chi, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa.

“Vậy là bấy lâu nay tôi mang cơm tới chỉ để làm cảnh à?”

“Đến chuyện mang cơm mà cậu cũng phải tranh với tôi sao?”

Vừa nói, cô ấy vừa liếc nhìn phần cơm Giang Vi mang đến: mì Ý sốt thịt, cánh gà sốt mật ong, salad trái cây, thêm cả một hộp sữa sô-cô-la. Rồi lại cúi xuống nhìn hộp canh gà của mình, trên mặt nước còn lấp lánh một lớp mỡ mỏng.

Thôi xong, người ta mỗi ngày đều thay đổi thực đơn, chẳng bữa nào lặp lại. Cô ấy thì cứ quanh đi quẩn lại với mỗi món canh gà, giờ xem ra cũng chẳng còn tác dụng. Có mang đến cũng chỉ uổng công.

“Cậu cứ chiều cậu ấy như thế đi.” Tống Sơ lườm Giang Vi, giọng đầy bất mãn.

Trước khi hai người họ làm lành, Lư Chi đối với cô ấy chỉ dám giận mà không dám nói, chuyện đưa cơm toàn do Tống Sơ lo. Cô ấy mang gì, Lư Chi ăn nấy, chưa từng kén cá chọn canh. Giờ thì khác rồi, có thêm người đưa cơm lại còn chiều chuộng hết mực, vị trí của cô ấy trong lòng Lư Chi bỗng chốc tụt dốc không phanh. Giờ đây, Lư Chi chẳng còn thấp thỏm lo mai Tống Sơ có đến không, vì dù vắng mặt cô ấy thì vẫn có người khác thay thế.

Ngay cả cái ghế Tống Sơ vẫn thường ngồi cũng bị Giang Vi chiếm mất, đành phải chuyển sang giường bên cạnh ngồi tạm. 

May mà bác Vương giường bên đã xuất viện từ mấy hôm trước, cả phòng giờ chỉ còn lại một mình Lư Chi, không gian cũng rộng rãi hơn một chút. Nếu không, có khi cô ấy đến cũng chẳng còn chỗ mà ngồi.

Gần đây Lư Chi được Giang Vi chiều đến mức sinh hư, bắt đầu kén chọn đồ ăn. Nghĩ lại lúc trước chỉ có mỗi cô ấy đưa cơm, ăn gì là do cô ấy quyết, chưa bao giờ đến lượt Lư Chi chọn lựa. Bây giờ thì khác hoàn toàn.

Gọi là gì nhỉ? Có chỗ dựa nên chẳng sợ gì nữa.

Dù Giang Vi chưa chính thức trở thành người yêu, nhưng nhìn vào cách anh chăm sóc chiều chuộng cô thì cũng chẳng khác là bao.

Lư Chi ăn xong, Giang Vi thu dọn đống bừa bộn. Tống Sơ dựa vào cạnh giường, liếc nhìn Lư Chi đang nghịch điện thoại. Cô ấy thấy Lư Chi đang lướt một ứng dụng làm móng tay, toàn là các mẫu màu mè sặc sỡ.

“Cậu thôi đi cho tớ nhờ.” Tống Sơ giơ tay giật lấy điện thoại trong tay Lư Chi, tắt luôn trang web đang mở.

“Cậu quên rồi à? Lúc mới nhập viện đo độ bão hòa oxy, cái móng tay ấy là ai cạy cho cậu hả?”

Đến giờ, Tống Sơ vẫn không muốn nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, thật sự quá kinh khủng, chẳng muốn trải qua lần thứ hai.

“Tớ cạy đến mức móng tay mình cũng gần bung ra luôn, đầu ngón tay thì đỏ lựng cả lên.”

“Cậu đừng bôi bôi trét trét mấy thứ màu mè lòe loẹt ấy nữa, cứ để tự nhiên cho tớ.”

Lư Chi bĩu môi, không nói gì.

Lúc chuẩn bị rời đi, Tống Sơ gọi Giang Vi ra ngoài.

Mùa đông ở Hải Thành nhiều tuyết, trên chiếc ghế dài bên cạnh bồn hoa bệnh viện đã phủ một lớp tuyết mỏng, nửa tan nửa đọng.

Tống Sơ tháo chiếc mũ len xuống, dùng nó phủi tuyết trên ghế rồi ngồi xuống. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Giang Vi vẫn còn đứng yên, cất giọng: “Đứng đấy làm gì? Ngồi đi.”

Giang Vi học theo, cũng phủi sạch tuyết rồi ngồi xuống đầu bên kia của chiếc ghế.

Tống Sơ liếc nhìn anh rồi lại ngoảnh mặt nhìn về phía cái cây cách đó không xa, lẩm bẩm như chợt nhớ ra điều gì:

“Mấy năm trước cái cây đó mới chỉ bé tẹo chưa cao thế này, tôi và Lư Chi còn có thể với tay chạm được cành.”

“Giờ thì cao chót vót rồi.”

Ánh mắt cô dừng lại nơi cành cây nhưng tâm trí đã trôi đi rất xa.

Giang Vi biết Tống Sơ đang nói về chuyện của Lư Chi nên không cắt ngang, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Chắc hẳn cô ấy không thích bị quấy rầy vào lúc này.

“Hồi nhỏ Lư Chi từng nằm viện, ngày nào bác sĩ cũng phải tiêm vào mu bàn tay.”

“Cả bàn tay cậu ấy đầy những vết kim loang lổ màu xanh tím.”

Dù khi ấy còn rất nhỏ nhưng nhiều chuyện vẫn in sâu trong trí nhớ.

“Bố mẹ cậu ấy chưa từng để tâm con mình có đau không.”

Bất kể lúc nào nhắc đến bố mẹ Lư Chi, Tống Sơ đều tức đến mức nghiến răng ken két.

“Sau cùng bác sĩ và y tá thấy không đành lòng mới đề xuất dùng kim luồn tĩnh mạch để đỡ phải chọc kim mỗi ngày. Từ đó mới đỡ đau.”

“Máu trên mu bàn tay cậu ấy chảy chậm, hoặc có thể là y tá hôm đó tay nghề kém, chọc mãi không vào được nên chỉ còn cách tiêm vào tĩnh mạch phía cổ tay phải.”

“Tôi vẫn nhớ hôm cậu ấy xuất viện phải rút kim luồn ra, vết kim rất to, xung quanh còn mưng mủ.”

“Chỗ đó giờ vẫn còn để lại một vết sẹo tròn ngay cổ tay phải.”

“Từ đó về sau, cậu ấy không dùng kim luồn tĩnh mạch nữa.”

“Dù bị chọc kim đến bầm tím cả mu bàn tay mà vẫn không hề rên lấy một tiếng.”

“Tôi với cậu ấy lớn lên bên nhau, cách nhau không nhiều tuổi nhưng cậu ấy luôn giống như em gái của tôi vậy.”

Tống Sơ nghiêng đầu nhìn Giang Vi:

“Cậu biết tình trạng sức khỏe của cậu ấy chứ?”

“Biết.”

Giang Vi nhìn về phía bồn hoa trong bệnh viện. Anh không thể quên nơi này vì từng có một thời gian anh thường ngồi ngây người ở chiếc ghế đó.

Anh biết tất cả mọi chuyện về Lư Chi.

Những điều họ nghĩ anh biết hoặc nghĩ anh không biết thì anh đều biết cả.

“Cậu ấy mắc bệnh tim, không giống những bệnh khác.”

Lư Chi đã từng nói với anh, bởi cô biết điều đó quan trọng. Nếu bây giờ còn không biết thì sau này biết cũng đã quá muộn.

“Nếu cậu thật lòng muốn ở bên cậu ấy thì đây là chuyện bắt buộc phải đối mặt.”

“Tôi biết.”

Giang Vi bật cười khẽ.

“Tống Sơ, tôi rất yêu cô ấy.”

Yêu rất nhiều.

Yêu đến bất chấp tất cả, không chừa lại cho mình đường lui.

Anh có thể sống vì cô, cũng có thể chết vì cô.

Tống Sơ không biết cái gọi là “rất yêu” trong lời Giang Vi rốt cuộc là sâu đậm đến nhường nào.

Nhưng ánh mắt của anh quá đỗi chân thành, bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ không thể nghi ngờ.

Kể cả cô ấy.

***

Mùa xuân năm 2019, vạn vật bừng sức sống, hoa nở rực rỡ dưới nắng xuân. Trường đại học Hải Thành chính thức bước vào học kỳ mới.

Thành phố ven biển khi vào xuân vẫn còn lạnh, phần lớn mọi người đều khoác áo phao hoặc áo dày. Trước cổng trường, sinh viên nườm nượp trở lại, người nọ kéo vali nối đuôi người kia. Căng tin trong trường cũng vì thế mà trở nên tấp nập hơn bao giờ hết.

Sau khi nhập học, Giang Vi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi Olympic Toán bởi thời gian không còn nhiều. Cả nhóm thi đấu gần như ngày nào cũng tụ tập ôn luyện cùng nhau.

Lư Chi cũng nhập học như bình thường. Sang tuần thứ hai, nhà trường tổ chức thi lại, cô cùng các sinh viên khác thi bù những môn đã bỏ lỡ ở học kỳ trước.

Bài thi cuối cùng của Lư Chi được sắp vào khung giờ tối muộn.

Còn ba mươi phút nữa mới hết giờ làm bài, cô chờ đến khi tiếng chuông điểm đúng thời gian mới đứng dậy nộp bài.

Bước ra khỏi giảng đường, trời đã sẩm tối. Con đường nhỏ phía viện Luật vào ban đêm gần như không một bóng người, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình, bụng cũng bắt đầu réo lên vì đói. Trưa nay cô chưa ăn gì, chỉ ăn sáng cùng Giang Vi khi tiện đường đến điểm thi. Giờ thì vừa đói vừa lạnh.

Cô ghé vào căng tin ăn tạm chút gì đó. Nhưng vào giờ này, những món cô thích đã chẳng còn. Cô đành ăn qua quýt cho xong bữa.

Trên đường về ký túc xá, cô nhận được tin nhắn từ Giang Vi.

J: Thi xong chưa?

Cô bé của tôi: Thi xong rồi nè haha!

Kể từ ngày Lư Chi nói muốn cùng Giang Vi từ từ bắt đầu, cách hai người ở bên nhau cũng trở nên tự nhiên và thoải mái hơn hẳn. Trong khoảng thời gian cô nằm viện, ngày nào anh cũng đến đưa cơm khiến sự dè dặt và do dự giữa cả hai hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự thoải mái như những người bạn thân thiết thực sự.

J: Nghe giọng điệu này chắc thi tốt rồi.

Cô bé của tôi: Tất nhiên rồi! Tớ hiếm khi thi dưới 70 điểm lắm. Mà dù có dưới 70 thì cũng không bao giờ thấp hơn 60 đâu!

Dù không quá yêu thích việc học, thường ngày còn hơi lười biếng nhưng mỗi khi đến kỳ thi, cô luôn đảm bảo đủ điểm qua môn.

J: Sáng mai cậu muốn ăn gì?

Cô bé của tôi: Không ăn đâu, sáng mai tớ không phải thi, tớ sẽ ngủ nướng đến khi tự tỉnh dậy.

Cô bé của tôi: Trưa chắc tớ sẽ gọi đồ ăn ngoài, tối mình đi ăn cùng nhau nhé.

 J: Tối chắc tớ về muộn, cậu đi ăn cùng Tống Sơ và Cố Thịnh trước đi.

Cô bé của tôi: OK!

Đúng như Giang Vi nói, đến bữa tối cũng chỉ có ba người là cô, Tống Sơ và Cố Thịnh.

Thật ra Tống Sơ không định gọi Cố Thịnh, chỉ là anh chàng mặt dày tự bám theo, viện cớ Giang Vi bận không ai đi ăn cùng, thấy cô đơn nên đi ké.

Tống Sơ không mấy để tâm đến lời đó, trong mắt cô ấy, chỉ có con gái mới hay kéo nhau đi ăn cho đỡ buồn chứ con trai cũng vậy thì thật lạ đời. Nhưng vì Cố Thịnh cứ bám riết, cô ấy không tiện từ chối nên đành miễn cưỡng đồng ý.

Tám giờ tối, căng tin trường đã vắng hơn nhiều so với lúc bảy giờ. Người ít, không phải xếp hàng lâu, chỗ ngồi cũng dư dả. Ba người mỗi người gọi một bát mì, Lư Chi và Tống Sơ ngồi cùng bên, Cố Thịnh ngồi đối diện, mặt hướng về phía Tống Sơ.

“Không thể không nói, tám giờ đúng là ít người hơn hẳn bảy giờ, may mà nghe lời các cậu đến muộn chút.”

“Chuyện này là kiến thức cực kỳ cơ bản đấy, biết không hả? Bảy giờ nhiều người tan học, đám từ thư viện ra cũng kéo nhau vào ăn, đông là phải rồi.” Tống Sơ liếc anh ta một cái sắc lẻm.

Đang trò chuyện, đề tài liền chuyển sang người không có mặt.

“Lão Giang dạo này bận lắm, chắc tôi sẽ ăn tối cùng hai cậu suốt.”

“Sắp thi rồi phải không?” Lư Chi lên tiếng.

Trước đó Giang Vi từng nhắc đến lịch thi Olympic Toán, cô vẫn nhớ rất rõ.

“Ừ, sắp rồi. Nhóm bọn họ ai cũng bận túi bụi.” Cố Thịnh vừa ăn mì vừa lúng búng trả lời, giọng không rõ lắm nhưng vẫn nghe được.

“Bên viện Toán các cậu chắc nhiều con trai lắm nhỉ?” Tống Sơ tò mò.

Cố Thịnh nuốt miếng mì, rút khăn giấy lau miệng.

“Cũng nhiều. Nhưng có mấy bạn nữ học Toán cũng giỏi lắm, như cái cô trong đội lão Giang, tên Lý Tử Hủy thì phải, học siêu giỏi. So với tôi thì giỏi hơn nhiều, cũng là một sinh viên xuất sắc đấy.”

Nghe nhắc đến con gái bên cạnh Giang Vi, Tống Sơ lập tức nổi hứng, mắt sáng lên, nghiêng đầu liếc nhìn Lư Chi, thấy cô bạn vẫn cúi đầu ăn mì, mặt không đổi sắc như chẳng mấy bận tâm.

“Họ quen nhau à?”

“Quen chứ. Không chỉ cùng đội mà còn cùng lớp luôn đó.”

Cố Thịnh đang nói dở thì chợt ngẩng đầu lên, thấy một nhóm người bước vào căng tin.

Ba người họ ngồi ở góc trong cùng nhưng chỗ Cố Thịnh đối diện cửa chính nên vừa ngẩng đầu đã thấy ngay. Nổi bật nhất trong đám đó là Giang Vi, người từ trước đến giờ luôn rất dễ nhận ra trong đám đông.

“Lão Giang!” Cố Thịnh vẫy tay, cao giọng gọi Giang Vi.

Giọng anh ta không thể lẫn vào đâu được. Giang Vi vừa nhìn đã thấy ngay người ngồi trong góc đối diện.

Và cũng nhìn thấy cô.

Lư Chi nghe Cố Thịnh gọi bèn ngoái lại phía sau rồi thấy Giang Vi.

Có lẽ do mệt mỏi vì kỳ thi, trông anh có vẻ phờ phạc. Anh vẫn mặc theo phong cách chỉ một màu đen với quần thể thao đen, áo hoodie đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác bò. Trên vai đeo chiếc balo đen hơi trễ xuống.

Khi Lư Chi nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt chạm nhau.

Lư Chi là người rời mắt trước.

Anh vẫn luôn là người thẳng thắn, từ trước đến nay đều vậy.

“Lão Giang, đến đúng lúc ghê, ngồi xuống ăn chung đi.”

Thấy Giang Vi bước nhanh lại gần, Cố Thịnh nhiệt tình mời chào, ánh mắt anh ta chỉ nhìn mỗi Giang Vi, hoàn toàn không để ý đến những người đi cùng cậu bạn. Mấy người trong nhóm Olympic của Giang Vi luôn coi thường đám học dốt như anh ta, chẳng cần chào hỏi làm gì vì đâu quen biết.

Giang Vi đương nhiên sẽ ngồi lại bởi Lư Chi đang ở đây.

Anh còn chưa kịp lên tiếng, cô gái luôn đi cạnh anh đã lên tiếng trước:

“Giang Vi, đây là bạn cậu à?”

Rõ ràng “bạn” ở đây chỉ Lư Chi và Tống Sơ vì cô ta đã biết Cố Thịnh.

Giang Vi liếc nhìn Lư Chi, đôi mắt ánh lên ý cười:

“Ừ, bạn thân.”

Anh cố ý nhấn mạnh chữ “thân”.

Tống Sơ và Cố Thịnh không mấy để tâm đến sự thay đổi trong giọng điệu ấy, nhưng Lư Chi thì khác, lúc nghe thấy anh nói vậy, cô lập tức ngẩng lên nhìn Giang Vi. Cô cảm thấy không phải anh vô tình mà cố ý nói như vậy.

Cùng với giọng nữ bất ngờ ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta. Gương mặt trái xoan, tóc dài đen mượt, khoác áo kaki bên ngoài váy len màu kem, dưới chân là đôi bốt ngắn toát lên phong cách dịu dàng, nữ tính. Thoạt nhìn không giống dân học Toán mà giống sinh viên viện Văn học hơn.

Cô ta đứng cạnh Giang Vi, ban đầu chỉ thấy hơi chướng mắt, song càng nhìn lại càng chướng mắt hơn.

Lư Chi khẽ cau mày, cảm thấy hơi khó chịu.

“Cô ấy là Lư Chi, còn đây là Tống Sơ.” Giang Vi giới thiệu.

“Mấy người này là thành viên trong đội thi Toán của viện bọn tớ.” Anh không nhắc tên từng người, chỉ lướt qua.

“Tớ là Lý Tử Hủy, cùng đội với Giang Vi.” Cô nàng kia không khách sáo, mắt nhìn thẳng vào Lư Chi im lặng ngồi trên ghế. Lư Chi đúng là xinh đến mức không rời được mắt. “Cậu là Lư Chi à? Nghe tên đã lâu.”

Từ lúc bước vào, cô ta đã chú ý đến Lư Chi, vẻ đẹp ấy đã thu hút cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng quan trọng hơn là từ khi vào căng tin đến giờ, ánh mắt của Giang Vi vẫn luôn nhìn về phía cô.

Lý Tử Hủy không phải kiểu không quan tâm thế giới xung quanh, bình thường vẫn hay lướt diễn đàn trường và xem cả “tường tỏ tình”. Cái cô Lư Chi này là gương mặt quen thuộc trên đó, nhưng đến giờ vẫn chưa ai theo đuổi thành công.

Không ngờ cô lại là bạn của Giang Vi.

Không, có lẽ không chỉ là bạn.

Là con gái nên trực giác của cô ta vô cùng nhạy bén.

Chỉ vì câu nói ấy, Lư Chi hiếm khi nghiêm túc nhìn người đối diện một cái.

Cô gái này… thích Giang Vi sao?

Từ trong ánh mắt đối phương, Lư Chi đọc ra được một tia địch ý.

“Thế à.” Cô vốn không thích trò chuyện với người lạ nhưng lần này lại chủ động đáp lời.

Đôi đũa trong tay khuấy nhẹ bát mì, đầu hơi cúi xuống tỏ vẻ thờ ơ.

Giọng điệu của cô không thể gọi là thân thiện, Lý Tử Hủy chỉ nhìn cô vài lần rồi cũng không nói thêm.

Cố Thịnh hời hợt, Lư Chi và Tống Sơ cũng chẳng tươi cười, nhóm Lý Tử Hủy thấy vậy cũng không muốn tự chuốc lấy lúng túng. Giang Vi đã muốn ngồi cùng bạn mình nên họ tách sang bàn khác.

Ăn xong, bốn người cùng trở về ký túc xá.

Lư Chi và Giang Vi tụt lại phía sau Tống Sơ và Cố Thịnh. Hai người đi phía trước dường như chẳng buồn quan tâm đến hai người phía sau, cứ ríu rít trò chuyện, thân thiết vô cùng.

“Tớ với cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi.” Giang Vi đột nhiên nói ra câu ấy mà không hề báo trước.

Gió đêm lành lạnh khiến sống mũi tê buốt, Lư Chi theo phản xạ hít mũi một cái. Cô rụt cổ lại, hai tay đút sâu vào túi áo: “Tớ biết mà.”

Giang Vi hơi nghiêng đầu nhìn cô, thấy động tác nhỏ kia của cô, khẽ bật cười: “Sợ cậu hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì chứ.”

Lư Chi bĩu môi như thể hơi không vui, giọng cũng nhỏ đi.

“Lư Chi.”

“Sao?”

“Tớ chỉ thích mình cậu thôi.” Kể từ hôm tỏ tình, Giang Vi đã không còn ngại ngần thể hiện tình cảm của mình, càng lúc càng thẳng thắn hơn.

Cô bé của anh là người cứng cỏi, không dễ bị lời lẽ mềm mỏng thuyết phục. Nhiều lúc nói vòng vo quá, cô lại chẳng hiểu ra.

Câu tỏ tình bất ngờ ấy khiến má Lư Chi bất giác đỏ bừng. May là trời đã tối, ánh đèn đường vàng vọt phía trên chỉ đủ soi lờ mờ nửa gương mặt cô, che giấu phần nào vẻ ngượng ngùng ấy. Cô cúi đầu, khóe môi vô thức cong lên, muốn giấu cũng chẳng giấu được.

“Biết rồi mà.”

Bình Luận (0)
Comment