Giang Vi tham gia cuộc thi Toán toàn quốc dành cho sinh viên đại học và giành được giải Nhất. Tin vui kèm theo ảnh chụp khoảnh khắc nhận giải của anh được dán lên bảng thông báo của trường.
Trong bức ảnh ấy, Giang Vi nổi bật giữa nhóm người đoạt giải. Anh đứng hơi chếch về bên trái trung tâm, ăn mặc giản dị nhưng vẫn thu hút mọi ánh nhìn.
Lúc đó Lư Chi vừa từ viện Luật bước ra, tai vẫn đeo tai nghe, cúi đầu đi vội. Khi ngang qua bảng thông báo, cô lơ đãng liếc nhìn và ngay ánh mắt đầu tiên đã dừng lại ở Giang Vi trong bức ảnh ấy.
Nói ra thì lạ thật, ảnh không to, người trong ảnh cũng không ít, vậy mà Lư Chi lại nhận ra anh chỉ qua một cái liếc mắt.
Cô bất giác khựng lại.
Phía trước bảng thông báo có mấy người đang đứng xem. Lư Chi vốn không thích chen chúc nên đợi họ rời đi rồi mới tiến lại gần, móc điện thoại ra, chụp lấy một tấm gửi thẳng cho Giang Vi.
Cô bé của tôi: Chúc mừng nhé!
J: Cậu đi học à?
Anh hiểu cô rất rõ, nếu không phải đi học thì cô sẽ không qua con đường này, bởi đây là lối bắt buộc để đến viện Luật.
Cô bé của tôi: Ừ, sáng nay thầy điểm danh gắt lắm, bắt buộc phải đi học.
J: Trưa đi ăn cùng nhau không?
Cô bé của tôi: Thôi, tớ phải qua câu lạc bộ tranh biện của viện tớ.
J: Tranh biện?
Cô bé của tôi: Ừ.
Giảng viên dạy Luật Dân sự của Lư Chi cũng phụ trách đội tranh biện của viện. Do nhiều sinh viên không mặn mà tham gia nên cô giáo dứt khoát chỉ định Lư Chi vào đội cho đủ quân số.
Lý do là gì nhỉ?
Lư Chi nhớ rất rõ giảng viên đã nói thế này:
“Tôi thấy em suốt ngày trốn học, nhưng lý do thì nói đâu ra đấy, cũng có lý lắm. Thôi thì đi tranh biện luôn đi, biết đâu lại dùng được.”
Còn một lý do khác quan trọng hơn: học kỳ trước Lư Chi không đạt đủ điểm hoạt động ngoại khóa, mà ba đội đạt giải cao trong cuộc thi tranh biện cấp trường sẽ được cộng điểm. Đây mới là lý do thực sự khiến cô miễn cưỡng gật đầu tham gia.
Lư Chi là thành viên dự bị duy nhất của đội tranh biện viện Luật, đảm nhận vị trí tranh biện số ba.
Vì sao lại là dự bị?
Vì cô không chịu phối hợp, trong suốt quá trình tập luyện, thái độ lúc nào cũng hời hợt, chẳng mấy khi nghiêm túc, cuối cùng bị xếp làm dự bị. Cũng phải thôi, cô gần như chẳng bao giờ làm đúng theo chiến thuật, lên sân khấu thì hay phát sinh tình huống bất ngờ, quá thiếu sự ổn định.
Dù suốt ngày trách mắng nhưng cô dạy Luật Dân sự vẫn rất quý tính cách của Lư Chi và sẵn lòng cho cô một cơ hội để vớt điểm.
Ở các vòng sơ loại, Lư Chi chỉ ngồi dưới theo dõi, chưa từng được lên sân. Sinh viên viện Luật dường như sinh ra đã có tố chất tranh biện, lập luận chặt chẽ, phản biện sắc sảo. Trong mỗi vòng thi, họ như một cơn lốc tiến thẳng vào vòng trong, hầu như chẳng có đối thủ nào đủ sức cản bước họ.
Lư Chi vẫn đều đặn nhận đề, nhưng chưa một lần được bước lên sân khấu.
Lần này khi cầm tờ đề mới, cô vô thức nhìn lâu hơn thường lệ:
“Yêu mà không thể có được” và “Có được rồi lại đánh mất”, điều nào khiến người ta tiếc nuối hơn?
Viện Luật bốc trúng vai trò phe khẳng định: “Yêu mà không thể có được đáng tiếc hơn.”
Một đề tài quen thuộc nhưng lại là câu hỏi muôn thuở khiến người ta không ngừng đem ra tranh luận.
Dù không được lên thi đấu, Lư Chi vẫn theo sát đội trong suốt quá trình chuẩn bị, không bỏ sót buổi nào. Cô cũng tự soạn một bản tài liệu riêng cho mình, đó là tinh thần cơ bản của một thành viên dự bị.
Hôm sau khi ảnh Giang Vi được dán lên bảng thông báo, anh lại bất ngờ xuất hiện trên tường tỏ tình của trường.
Bài viết có nội dung: “Tình cờ thấy tấm ảnh này trên bảng thông báo, anh giai này đẹp trai quá đi mất, nổi bật giữa đám đông luôn ấy. Đánh liều hỏi thăm anh ấy có người yêu chưa vậy?”
Bên dưới còn đính kèm ảnh chụp bảng thông báo, đặc biệt khoanh tròn vị trí Giang Vi đang đứng.
“Đàn anh bên viện Toán đó!
“Anh này tôi biết, sinh viên xuất sắc, đã đẹp trai lại còn học giỏi.”
“Cảm ơn đã hỏi, cùng lớp đây. Cậu ấy chưa có người yêu đâu.”
“Nhưng nghe nói cậu ấy đang thích ai rồi ấy.”
“Khó theo đuổi lắm đấy, lớp tôi có một hot girl từng cưa cậu ấy mà không đổ.”
“Mặt mũi thế này đúng là nam thần khoa Toán rồi, dù sao thì trong mắt người ngoài, sinh viên Toán thường hói mà.”
“Trai đẹp kìa.”
Mọi tin tức liên quan đến Giang Vi đều lan đến tai Cố Thịnh một cách thần tốc. Huống chi anh ta lại rất chăm lướt tường tỏ tình và diễn đàn trường, chuyện thế này hầu như ngày nào cũng đọc được.
Giang Vi vốn sống kín tiếng, chưa từng xuất hiện trên tường tỏ tình. Nhưng lần này đúng là trùng hợp, vừa đoạt giải, ảnh lại được dán ở chỗ ai đi ngang cũng nhìn thấy.
Lúc này, Cố Thịnh và Giang Vi đang chơi bóng rổ ngoài trời. Cố Thịnh ra ngoài uống nước, ngồi nghỉ ở bậc thềm, vừa uống vừa lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội. Quả nhiên lại thấy ngay bài về Giang Vi trên tường tỏ tình. Nổi bật như thế muốn không nhìn thấy cũng khó.
Anh ta cẩn thận đọc hết một lượt, không nhịn được bật cười. Đúng là chuyện hiếm có.
Ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng, Giang Vi đang mặc một bộ đồ thể thao đen, động tác dẫn bóng gọn gàng, các cú ném ba điểm gần như không trượt phát nào.
Cố Thịnh bỗng nghĩ, nếu hồi đó Giang Vi tham gia đội bóng rổ của viện Toán, có lẽ họ đã không thua sát nút viện Công nghệ. Không chừng còn giành được chiến thắng.
Giang Vi vừa ra khỏi sân, Cố Thịnh liền gọi:
“Lão Giang!”
“Sao đấy?” Giang Vi ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy chai nước chưa mở, vặn nắp uống một ngụm.
“Ông lên tường tỏ tình rồi đấy, nhìn đây này!” Cố Thịnh hớn hở như thể chính mình mới là người được nhắc đến.
Anh ta dí điện thoại trước mặt Giang Vi, ra hiệu cậu bạn đọc bài.
Giang Vi cũng nể mặt, cúi đầu nhìn lướt qua. Nhưng chỉ mấy giây sau đã rời mắt, tiếp tục uống nước.
Cố Thịnh còn chẳng chắc Giang Vi có đọc kỹ không hay chỉ nhìn qua loa cho xong.
“Trước đây chỉ có Lư Chi là được lên tường tỏ tình thôi, giờ ông cũng góp mặt rồi đấy. Ông với cô ấy coi như ngang cơ nha.”
“Nhưng mà…” Cố Thịnh nghĩ một lúc rồi tiếp lời: “Cô ấy vẫn nhỉnh hơn ông một chút, vì được nhắc đến nhiều lần hơn.”
Chuyện này cũng cần phân cao thấp sao?
Giang Vi không mấy bận tâm.
Vừa đặt chai nước xuống, anh đã trông thấy một người ở góc rẽ phía xa.
Mái tóc nâu hạt dẻ lấp lánh sắc vàng dưới ánh nắng nhẹ.
Cô ấy nhuộm tóc rồi.
Đó là phản ứng đầu tiên của Giang Vi.
Hai người phía xa dường như có mục đích rõ ràng, cứ thế bước thẳng về phía họ.
“Cậu gọi họ à?” Giang Vi quay sang hỏi Cố Thịnh.
Cô sẽ không ngẫu nhiên xuất hiện ở đây, ngoài Cố Thịnh ra, Giang Vi chẳng nghĩ được lý do nào khác.
“Lúc tôi rời sân uống nước thì tiện thể hỏi hai cô ấy có muốn cùng đi ăn tối không.”
Cố Thịnh bất lực nhún vai, sau đó bật cười khẽ, nghiêng người về phía Giang Vi:
“Tôi đây chẳng phải đang giúp ông tạo thêm cơ hội gần gũi với người ta sao?”
Vừa dứt lời, anh ta liếc mắt về phía hai cô gái đang tiến lại gần, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào eo Giang Vi, “Đến rồi đấy.”
Lư Chi chưa từng thấy Giang Vi chơi bóng rổ.
Trước đây cô từng thấy anh mặc đồng phục bóng rổ, tay cầm quả bóng, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến dáng vẻ anh sải bước trên sân, tràn đầy khí thế và nhiệt huyết.
“Giang Vi.”
“Ơi?”
“Tớ chưa thấy cậu chơi bóng rổ bao giờ.”
Hồi cấp ba, Lư Chi thường bị Tống Sơ kéo đi xem bọn con trai chơi bóng rổ. Lần nào Tống Sơ cũng viện cớ muốn cô ra ngoài cho khuây khỏa, nhưng thực chất là cô ấy muốn ngắm trai đẹp. Mà lần nào Lư Chi cũng đi theo.
Cô từng xem rất nhiều con trai chơi bóng. Ngay cả khi đã lên đại học, mỗi lần cùng Tống Sơ đi ngang qua sân bóng, hai người vẫn thường nán lại một lát.
Nhưng cô chưa từng thấy Giang Vi xuất hiện trên sân bóng.
“Muốn xem không?”
“Được à?” Đôi mắt Lư Chi ánh lên vẻ mong đợi.
“Được chứ.”
Giang Vi giơ tay, ném bóng về phía Cố Thịnh.
Cố Thịnh bắt lấy bóng theo phản xạ, vẻ mặt hoang mang ngờ vực nhìn anh.
Gì vậy?
“Hai ta đấu một trận.” Giang Vi ra hiệu cho Cố Thịnh vào sân.
“Ơ này… không phải định đi ăn cơm sao?” Cố Thịnh vẫn chưa hiểu ý anh.
“Cô ấy muốn xem.”
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng Cố Thịnh lập tức hiểu ngay Giang Vi đang nói gì.
Anh ta vốn hợp với kiểu diễn đạt thẳng thắn trực tiếp như thế này, vòng vo tam quốc không phải gu của anh ta.
Ồ, thì ra là Lư Chi muốn xem.
Chàng trai trẻ mang theo khí thế rạng ngời bước lên sân, ánh chiều tà đổ xuống rải khắp người anh, nhuộm cả thân hình ấy trong một lớp nắng đỏ nhè nhẹ.
Lư Chi ngồi trên bậc thềm bên cạnh, cô không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng có thể thấy rõ mọi động tác, từ cú nhảy lên ném bóng, chuyền bóng, phòng thủ, đến lúc quả bóng xuyên qua vành rổ, anh quay đầu nhìn về phía cô.
Chính khoảnh khắc ấy, tim cô khẽ xao xuyến.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, cô bắt đầu rung động với anh từ bao giờ?
Chắc chắn không phải lúc này, mà đã từ rất lâu về trước rồi.