Ngày 25 tháng Tư là sinh nhật của Lư Chi.
Ngày 24 rơi vào thứ Bảy, cô nằm lì ở nhà ngủ suốt một ngày dài, mãi đến chạng vạng mới lơ mơ tỉnh giấc.
Vừa thức dậy không bao lâu, Tống Sơ đã đúng giờ mang theo một đống đồ ăn đến nhà cô. Hai người lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, Tống Sơ đã quá quen với nhà Lư Chi như chẳng khác gì nhà mình. Cô ấy đổi sang dép đi trong nhà ngay khi qua cửa, đi thẳng vào bếp. Đến cả việc mở cửa cũng không cần Lư Chi ra tiếp vì cô ấy biết mật khẩu nhà bạn. Hơn nữa căn nhà này cũng chỉ có một mình Lư Chi sống quanh năm suốt tháng, chẳng có ai khác nên Tống Sơ càng tự nhiên ra vào như chốn không người.
Cô ấy chỉ mua mấy thứ đơn giản. Trên đường sang nhà Lư Chi, ngang qua một cửa hàng bán thức ăn nhanh bèn mua mang về vài chiếc hamburger và khoai tây chiên. Trước khi ngủ trưa, Lư Chi đã gọi điện cho cô ấy, nằng nặc đòi ăn hamburger, bảo là cả ngày chưa ăn gì, chỉ đợi tối cô ấy mang đồ sang.
Ban đầu Tống Sơ cũng không định mua loại thức ăn đầy calo này, vốn tính nhờ mẹ làm ít đồ. Ai ngờ hôm đó cả bố lẫn mẹ đều bận nên đành phải mua đồ ăn ngoài cho cô bạn. Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.
Tống Sơ nhìn Lư Chi, cô nàng vẫn còn ngái ngủ, mắt lim dim, vừa gặm hamburger vừa mơ màng.
“Bây giờ vẫn chưa đến mùa hè, cậu thật sự muốn đi ngắm bình minh à?”
Tống Sơ hẳn nhiên không đồng tình với ý tưởng này, nhưng nếu Lư Chi đã quyết, cô cũng chẳng phản đối nổi.
Vì cuộc thi tranh biện, Lư Chi đã đọc không biết bao nhiêu tài liệu, xem cả loạt phim tình cảm để tham khảo. Trong một bộ phim nọ, cô từng thấy cảnh mặt trời mọc, khoảnh khắc cả thế giới được ánh sáng đầu ngày ôm trọn khiến cô không khỏi khao khát được một lần tận mắt chứng kiến. Thế là cô quyết định đi ngắm bình minh vào đúng ngày sinh nhật.
Cuối cùng Tống Sơ cũng đành thỏa hiệp. Nhưng không thể đi quá sớm, khoảng bốn giờ sáng xuất phát là vừa, đủ để kịp ngắm mặt trời mọc mà không lạnh đến cóng người ngoài biển.
Rạng sáng Chủ nhật ngày 25.
Tống Sơ bị chuông báo thức đánh thức đúng giờ. Tối hôm qua cô ấy ngủ lại nhà Lư Chi. Khi mặc quần áo xong xuôi bước ra phòng khách đã thấy Lư Chi đang ngồi xem phim.
Lư Chi chẳng có sở thích gì đặc biệt, chỉ mê xem phim. Cuộc sống hàng ngày của cô gói gọn trong ba việc ăn uống, ngủ nghỉ và xem phim.
Nhìn dáng vẻ của cô hẳn đã thức trắng cả đêm. Hai người mặc đồ ấm rồi cùng ra biển.
Giờ này hiếm có ai ra biển đón bình minh.
Gió biển mang theo vị mằn mặn của muối thổi tung mái tóc Lư Chi. Tóc cô bị gió hất rối bù, dính cả lên mặt. Cô đội mũ áo hoodie lên, kéo dây buộc lại, che kín gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, sống mũi và đôi môi. Lư Chi kéo chặt áo khoác, ngồi co ro trên bãi cát.
Thời gian cứ thế trôi qua. Cô không buồn ngủ, chỉ lặng lẽ ngồi ngắm đại dương tối sẫm mênh mông, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ không ngớt.
Dù đã mặc khá dày nhưng ngồi lâu bên bờ biển vẫn khó tránh khỏi cái lạnh.
Cô đảo mắt nhìn quanh, bất chợt trông thấy một đốm sáng lập lòe trên bãi cát. Cách đó không xa có một người đang đứng. Chỉ thấy bóng dáng mờ tối cùng ánh lửa nhỏ nơi đầu điếu thuốc.
Người ấy đứng bất động. Lư Chi không rõ anh ta đến từ lúc nào, dường như cứ đứng đó hút thuốc mãi không thôi. Cô không biết anh ta gặp chuyện gì, chỉ cảm thấy bóng lưng kia nhuốm vẻ trầm mặc u uẩn. Dẫu sao trong tiết trời rét buốt thế này, ngoài cô ra, còn ai lại ra biển ngắm bình minh?
Lư Chi khẽ đẩy Tống Sơ đang lim dim đến mức sắp gật gù rồi chỉ tay về phía trước: “Bên kia có người.”
Tống Sơ lập tức tỉnh táo hẳn, nhìn theo hướng tay chỉ, quả nhiên thấy một bóng người mờ mờ đang hút thuốc.
“Không ngờ lại có người kỳ quặc giống cậu, trời rét thế còn mò ra biển. Tớ cứ tưởng chỉ có mình cậu là lập dị.”
“Chắc người ta ra ngoài hít thở một chút thôi, không sao đâu.”
Tống Sơ liếc thêm vài lần rồi không bận tâm nữa. Khu này thường có bảo vệ đi tuần tra thường xuyên, chắc không phải người xấu.
“Chi Chi này.”
“Sao?”
“Cậu với Giang Vi, hai người… cậu định làm thế nào?”
Câu hỏi này khiến Lư Chi hơi bối rối.
“Tớ cũng không biết nữa.”
“Cậu chắc là mình thích cậu ta chứ?” Tống Sơ hỏi thẳng.
“Thích.” Lư Chi trả lời rất dứt khoát.
“Cậu đừng lúc nào cũng nghĩ nhiều như thế.” Tống Sơ thở dài.
Lư Chi không đáp, chỉ ngước mắt nhìn về phía biển xa, chẳng rõ trong lòng đang nghĩ điều gì.
Tống Sơ lấy điện thoại chụp một bức ảnh Lư Chi. Cô ấy không bật đèn flash nên ảnh rất mờ. Sau đó cô ấy gửi tấm ảnh ấy cho Giang Vi kèm theo một dòng tin nhắn.
Từ khi sống lại, Giang Vi gần như mất ngủ triền miên. Những cơn ác mộng lặp đi lặp lại trong giấc mơ luôn là hình ảnh Lư Chi nằm bất động trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo.
Lần này cũng không ngoại lệ, anh giật mình choàng tỉnh giữa cơn mơ.
Nhìn đồng hồ mới hơn bốn giờ sáng.
Cuối tuần anh về nhà vì còn phải chăm sóc Thất Thất, không thể cứ ở lại trong ký túc xá mãi.
Giang Vi giở chăn xuống giường, ra phòng khách rót một cốc nước. Vừa uống vừa tiện tay mở điện thoại. Đúng lúc nhận được tin nhắn của Tống Sơ.
Anh đã kết bạn WeChat với cô ấy từ lâu để phòng khi có chuyện gì liên quan đến Lư Chi. Nhưng từ lúc kết bạn đến giờ, hai người gần như chưa từng trò chuyện.
Trên màn hình hiện ra một bức ảnh đen ngòm.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy bờ biển lúc tờ mờ sáng. Dù hình bóng cô gái trong ảnh mờ nhòe nhưng Giang Vi vẫn nhận ra đó là Lư Chi.
Tin nhắn của Tống Sơ rất ngắn gọn, chỉ báo cho anh biết địa điểm.
Giang Vi lập tức nhắn lại ba chữ: “Đến ngay đây.”
Anh nhanh chóng thay đồ, lúc ra khỏi nhà còn cẩn thận mang theo một bình giữ nhiệt và một chiếc áo khoác dày.
Vừa đến gần bờ biển, còn cách một đoạn xa, anh đã thấy Tống Sơ đang đi về phía mình.
“Cậu đến rồi à?”
“Ừ.”
“Cậu qua đó đi, cậu ấy đang ngồi trên bãi cát.” Tống Sơ chỉ tay ra sau lưng.
“Cậu đến rồi thì tôi về đây, lạnh chết đi được.” Vừa nói vừa dậm chân đi khuất.
Giang Vi gật đầu chào rồi lập tức bước nhanh về phía trước.
Anh nhìn thấy Lư Chi đang ngồi co ro trên bãi cát, cả người cuộn tròn lại.
Giang Vi bước rất nhẹ, chân dẫm trên cát gần như không phát ra tiếng. Lư Chi không hề hay biết có người đến gần. Mãi đến khi anh nhẹ nhàng khoác chiếc áo dày mang theo lên người cô, cô mới giật mình quay đầu lại.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Câu này lẽ ra phải để tớ hỏi cậu mới đúng. Sao cậu lại ở đây?” Giọng anh nghe có vẻ nén giận.
Có ai lại chạy ra biển giữa đêm khuya trong tiết trời giá buốt thế này không? Lẽ nào cô thật sự chẳng để tâm đến sức khỏe của mình ư?
“Ngắm mặt trời mọc chứ sao.” Lư Chi cười tít mắt.
“Tống Sơ đâu rồi?” Cô quay đầu tìm nhưng chẳng còn thấy bóng dáng cô bạn đâu cả.
“Cậu ấy vừa bảo với tớ là đi vệ sinh mà.” Lư Chi giơ tay chỉ về hướng Tống Sơ vừa rời đi rồi lập tức rụt tay lại, nhét vào trong tay áo.
Giang Vi nhìn đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh của cô, bất lực ngồi xuống bên cạnh, đoạn lấy từ trong túi ra bình giữ nhiệt đã chuẩn bị từ trước.
“Tớ vừa gặp cậu ấy, cậu ấy về trước rồi.”
“Ồ.”
Lư Chi nghĩ quả đúng là phong cách của Tống Sơ, cứ thể lẳng lặng bỏ về mà chẳng hề báo trước.
Cô đã ngồi ngoài bờ biển suốt cả tiếng đồng hồ, bị gió lạnh thổi đến tê cóng cả người. Vậy mà đúng lúc ấy có người đưa nước nóng đến, khiến cô cảm động suýt rơi nước mắt.
“Sao lại tốt với tớ thế?” Lư Chi đón lấy bình nước, vặn nắp ra, làn hơi nóng lập tức bốc lên mờ mịt tầm mắt.
Cô cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ.
“Ngọt thật đấy!”
“Ừ.”
Giang Vi mỉm cười, giúp cô chỉnh lại áo khoác. Anh đã pha thêm mật ong vào bình nước. Biết cô vốn không thích uống nước lọc nên anh cố tình thêm chút vị ngọt để dễ uống hơn.
Anh ngồi lặng lẽ bên cạnh cô, dù là rạng sáng nhưng cả hai đều không hề thấy buồn ngủ.
Lư Chi từng ngắm rất nhiều buổi hoàng hôn, nhưng đây là lần đầu tiên cô đón bình minh. Trước kia mỗi lần Tống Sơ rủ cô đi ngắm mặt trời mọc, cô luôn viện cớ không muốn thức đêm để từ chối.
Giờ đây, nơi đường chân trời xa tít bắt đầu le lói ánh sáng. Bầu trời dần sáng lên xua đi màn sương mịt mờ, thay thế bằng sự ấm áp của buổi sớm tinh khôi. Thời gian lặng lẽ trôi, ánh sáng càng lúc càng rõ. Phía đông hiện lên những tia sáng vàng óng đầu tiên, rồi một vùng đỏ rực từ từ nhô lên khỏi mặt biển.
Cảnh tượng ấy giống hệt như bài thơ Nhật Xuất của Dương Vạn Lý:
Mây tan thành sương, mù giăng mờ mịt
Sương tan rồi lại về làm mây
Vầng dương rực rỡ như gương vàng giữa trời cao,
Xua tan mây mù, rọi sáng cả đất trời
Lư Chi khoác áo của Giang Vi, chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời đang từ từ nhô lên. Trải qua một đêm bị gió lạnh gặm nhấm đến tê tái, cả người cô như đóng băng. Nhưng khi tia sáng vàng rực ấy bao trùm lấy cơ thể, cô lại thấy toàn thân như được sưởi ấm, nóng bừng lên.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Cô nghe thấy giọng của Giang Vi vang lên bên tai, hòa trong tiếng sóng biển và tiếng gió.
“Cảm ơn.” Cô quay đầu lại nhìn anh.
Lư Chi không hỏi tại sao Giang Vi lại biết sinh nhật mình. Đây là lần đầu tiên ngoài Tống Sơ còn có người nhớ đến sinh nhật cô và chúc mừng bằng một lời dịu dàng như thế.
“Không có quà à?”
“Có chứ.”
Anh thật sự đã chuẩn bị quà cho cô, nhưng đi vội vàng nên chưa kịp mang theo.
“Lần sau tớ đưa cậu.”
“Thật không?”
“Thật.”
Lư Chi quay đầu, nhìn về phía mặt biển nơi mặt trời đã hoàn toàn ló dạng. Ánh dương chói chang làm nhòe cả tầm nhìn.
Trong khoảnh khắc được ánh nắng bao trùm, Lư Chi bỗng nhận ra một điều, chỉ cần có Giang Vi bên cạnh, cô sẽ luôn thấy vui vẻ.
Cô có một nguyên tắc sống của riêng mình, tuy không hẳn hợp lý nhưng là thế giới riêng mà cô tự dựng nên.
Cô luôn cảm thấy tìm một người cùng ngắm hoàng hôn thì rất dễ, nhưng để có người cùng ngắm bình minh thì rất khó. Bởi lẽ có rất nhiều người sẵn sàng đi với bạn đến cuối ngày, nhưng lại rất ít người tình nguyện bắt đầu một buổi sáng sớm cùng bạn.
Ngay khoảnh khắc đó, Lư Chi mong rằng Giang Vi sẽ mãi ở bên cô như thế.
Bỗng nhiên điện thoại của cô rung lên.
Tin nhắn của Tống Sơ gửi tới:
“Chúc mừng sinh nhật.”