Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 27

Cuộc thi tranh biện được tổ chức tại hội trường số hai của trường.

Là thí sinh dự bị duy nhất nên Lư Chi không thay đồng phục, trong khi các thành viên khác trong đội tranh biện đã thay đồ xong và lần lượt rời đi. Cô gửi cho Tống Sơ một tin nhắn, chuẩn bị đến hội trường theo dõi trận đấu.

Vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, cô đã bắt gặp Tống Sơ đang đi tới, phía sau còn có Cố Thịnh và Giang Vi đi cùng.

“Sao các cậu lại đến đây?” Thảo nào vừa nãy Tống Sơ lại hỏi cô đang ở đâu.

“Chủ đề tranh biện lần này thú vị thế cơ mà, tất nhiên tớ phải đến góp vui rồi.”

“Còn hai người họ…”

Tống Sơ quay đầu liếc nhìn Cố Thịnh và Giang Vi phía sau mình.

“Tình cơ gặp trên đường thôi. Nghe nói tớ đến xem trận đấu bèn kéo nhau đi theo luôn.”

“Tôi cũng đến xem thi đấu đó nha!” Cố Thịnh lập tức tự gộp mình vào phe của Tống Sơ.

“Còn lão Giang thì…”

Ánh mắt Cố Thịnh đảo một vòng giữa Giang Vi và Lư Chi, cuối cùng như cọng cỏ ngả theo chiều gió, thản nhiên nghiêng hẳn về phía Tống Sơ.

“Chịu, không biết được.”

Giang Vi bước đến bên Lư Chi, ánh mắt lướt nhanh qua cô. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao, suối tóc dài xõa xuống, phần đuôi mềm mại rủ trên vai. Trên người chỉ mặc một bộ đồ đơn giản gồm áo hoodie và quần jeans.

“Đi thôi.”

“Ừ.”

“Lư Chi! Lư Chi!” 

Người cất tiếng gọi là đội trưởng đội tranh biện của viện Lư Chi. Thường ngày khá ung dung điềm tĩnh, xử lý công việc rõ ràng mạch lạc nhưng giờ đây lại hớt hải chạy tới, sắc mặt đầy lo lắng. Có lẽ do quá gấp gáp hoặc cũng có thể vì vừa chạy đến đây, cô ấy thở hổn hển, tay chống lưng.

“Sao thế?” Lư Chi đỡ lấy tay cô bạn.

“Người thi thứ ba đột nhiên đau bụng, vào nhà vệ sinh rồi không ra nữa!”

“Mặt cậu ấy tái nhợt cả rồi!”

Đội trưởng cố gắng tóm gọn lại tình hình trong vài câu.

“Cô Lâm bảo tớ gọi cậu qua thay cậu ấy.”

“Hả?” Lư Chi ngẩn người, vẫn chưa kịp phản ứng. Suốt từ đầu cuộc thi đến giờ cô vẫn luôn ngồi dưới theo dõi, giờ lại được gọi tên lên thi đấu sao?

“Không còn cách nào khác, cậu mau thay đồ đi, cô Lâm và mọi người đang đợi rồi.”

Không để cô nói thêm lời nào, đội trưởng vừa nói vừa đẩy cô về phía phòng nghỉ.

Khi Lư Chi bị đẩy vào trong, cánh cửa lập tức đóng lại.

Ba người còn lại đứng ngoài cũng đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại.

“Thế thì bọn mình đi trước tìm chỗ ngồi vậy.” Cố Thịnh nói, “Đi muộn là không còn chỗ đâu.”

“Chỉ là cuộc thi tranh biện thôi mà, cậu tưởng là concert của Châu Kiệt Luân chắc? Khó kiếm vé thế à?”

“Trên diễn đàn trường có bài đăng từ trước rồi, chủ đề lần này được bàn tán rôm rả lắm. Yêu đương mà, làm sao bọn sinh viên chịu ngồi yên.”

Cố Thịnh không hiểu, rõ ràng đây là kiểu chủ đề đám con gái thường thích, tại sao đến lượt Tống Sơ lại chẳng thấy hào hứng?

“Đi nhanh, đi nhanh!”

Cố Thịnh bất ngờ kéo tay Tống Sơ.

Khoảnh khắc bàn tay bị anh ta nắm lấy, Tống Sơ như bị bỏng, giật phắt tay lại.

“Đi thì cứ đi… nhưng đừng có táy máy linh tinh.”

Tống Sơ không dễ đỏ mặt nhưng mỗi khi xấu hổ, vành tai cô ấy sẽ ửng đỏ. Cô ấy sợ bị người khác phát hiện nên sau khi hất tay Cố Thịnh ra liền quay đầu bỏ đi, không hề ngoảnh lại.

“Đã có ai làm gì đâu? Chỉ mới kéo tay một cái chứ có táy máy gì đâu cơ chứ!”

Cố Thịnh lập tức rảo bước theo kịp. Vừa đi vừa quay đầu nhìn Giang Vi còn đang chậm rãi phía sau:

“Lão Giang, nhanh cái chân lên!”

“Hai cậu cứ đi trước, lát nữa tôi vào sau.” Giang Vi vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có ý rời đi.

“Ờ, vậy bọn này đi trước giữ chỗ cho ông.”

“Nhớ vào nhanh đấy.”

Chờ đến khi bóng dáng hai người kia khuất hẳn sau hành lang, Giang Vi mới xoay người nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt.

Tay anh vô thức luồn vào túi áo khoác, chạm phải một đồ vật nhỏ bé nằm yên bên trong.

Lư Chi vội vàng thay đồng phục rồi bước ra, ngoài cửa đã chẳng còn bóng dáng của Tống Sơ và Cố Thịnh, chỉ còn mỗi Giang Vi đứng chờ.

“Hai người kia đâu rồi?”

“Bọn họ đi trước rồi.”

Ánh mắt Giang Vi khẽ lướt qua bộ đồng phục trên người cô, áo sơ mi trắng, khoác áo vest đen bên ngoài, kết hợp cùng váy kẻ ca rô, dáng vẻ gọn gàng và chỉn chu. Thêm kiểu tóc đuôi ngựa hôm nay, trông cô vô cùng hứng khởi, mặt mày rạng rỡ.

“Vậy thì mau đi thôi.”

Vừa bước qua cửa, cổ tay Lư Chi đột ngột bị một bàn tay giữ lại từ phía sau.

Cơ thể cô vốn luôn mát mà lòng bàn tay của anh lại ấm.

Lư Chi dường như cảm nhận được hơi ấm từ tay anh theo mạch máu lan ra khắp người, âm thầm xâm chiếm từng tấc lý trí trong cô.

“Sao thế?” Cô quay đầu lại nhưng không hề rút tay ra.

“Có thứ muốn đưa cho cậu.” Dứt lời, Giang Vi buông tay rồi lấy vật gì đó trong túi áo ra.

“Ban đầu định sau trận đấu mới tặng, nhưng không ngờ cậu lại được lên sân nên quyết định tặng trước.”

Lư Chi nhìn thấy chiếc hộp dài trong tay anh.

Cuối hành lang là một ô cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua khung kính rọi vào, trải dài khắp hành lang. Giang Vi đứng quay lưng về phía mặt trời, cả người như được dát lên một lớp nắng vàng dịu nhẹ.

Cô nhìn anh mở chiếc hộp nhỏ đang cầm trong tay.

Bên trong là một chiếc vòng tay pha lê.

Sợi dây mảnh nhưng thiết kế vô cùng tinh xảo. Ánh nắng chói lòa sau lưng anh chiếu lên bề mặt trong suốt ấy khiến nó lấp lánh, tỏa ra những tia sáng lung linh rực rỡ.

“Tặng cậu trước khi thi đấu, hy vọng nó sẽ mang lại may mắn.”

Giọng anh dịu dàng như gió xuân thoảng qua, khẽ thổi lọn tóc lòa xòa trước trán Lư Chi.

“Hơn nữa, đây vốn là quà sinh nhật tớ định tặng cậu.”

“Không ngờ cậu vẫn nhớ.”

Lư Chi khẽ mỉm cười.

Hôm ấy ở bờ biển, đúng là anh đã từng nói sẽ tặng quà sinh nhật cho cô.

“Tớ tưởng cậu quên rồi cơ đấy.”

“Sao mà quên được chứ.”

Anh chưa bao giờ quên những chuyện liên quan đến cô.

Tay Giang Vi vẫn cầm chiếc hộp.

“Đeo cho tớ đi.” Lư Chi chìa tay ra.

“Cậu nói muốn mang lại may mắn cho tớ mà, vậy ít nhất cũng phải đeo vào đã chứ.”

“Ừ.”

Giang Vi lấy vòng tay từ trong hộp ra, cẩn thận đeo lên cổ tay cô.

Kích cỡ vừa vặn đến bất ngờ. Cổ tay cô vốn nhỏ nhắn mảnh mai, từ trước đến nay luôn để trống, chưa từng đeo món trang sức nào. Giờ đây chiếc vòng lấp lánh ấy nằm nơi cổ tay cô, nom thật xinh xắn.

“Đẹp thật.”

Lư Chi giơ tay khẽ lắc, ngắm nghía kỹ càng.

“Tớ cũng nghĩ vậy.”

Khi hai người đến khu vực chuẩn bị thi đấu, đội tranh biện của viện Luật đã đứng đợi sẵn.

Khi chỉ cách nhóm người ấy mấy bước chân, Giang Vi bỗng gọi tên cô:

“Lư Chi.”

“Ơi?” Cô vừa quay đầu đã thấy anh đưa tay chỉnh lại cổ áo cho mình.

Đến lúc này, cô mới phát hiện cổ áo mình chưa chỉnh ngay ngắn vì thay vội. Và rồi cô cũng nhận ra dường như anh rất hay giúp cô chỉnh lại trang phục.

“Cố lên nhé.”

“Ừ.”

Giang Vi đi vòng vào hội trường từ cửa sau.

Anh xem lại vị trí chỗ ngồi mà Cố Thịnh vừa nhắn qua điện thoại: Dãy bên trái lối vào, hàng áp chót.

Anh vừa bước vào, còn chưa kịp nhìn thấy Cố Thịnh thì đối phương đã đứng dậy vẫy tay:

“Ở đây nè!”

Cố Thịnh ngồi hàng thứ hai từ dưới lên, sát mép ngoài. Ghế bên cạnh anh chàng để trống cho Giang Vi, còn ghế bên kia của Cố Thịnh là Tống Sơ.

Giang Vi ngồi xuống, bên cạnh anh chỉ còn lại một chỗ trống.

Vừa ổn định chỗ ngồi, anh đã nghe thấy giọng Cố Thịnh lải nhải bên cạnh:

“Tôi đã bảo mà, chắc chắn đông lắm. May mà đến sớm nên mới còn chỗ mà ngồi đấy.”

“Hội trường nhỏ thế này, đứng trên sân khấu còn nhìn thấy rõ tận hàng cuối luôn.”

“Không hiểu trường nghĩ gì nữa, thi đấu kiểu này đông người đến xem lắm mà lại chọn hội trường nhỏ nhất. Vô lý thật.”

Giang Vi chẳng đáp lời, chỉ nghe thấy Tống Sơ khinh khỉnh lên tiếng: “Giỏi thì tự đi đổi đi?”

Một câu đơn giản đã khiến Cố Thịnh cứng họng, vội lái sang chuyện khác:

“Không biết Lư Chi có làm ổn không nhỉ?”

“Viện Luật bọn họ xưa nay được mệnh danh là chiến thần bất bại. Nếu thua thì chắc chắn sẽ lên diễn đàn trường, mà đã lên là thành bài hot luôn.”

“Cậu ấy có ổn hay không liên quan gì đến cậu?” Tống Sơ lập tức ném cho Cố Thịnh một cái lườm sắc lẹm.

“Tôi chỉ tò mò thôi mà. Dù gì cũng chưa từng thấy cô ấy tranh biện, bình thường cũng chẳng hay nói chuyện.”

“Cậu ấy từ nhỏ đã rất sắc sảo rồi.” Tống Sơ dường như chợt nhớ đến điều gì đó, “Chẳng qua không có ai để trò chuyện thôi nên mới có vẻ ít nói.”

Quả thực là vậy.

Giang Vi vẫn còn nhớ khi mới quen nhau, Lư Chi rất hoạt bát. Chỉ là trước đó cô chưa gặp được người nào thật sự có thể khiến cô mở lòng.

Điện thoại bỗng rung nhẹ, anh mở máy xem tin nhắn rồi bất giác ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, cả hai đội vẫn chưa vào vị trí.

“Giang Vi?” Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên cạnh, nhẹ nhàng như làn gió xuân còn xen lẫn cả sự phấn khích không giấu được.

Anh quay đầu nhìn sang, thấy bên cạnh mình là Lý Tử Hủy, thành viên trong đội thi Toán học trước đây của anh.

“Chỗ này có ai ngồi chưa?” Cô chỉ vào ghế trống cạnh anh.

“Chưa.” Dù anh không mấy thích có người ngồi sát bên nhưng cũng không đến mức phải nói dối.

Nhận được câu trả lời, Lý Tử Hủy vui vẻ ngồi xuống.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc chân váy caro, phối cùng áo len màu trắng kem. Chiếc túi trắng đeo bên vai được tháo xuống, cẩn thận đặt lên đùi.

Cô ta nghiêng đầu nhìn sang Giang Vi bên cạnh.

Lần đầu tiên cô ta được ngồi gần anh đến thế. Trước đây lúc còn trong đội tuyển, dù có cố gắng bắt chuyện bao nhiêu lần thì khoảng cách vẫn luôn là một bức tường vô hình.

Giờ đây chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy rõ hàng mi dài rậm của anh, đàn ông con trai hiếm ai lại có lông mi đẹp đến vậy. Trên người anh còn thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, dễ chịu đến kỳ lạ.

“Giang Vi, cậu cũng đến xem tranh biện à?” Cô ta mở lời.

“Ừ.” Anh hững hờ đáp lại, mắt vẫn không rời màn hình điện thoại.

Anh đang nhắn tin với Lư Chi.

Cô bé của tôi: Sắp bắt đầu rồi.

J: Có hồi hộp không?

Cô bé của tôi: Còn lâu tớ mới hồi hộp.

J: Vậy thì tốt.

Cô bé của tôi: Mấy cậu ngồi đâu vậy?

J: Hàng thứ hai từ dưới lên.

Cô bé của tôi: Okk~

Lý Tử Hủy thấy Giang Vi cứ cúi đầu mãi, chẳng rõ đang nhắn với ai, trong lòng bỗng thấy lúng túng xen lẫn hụt hẫng.

“Tớ cũng thế.” Giọng cô ta nhỏ hẳn đi, lộ rõ vẻ buồn bã.

Cố Thịnh và Tống Sơ ngồi ngay bên cạnh, tất nhiên cũng để ý đến tình hình bên phía Giang Vi. Dù không cố tình để tâm nhưng khoảng cách gần đến thế, muốn làm lơ cũng khó. Song phản ứng của hai người lại khác hẳn nhau.

Cố Thịnh khẽ lắc đầu, nhìn Lý Tử Hủy bằng ánh mắt thương hại: Hầy, vô ích thôi. Lão Giang nhà này chẳng dễ gì rung động đâu. Dù làm cách nào đi nữa cũng vô ích, trừ khi người đó là Lư Chi.

Tống Sơ nghe thấy câu nói của Lý Tử Hủy thì không khỏi thầm mỉa mai trong lòng: Ngồi ở đây không phải để xem tranh biện, chẳng lẽ còn định làm gì khác?

Hừ.

Cuộc thi tranh biện nhanh chóng bắt đầu.

Khán giả đã yên vị từ sớm, các thầy cô giám khảo cũng lần lượt vào chỗ ngồi.

Người dẫn chương trình mở màn, công bố chủ đề được đông đảo sinh viên quan tâm:

“Yêu mà không thể có được” và “Có được rồi lại đánh mất”, điều nào khiến người ta tiếc nuối hơn?

Đội tranh biện của viện Luật giữ vai trò bên khẳng định: “Yêu mà không thể có được” mới là điều khiến người ta tiếc nuối hơn cả.

Đội tranh biện của viện Ngoại ngữ phản đối: “Có được rồi lại đánh mất” mới thực sự đáng tiếc.

Sau phần giới thiệu các đội thi, lập trường tranh luận của hai bên, thành viên từng đội, người dẫn chương trình tiếp tục giới thiệu ban giám khảo và các khách mời bình luận, tất cả đều là giảng viên trong trường.

Trận đấu chính thức bắt đầu.

Từ phần phát biểu mở màn của hai bên đội trưởng, từng lập luận và quan điểm được trình bày rõ ràng, sắc sảo.

Ban đầu, Lư Chi giữ phong độ khá ổn định, mọi thứ đều đi đúng theo kế hoạch, phong thái điềm tĩnh, vững vàng. Chỉ có điều đồng đội của cô thể hiện quá xuất sắc khiến phần của cô trở nên hơi nhạt nhòa.

Cô vô thức nhìn xuống hàng ghế khán giả, ánh mắt lướt qua mấy hàng cuối cùng. Chỉ trong thoáng chốc, cô đã nhìn thấy Giang Vi. Trông anh nổi bật trong đám đông chỉ bởi anh quá cao. Và tất nhiên cô cũng nhìn thấy cô gái ngồi cạnh anh, người mà thật khó để phớt lờ.

Có thể là vì sự quan tâm mà Giang Vi dành cho cô quá đỗi rõ ràng, cũng có thể vì trái tim cô đã sớm rung động với anh. Chính vào khoảnh khắc ấy, khi bên cạnh anh bỗng xuất hiện một cô gái khác, cảm giác chiếm hữu mà cô tưởng chừng không hề tồn tại bỗng dưng trỗi dậy. Một cảm xúc đến chính cô cũng thấy quá đỗi lạ lẫm.

Cô chợt nhớ đến đề tài mà đội mình đang tranh luận hôm nay: “Yêu mà không thể có được mới là điều khiến người ta tiếc nuối hơn.”

Quả thực chẳng thể nào đúng lúc hơn.

Và đúng là không nên kỳ vọng quá nhiều vào Lư Chi. Vốn từ đầu đến giờ vẫn giữ được phong độ ổn định, vậy mà lại bất ngờ xảy ra vấn đề trong phần tranh luận tự do.

Bình Luận (0)
Comment