Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 28

Bên phía đối thủ rõ ràng đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, trong phần tranh luận tự do còn thể hiện vượt ngoài mong đợi. Ngay cả Lư Chi cũng phải thừa nhận họ nói chẳng sai, thậm chí có lúc cô suýt bị thuyết phục.

Thế nhưng tranh biện vốn dĩ là vậy, cả hai bên đều có lý, vấn đề chỉ nằm ở chỗ bên nào lập luận sắc bén hơn, biết chớp lấy sơ hở từ đối phương mà công kích không tha, khiến khán giả cảm thấy họ nói có lý, đến cả ban giám khảo cũng gật đầu đồng tình thì mới xem như chiến thắng.

Người thứ ba bên đối thủ là một cô gái, ngay từ đầu đã như thể không ưa Lư Chi, mỗi lời phản bác đều nhắm thẳng vào cô mà công kích. Cô nói gì, đối phương cũng có lý lẽ để phản bác lại.

Lư Chi ngồi trên ghế, nhìn cô gái bên kia mà chẳng biết nói gì hơn.

“Dĩ nhiên là sau khi mất rồi người ta mới cảm thấy hối tiếc. Mất mát vốn đã là điều đáng tiếc, nhưng nếu đó là sự ấm áp từng nắm trong tay rồi lại vuột mất, thì nỗi đau ấy sẽ càng sâu sắc hơn.”

“Tôi không đồng tình với quan điểm này của đội bạn.” Lư Chi đứng lên.

“Ít ra nếu đã từng có được, bạn còn biết cảm giác ấm áp ấy là như thế nào. Còn nếu chưa từng có được, thì đến cả cảm giác ấy là gì cũng không thể tưởng tượng nổi.”

Cô càng nói càng đi xa khỏi chủ đề chính, gần như quên mất rằng đây vẫn là một cuộc tranh biện.

“Thế nên yêu thì phải can đảm giành lấy. Nếu đến cả việc nói ra mà cũng không dám, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn người mình thích ở bên người khác?”

“Mỗi người trong chúng ta đều nên thử một lần. Vì chỉ khi dốc sức giành lấy, ta mới không phải nuối tiếc.”

“Thích thì phải nói, nhỡ đâu người đó cũng thích bạn thì sao?”

“Nhưng như bạn vừa nói, là nhỡ đâu, vậy nếu người đó không thích bạn thì sao?”

Lư Chi thấy đối thủ cứ bám riết không buông. Nhưng nghĩ lại thì bản thân cô cũng thế, hai người chẳng khác nào kẻ tám lạng người nửa cân.

Cô nhìn đối thủ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chán ghét lạ kỳ. Ánh mắt bất giác lại liếc về phía cô gái đang ngồi cạnh Giang Vi, tâm trạng bỗng chốc tụt dốc không phanh.

“Bạn bên kia đã từng nghe bài Dũng Khí của Lương Tịnh Như chưa?”

“Yêu, thật sự cần rất nhiều dũng khí.”

“Giống như tôi thích chàng trai ngồi hàng áp chót, ghế ngoài cùng bên phải, mặc áo hoodie đen ấy. Tôi nhất định phải nói cho cậu ấy biết. Nhỡ đâu có cô gái nào đó nhanh chân hơn tôi thì sao? Chẳng phải tôi sẽ hối hận đến chết à?”

Hàng áp chót, ngoài cùng bên phải, áo hoodie đen.

Chỉ có một người như thế.

Giang Vi.

Cả hội trường như bùng nổ. Gần như tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau. Ngay cả thầy cô ngồi dưới và ban giám khảo trên sân khấu cũng không ngoại lệ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Giang Vi.

Cảnh tượng ấy hiếm thấy vô cùng. Bởi đâu phải ai cũng có đủ dũng khí như Lư Chi, cô dám thổ lộ ngay giữa cuộc thi, giữa hàng trăm ánh mắt, không hề e dè cũng chẳng buồn nghĩ đến hậu quả.

Nhưng dù mọi ánh nhìn đang hướng về mình, Giang Vi vẫn như không hề hay biết. Ánh mắt anh dán chặt vào cô gái trên sân khấu, như thể toàn bộ giác quan đều bị cơn chấn động bất ngờ ấy làm tê liệt.

Anh có tính đủ đường đến đâu cũng không sao tính được hành động của Lư Chi hôm nay. Lần tỏ tình trước của anh quá vội vàng. Lần này, anh vốn định đợi khi cả hai thân thiết hơn, khi mối quan hệ ổn định hơn rồi mới chọn thời điểm thích hợp để ngỏ lời. Không ngờ vẫn là cô hành động trước.

Dù cô luôn tỏ ra hững hờ nhưng dựa vào hiểu biết của anh về cô, anh biết cô thật lòng.

Ánh mắt anh có phần ngơ ngẩn, như thể vừa bị một cơn sóng cảm xúc bất ngờ cuốn lấy. Dòng máu trong người bất chợt sôi trào như lửa cháy bùng lên, lao thẳng lên đầu, lan khắp tứ chi khiến toàn thân nóng rực.

Người dẫn chương trình phản ứng cực nhanh, lập tức kéo sự chú ý của cả hội trường quay trở lại cuộc thi.

Thật ra ngay khi vừa dứt lời, Lư Chi đã thấy hối hận. Chỉ vì cô quá khó chịu trước lời lẽ của đội đối thủ, lại thêm việc thấy bên cạnh Giang Vi có một cô gái mà còn là người cô biết rõ có quen biết với anh, khiến cô bốc đồng, không sao kìm nén nổi.

Từ trước đến nay, cô vốn là người dễ nóng nảy, chỉ là chưa từng gặp phải chuyện gì thật sự chạm đến giới hạn của cô.

Có lẽ bởi từ nhỏ cô đã mất mát quá nhiều, nên đối với những điều cô cho là “thuộc về mình”, cô luôn muốn nắm giữ thật chặt, không để bất kỳ ai lại gần.

Khoảnh khắc đó cô như thấy có một kẻ đồng loại khác đang lảng vảng bên ranh giới mà cô vạch ra, cảm giác nguy hiểm ngày càng rõ rệt. Nếu cô không làm gì, “lãnh địa” ấy sớm muộn cũng sẽ bị xâm chiếm.

Sinh tồn vốn là cuộc chiến của kẻ thích nghi, quy luật ấy với Lư Chi cũng không ngoại lệ.

Nhưng có lẽ cũng vì nhận ra hành động vừa rồi có phần quá khích nên sau đó cô không hề liếc nhìn về phía khán đài, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, thu mình lại.

Giang Vi cuối cùng cũng hoàn hồn nhờ vào những cái đập mạnh mẽ xuống đùi từ phía Cố Thịnh.

Anh ta vỗ đến mức như quên cả chừng mực, trông còn kích động hơn cả người vừa được tỏ tình. Ai không biết chắc tưởng người được tỏ tình là anh ta.

“Lư Chi đỉnh quá, đỉnh thật sự luôn ấy!” Cố Thịnh chưa bao giờ thấy khâm phục ai đến thế.

Từ trước đến nay, Lư Chi trong ấn tượng của anh ta là người ít nói, lạnh nhạt, giống như một phiên bản nữ của Giang Vi, luôn tạo cảm giác xa cách, khó tiếp cận.

Anh ta từng cố gắng tạo vô số cơ hội cho hai người họ. Mỗi lần bốn người đi chơi cùng nhau, anh ta luôn tìm cách đẩy họ lại gần hơn. Dù có mang chút tư lợi nhưng cũng là vì giúp bạn bè, chỉ tiếc là Lư Chi thật sự rất khó theo đuổi.

Anh ta cứ nghĩ con đường theo đuổi người trong lòng của Giang Vi còn dài lắm, nào ngờ hôm nay Lư Chi lại chủ động tỏ tình trước. Mà đã tỏ tình thì thôi đi, đằng này lại còn thổ lộ giữa chốn đông người.

Anh ta thật sự được mở mang tầm mắt.

“Lư Chi đúng là nữ thần của tôi!”

Giang Vi có vẻ đã hoàn toàn tỉnh táo, xúc động đến mức không thể ngồi yên.

“Tôi ra ngoài một lát. Kết thúc rồi thì bảo cô ấy đợi tôi một chút. Tôi sẽ quay lại ngay.” 

Nói rồi anh đứng dậy, cúi người rời khỏi hội trường qua cửa sau.

Cố Thịnh ngơ ngác nhìn theo rồi quay sang Tống Sơ, người đang ngồi cạnh với sắc mặt tối sầm: “Cậu ấy làm gì thế?”

“Làm sao tôi biết được? Cậu ta là bạn thân của cậu cơ mà?”

Trông Tống Sơ chẳng lấy gì làm vui vẻ, nhưng không phải vì Lư Chi tỏ tình. Ngược lại, thấy Lư Chi dám bày tỏ như vậy, cô ấy còn thấy mừng thay. Nhưng thái độ của Giang Vi là thế nào? Vừa được người ta tỏ tình đã quay người bỏ đi?

Cạn mẹ nó lời.

Bạn thân thì biết cậu ta đi đâu chắc?

Cố Thịnh giận mà chẳng dám nói, liếc mắt sang cô gái vẫn ngồi nguyên ở ghế bên cạnh Giang Vi.

Sắc mặt cô ta u ám, đen kịt đến mức có thể nhỏ ra mực.

Cố Thịnh bèn dời mắt đi chỗ khác.

Ai thèm để tâm đến cô ta chứ?

Lý Tử Hủy thấy mình chẳng khác nào một con hề, dường như từ lúc vừa ngồi xuống, Giang Vi đã chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một lần

Có lẽ Giang Vi thật sự thích Lư Chi đang đứng trên sân khấu kia.

Bởi vì cô ta vừa nghe thấy Giang Vi lẩm bẩm: “Đồ ngốc này, lẽ ra phải là anh tỏ tình trước mới đúng.”

Cô ta đã thua rồi, thua hết tất cả.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng thể xem là thua. Vì ngay từ đầu, trong câu chuyện giữa họ, cô ta chưa từng để lại dù chỉ một dấu chân hay một cái bóng. Ngay cả Lư Chi cũng chưa từng coi cô ta là đối thủ.

Bởi vì từ đầu đến cuối, cả ánh mắt lẫn trái tim của Giang Vi đều đặt nơi Lư Chi rồi.

Trước kia cô ta và anh từng là đồng đội ăn ý, phối hợp nhịp nhàng trong các cuộc thi. Cô ta từng nghĩ mình và Giang Vi là một cặp xứng đôi, cả hai có tiếng nói chung, có cùng sở thích. Ngoại hình của cô ta cũng xinh xắn nên vẫn luôn rất tự tin vào bản thân.

Cho đến khi cô ta thấy Lư Chi ở bên cạnh Giang Vi.

Lúc ấy cô ta mới nhận ra, thì ra yêu một người chẳng liên quan gì đến sở thích hay sự hòa hợp. Tình yêu vốn không nằm ở chuyện hợp hay không, mà ở chỗ có rung động hay không.

Thông tin nóng hổi ấy nhanh chóng lan truyền khắp diễn đàn trường.

Một sinh viên có mặt tại khán đài xem trận đấu tranh biện đã đăng bài:

“Chấn động! Người đẹp viện Luật Lư Chi tỏ tình với nam thần viện Toán Giang Vi ngay giữa trận đấu!”

Bài viết dài cả trăm chữ, miêu tả chi tiết tình huống xảy ra như thể người viết đang kể lại một cảnh phim đầy cảm xúc.

Chưa đầy mười phút sau, lượt xem và bình luận đã tăng chóng mặt.

“Hai nhân vật hot nhất trên tường tỏ tình lại cùng xuất hiện trong một bài viết?”

“Nghe nói đàn chị này rất lạnh lùng, không ngờ lại dám thổ lộ như thế.”

“Mọi chuyện đến quá bất ngờ, bà chị Lư Chi tỏ tình bất thình lình, không ai kịp quay clip luôn, hiện trường đúng là sốc nặng!”

“Nghe nói lần này khán giả đông lắm, tôi sợ đông nên không đi, giờ thì tiếc đứt ruột.”

“Hai người này không liên quan gì đến nhau mà sao lại biết nhau được nhỉ?”

“Trời ơi, công nhận là trông hai người đó cũng khá xứng đôi.”

“Trai tài gái sắc.”

Ngay sau đó, người viết bài còn đăng thêm một bài nữa:

“Nam thần viện Toán Giang Vi vừa được tỏ tình giữa chốn đông người liền tức giận bỏ đi?!”

Kèm theo đó là một bức ảnh, tuy không rõ nét nhưng vẫn nhận ra bóng lưng Giang Vi đang rời khỏi hội trường.

“Giang Vi bỏ đi ngay sau khi Lư Chi tỏ tình.”

“Thế coi như là từ chối rồi à?”

“Ngại ghê, bao nhiêu người như thế, lại đang trong trận đấu… Tôi thấy Lư Chi hơi quá rồi.”

“Chắc là không thích thật, nếu có tình cảm thì đã chẳng đi như thế.”

“Thế là xong, nữ thần của tôi chắc đang tan nát cõi lòng rồi.”

“Từ chối rõ ràng quá rồi còn gì. Nếu không thì anh ấy đã không bỏ đi đâu. Tin tôi đi, với tư cách một thằng con trai, tôi hiểu rõ phản ứng đó lắm.”

“Lư Chi khó theo đuổi đến thế mà anh ta vẫn không động lòng sao?”

“Đằng ấy nói vậy là sai rồi. Giang Vi đẹp trai, học giỏi, không thích Lư Chi cũng là chuyện bình thường. Nghe nói Lư Chi chỉ được cái ngoại hình thôi, trốn học như cơm bữa, thi cuối kỳ toàn suýt soát qua môn.”

“Nhưng người ta vẫn đỗ Đại học Hải Thành đó thôi, không phải không giỏi, chỉ là không thích học thôi. Nói thế hơi nặng lời rồi.”

Dù trận đấu có đôi chút biến động vì chuyện của Lư Chi, nhưng viện Luật vẫn không phụ kỳ vọng mà giành chiến thắng chung cuộc.

Lĩnh vực này vốn là thế mạnh của họ, nhiều năm liền giữ vững ngôi quán quân, mỗi thành viên trong đội đều rất giỏi. Việc giành chức vô địch không quá khó, dù có chút rối ren vì Lư Chi thì đồng đội của cô vẫn đủ sức xoay chuyển tình thế.

Kết thúc trận đấu, Lư Chi đi thay đồ, Tống Sơ và Cố Thịnh đứng chờ trước cửa phòng nghỉ.

Cô thay đồ rất nhanh, cũng chẳng buồn để ý mấy người đồng đội đang định hỏi thăm đôi điều. Lư Chi vốn không thích nói nhiều với người không quan trọng.

Cô thay đồ xong đi ra, một tay cầm điện thoại, tay kia đưa lên sau gáy, kéo đuôi tóc bị mắc trong cổ áo hoodie ra ngoài.

“Đi thôi.”

Vẻ mặt cô lạnh nhạt như mọi ngày, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện trên sân đấu.

Cố Thịnh và Tống Sơ vô thức nhìn cô thêm mấy lần. Dù gì Giang Vi đã bỏ đi ngay sau lời tỏ tình của cô, chẳng biết trong lòng cô nghĩ thế nào.

Nhưng nhìn dáng vẻ cô bây giờ… sao lại bình thản đến kỳ lạ?

Khó hiểu thật đấy.

Cả nhóm đi ra khỏi cổng lớn, ánh nắng ngoài trời lập tức bao trùm lấy cô.

Nắng tháng Năm dịu dàng khiến Lư Chi thấy ấm hơn hẳn. Nhưng dù vậy, trong lòng cô vẫn không thể che giấu nỗi buồn.

Tại sao anh lại rời đi?

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thích ai. Hồi cấp ba có những chàng trai đánh bóng rổ, khi chơi sẽ vén áo lên lau mồ hôi để lộ cơ bụng lấp ló hoặc những bạn nam hiền hòa mặc sơ mi trắng ngồi học trong lớp. Đó đều là hình mẫu khiến các cô gái rung động. Nhưng cô thì không. Cô có thể ấn tượng lần đầu, lần thứ hai sẽ liếc nhìn thêm một cái, nhưng đến lần thứ ba thì chẳng còn cảm xúc gì nữa.

Chỉ có Giang Vi là khác. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, dường như cô đã bị nụ cười và ánh mắt chứa chan cảm xúc ấy làm tan chảy. Ở bên anh, cô thấy lòng mình bình yên và vui vẻ.

Cô từng nghĩ cả đời này sẽ chẳng yêu ai, nhưng khi gặp anh, mọi nguyên tắc, mọi ranh giới cô tự đặt ra đều sụp đổ.

Cô đã nhún nhường, đã cúi đầu.

Cúi đầu trước người mình thích.

Giống như Trương Ái Linh từng nói: “Yêu là khổ đau suốt một đời, nhưng không yêu lại là nuối tiếc cả một kiếp người.”

Nhưng khi cô cúi đầu thì anh lại biến mất.

Cô bỗng thấy nghẹt thở, như thể vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng, giống hệt cảm giác năm mười sáu tuổi khi đứng trong phòng khám nghe bác sĩ tuyên bố.

Mọi xúc giác đều tê liệt

Cô biết chứ. Cô biết mình đã sai, cô quá bốc đồng.

Nhưng… yêu thì có gì sai?

Khoảnh khắc này, cô bỗng hiểu vì sao các nữ chính trong những bộ phim tình cảm luôn sống trong bất an, lo được lo mất, do dự chẳng dám bước tiếp.

“Lư Chi.”

Có người gọi tên cô.

Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, cảm giác quen thuộc.

Ánh nắng rải khắp con đường Học Lâm.

Cô ngẩng đầu. Người ấy đang đứng chờ cô cách đó không xa.

Bình Luận (0)
Comment