Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 9

Suốt kỳ nghỉ sau đó, Lư Chi hầu như không ra khỏi nhà, cũng không gặp lại Giang Vi nữa. Thật ra hôm đó cô đã thấy thông báo yêu cầu kết bạn từ anh nhưng không trả lời. Cô không biết phải nói gì, cũng chẳng muốn thêm anh vào danh sách bạn bè của mình.

Còn về chú chó kia, chắc là tên Thất Thất nhỉ.

Nó đã là chó của Giang Vi rồi, cho dù thế nào cũng chẳng thể là của cô được. Thôi thì cứ quên đi. So với ở bên cô, đi theo Giang Vi có lẽ là điều may mắn nhất với nó rồi.

Không thuộc về mình thì mãi mãi cũng chẳng thuộc về mình, đó là bài học mà Lư Chi rút ra sau ngần ấy năm sống trên đời.

Lần kế tiếp Giang Vi gặp lại Lư Chi đã là sau khi khai giảng năm học mới.

Hôm ấy là thứ Bảy.

Tống Sơ đẩy cửa bước vào ký túc xá thì thấy chỉ có mình Lư Chi trong phòng. Lúc đó đang là buổi sáng, Lư Chi mặc đồ ngủ, vắt chéo chân ngồi co người trên ghế, đôi chân dài trắng muốt như phát sáng giữa không khí.

Từ bé Lư Chi đã rất trắng, cô là kiểu người dù phơi nắng thế nào cũng không đen sạm đi. Đến giờ Tống Sơ vẫn chưa gặp ai có nước da trắng hơn cô.

Tóc cô được buộc qua loa bằng một chiếc kẹp ở phía sau đầu, vài sợi tóc mái lòa xòa rủ xuống trước trán, khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn, nhìn thoáng qua chẳng khác gì một nàng tiên không vướng bụi trần.

Lư Chi đang tự làm móng cho mình. Đừng thấy ngày thường cô lười biếng, thờ ơ với mọi thứ mà lầm, phải công nhận rằng trình độ làm móng của cô nàng vô cùng thành thạo điêu luyện. Tống Sơ nghĩ bụng, nếu sau này Lư Chi không còn cơm ăn thì ít nhất cũng có thể nhờ vào tay nghề này mà kiếm sống, không đến nỗi chết đói.

Hôm nay Lư Chi sơn móng đen tuyền, viền đầu móng bằng một đường màu xanh huỳnh quang kiểu Pháp, lần này cô lại không để móng quá dài như mọi khi.

Mẫu móng sặc sỡ thế này với người theo phong cách bảo thủ như Tống Sơ thì khó mà hiểu nổi, nhưng không thể phủ nhận nó rất bắt mắt.

Tống Sơ tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, ngước nhìn Lư Chi đang cúi đầu tỉ mỉ sơn lớp phủ cuối cùng.

“Cậu nhắn tin bảo tớ tới có chuyện gì thế?” Cô ấy vừa ngủ dậy đã thấy tin nhắn của Lư Chi, vội vàng sửa soạn rồi chạy đến.

Lư Chi đặt tay vừa sơn vào đèn sấy, tay kia đã làm xong thì gỡ kẹp tóc. Mái tóc mềm mại xõa xuống phủ ngang vai.

“Đi làm tóc với tớ.”

“Làm tóc? Tóc cậu đang rất ổn mà?”

Thực ra tóc Lư Chi rất đẹp, từ màu tóc, kiểu dáng đến chất tóc đều không có gì để chê.

“Tớ muốn đổi kiểu khác.”

Lư Chi thay đồ, trang điểm qua loa rồi cùng Tống Sơ ra ngoài. Hai người đến một quán làm tóc gần trường, nghe nói chỗ này khá nổi tiếng trong giới sinh viên đại học Hải Thành. Lư Chi lười đi xa đến cửa hàng quen nên đành chọn tạm quán ở gần nhất.

Lư Chi ngồi trên ghế, chân bắt chéo, tay lật bảng màu tóc thoăn thoắt, lướt nhanh qua từng trang. Bảng màu nhiều đến hoa cả mắt, chỉ riêng một hệ màu đã chiếm gần nửa trang, huống chi còn vô số màu sắc khác khiến cô nhất thời không biết nên chọn màu nào.

Đang do dự, ánh mắt cô vô tình lướt qua bộ móng tay của mình.

Một ý tưởng chợt lóe lên.

Lư Chi nghiêng đầu, nói với anh thợ làm tóc Tony đang kiên nhẫn đứng chờ:

“Làm cho tôi kiểu công chúa, màu ombre xanh ngọc.”

Nghe cô nói, Tony không khỏi nhìn Lư Chi kỹ hơn, nhướn mày cười:

“Ồ, cô bé này cũng sành điệu ghê đấy. Chắc chưa? Nếu chắc rồi thì tôi đi chuẩn bị.”

“Chắc, cứ làm kiểu đấy đi.” Lư Chi gật gật đầu.

Tống Sơ ngồi bên cạnh, im lặng chứng kiến toàn bộ quá trình, không hề đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Chỉ cần không đụng đến nguyên tắc lớn, cô ấy luôn sẵn lòng chiều theo ý bạn. Miễn Lư Chi vui là được.

Muốn nhuộm được màu xanh ngọc thì phải tẩy tóc trước. Mái tóc của Lư Chi mất gần cả buổi chiều mới làm xong. Khi hai người bước ra khỏi cửa quán, bầu trời bên ngoài đã rực lên sắc đỏ của hoàng hôn.

“Tớ thấy tóc mới của cậu với bộ móng cũng hợp nhau đấy.”

Tống Sơ quan sát mái tóc của Lư Chi.

“Đều màu xanh cả.”

Lư Chi giơ tay vuốt nhẹ đuôi tóc, cười hỏi:

“Thế nào, đẹp không?”

Vừa nói vừa xoay một vòng tại chỗ, cho Tống Sơ ngắm kỹ ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Nhìn bộ dạng đắc ý của cô bạn, Tống Sơ bật cười:

“Đẹp chứ, cậu làm kiểu nào mà chẳng đẹp.”

Lời này hoàn toàn là thật lòng. Lư Chi đã thay đổi rất nhiều kiểu tóc nhưng lần nào cũng rất hợp. Người ta bảo chỉ cần ngoại hình đẹp thì có làm gì cũng vẫn đẹp.

Nghe vậy, Lư Chi lập tức cười tươi như hoa, kéo tay Tống Sơ, nũng nịu nói:

“Đi thôi, tớ đói lắm rồi, mình đi ăn đi!”

Hai người họ từ trưa đến giờ chẳng ăn uống gì, lại bận rộn làm tóc nên giờ đói đến mức bụng réo vang.

“Ăn gì giờ? Đói muốn xỉu rồi đây.”

“Tớ cũng chưa biết.”

***

Cùng lúc đó, Giang Vi và Cố Thịnh cũng đang lang thang trên phố tìm chỗ ăn. Hai bên đường là những cửa hàng san sát với bảng hiệu sặc sỡ nhấp nháy. Hai người cứ thế vừa đi vừa ngó nghiêng, cho đến khi Giang Vi chợt nhìn thấy một sạp nhỏ phía trước, hình như đang bày bán mấy món phụ kiện linh tinh. Giang Vi bước tới đó, Cố Thịnh cũng bám gót theo sau.

“Này lão Giang, ông ra ngoài mà trông người ngợm cứ như mất hồn mất vía thế? Người không biết còn tưởng ông đang cosplay Hoàng tử u sầu nữa đấy.”

Cố Thịnh khoác vai Giang Vi, hai người sánh bước trên con đường. Lúc nãy Giang Vi mua đồ vẫn thấy bình thường, vậy mà mua xong lại im lặng không nói nửa lời làm Cố Thịnh cũng thấy khó hiểu.

“Nghe Lưu Khải nói có quán lẩu mới khai trương cũng ổn áp đấy, hay là bọn mình qua đó thử?”

Cố Thịnh thao thao bất tuyệt hồi lâu nhưng chẳng thấy Giang Vi đáp lại tiếng nào. Anh ta ngạc nhiên liếc sang thì thấy Giang Vi đang nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt thất thần như đang tìm kiếm gì đó.

Cố Thịnh cũng đưa mắt nhìn theo hướng ấy.

Xung quanh tấp nập người qua lại, phần lớn là học sinh sinh viên của các trường học quanh đây, sinh viên đại học Hải Thành đông hơn hẳn, chắc tranh thủ cuối tuần rủ nhau đi ăn uống. Cố Thịnh nhìn những mái đầu lô nhô trước mặt, khẽ cau mày.

Giữa biển người nhốn nháo ấy, Giang Vi đang nhìn gì vậy?

Cố Thịnh nheo mắt, cố tìm kiếm rồi như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cách đó không xa là Tống Sơ trong chiếc váy bò, bên cạnh cô ấy còn có một cô gái nữa, hai người khoác tay nhau rất thân thiết.

Chỉ mất vài giây, Cố Thịnh đã nhận ra cô gái đi cùng Tống Sơ là ai.

Lư Chi và Tống Sơ đang nói chuyện với nhau, cô vô tình nghiêng đầu khiến Cố Thịnh đứng không xa phía sau nhìn thấy nửa bên mặt ấy. Gương mặt quen thuộc này chính là Lư Chi.

Thế này thì đủ hiểu vì sao nãy giờ ánh mắt Giang Vi cứ dán chặt về phía ấy rồi.

Hóa ra là Lư Chi à.

 “Chỗ này có quán lẩu mới mở đấy, cực kỳ đông khách, hai người đẹp đây có muốn đi ăn thử không?”

Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng Tống Sơ và Lư Chi. Tống Sơ tưởng ai đó đang bắt chuyện làm quen, cau mày quay lại xem là ai. Ối giời, lại gặp hai người này rồi.

“Sao chỗ nào cũng thấy cậu vậy?”

Tống Sơ thầm nghĩ sao mà trùng hợp đến thế, lúc nào cũng thấy hai người này lượn lờ trước mặt, đại học Hải Thành không hề nhỏ lại chẳng chung ngành học, sao lại dễ dàng chạm mặt như thế? Gặp trong trường thì thôi không tính, nhưng ngay cả bên ngoài trường mà vẫn gặp được.

“Đây gọi là duyên phận đó.” Cố Thịnh cười bông đùa.

“Nghiệt duyên thì có.” Tống Sơ cười khẩy đáp lại, rõ ràng mấy lời tán tỉnh của anh chàng chẳng có tác dụng với cô.

“Đi chung đi mà, lẩu phải đông người ăn mới vui.” Cố Thịnh hướng thẳng lời mời về phía Lư Chi.

Bình thường trông anh chàng có vẻ lông bông nhưng Cố Thịnh thừa biết chỉ cần Lư Chi gật đầu, Tống Sơ sẽ không phản đối. Hai cô nàng này lúc nào cũng kè kè bên nhau như hình với bóng.

Ba đôi mắt đồng loạt đổ dồn về phía Lư Chi.

Lư Chi thoáng ngẩn người, vô thức nhìn về Giang Vi ở phía đối diện. Trong ánh mắt anh, cô lại thấy nét cười dịu dàng quen thuộc như mọi lần.

Cô tự nhận mình là kẻ mê sắc đẹp, từng ngắm biết bao ngôi sao trên mạng, ai nấy đều sở hữu gương mặt hoàn hảo khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng ngay lúc này đây, giữa phố xá nhộn nhịp, trong làn gió lẫn mùi đồ ăn vặt thơm nức mũi, nhìn nụ cười dịu dàng của người trước mặt, Lư Chi bỗng thấy dường như trong thế gian này, anh mới là tuyệt sắc giai nhân duy nhất.

“Ừm, sao cũng được, tôi không ý kiến.”

Lư Chi rời mắt, cất giọng thờ ơ như chẳng mấy quan tâm.

Thế là bốn người cùng đi tới quán lẩu.

Tuy chưa quá muộn nhưng quán đã đông nghịt người, may rằng vẫn còn vài bàn trống, không đến nỗi phải chen chúc xếp hàng chờ đợi. Bốn người tìm được một góc khuất khá yên tĩnh, không quá ồn ào. Các nhân viên phục vụ cũng hiếm khi đi ngang qua.

Căn cứ theo nguyên tắc ưu tiên phái nữ, Cố Thịnh nhường quyền gọi món cho Tống Sơ. Tống Sơ cũng không khách sáo, gọi luôn một nồi lẩu uyên ương nhưng lại khiến người ta bất ngờ với một nửa là lẩu cà chua, nửa còn lại là lẩu nấm. 

“Đã ăn lẩu thì phải gọi lẩu cay chứ? Đổi một bên thành lẩu cay đi.” Cố Thịnh đề nghị.

“Bọn tôi không ăn cay.” Tống Sơ bình thản trả lời, giọng điệu chắc nịch, ánh mắt thẳng thắn không chút dao động nhìn Cố Thịnh.

Cô ấy và Lư Chi chưa bao giờ đi ăn lẩu cay. Lư Chi vốn phải chú ý chế độ ăn theo lời bác sĩ: ít dầu, ít muối, tốt nhất là kiêng cay hoàn toàn. Tuy biết rằng khi không ai trông chừng, Lư Chi vẫn có thể lén ăn linh tinh nhưng chỉ cần Tống Sơ đi cùng, Lư Chi sẽ không bao giờ chọn đồ cay.

Bị ánh mắt nghiêm nghị đó của Tống Sơ quét qua, Cố Thịnh giật mình, thầm nghĩ có cần phải nghiêm túc vậy không trời?

Còn chưa kịp nói gì, Giang Vi ngồi bên cạnh vẫn im lặng nãy giờ chợt cất lời:

“Không cần đổi, như thế này là được rồi.”

“Ờ ờ, tôi cũng thấy vậy.”

Cố Thịnh cực kỳ vô tội lên tiếng, giọng nói đầy vẻ mơ màng.

Bầu không khí có phần gượng gạo không tự nhiên, nhờ món ăn lần lượt được mang lên mà cũng dần hòa hoãn hơn.

Cố Thịnh đảo mắt nhìn mái tóc của Lư Chi vài lần.

“Lư Chi này, tóc cậu trông cũng đặc biệt đấy nhỉ.”

“Ừ.”

Lư Chi đáp lại đầy ẩn ý: “Đầu tóc xanh lè thế này, đương nhiên phải nổi rồi.”

“Hai bên má cậu để hai lọn tóc thế kia, gọi là gì ấy nhỉ?” Cố Thịnh lại vận dụng khả năng “nói gì cũng được” của mình, còn giơ tay làm động tác minh họa ở hai bên mặt.

“Kiểu tóc công chúa.” Lư Chi kiên nhẫn trả lời.

“Cái tên nghe cũng đặc biệt ghê.”

“Đầu cậu cũng nổi bật không kém cạnh tôi đâu, uốn giấy bạc cơ đấy.”

Lư Chi liếc qua mái tóc của Cố Thịnh, nói một cách bình thản.

“Chuẩn luôn, tôi cũng thấy vậy!”

Cố Thịnh còn tưởng được Lư Chi khen thật, hớn hở tự mãn đưa tay vuốt tóc.

Ăn xong, bốn người cùng quay về trường.

Lúc này con đường trong khuôn viên đã bắt đầu nhộn nhịp, có đôi tình nhân tay trong tay dạo bước, có người đang chạy bộ, có người vừa rời thư viện và cũng có những nhóm bạn vừa từ bên ngoài trở về như họ.

Trên đường về ký túc xá, họ đi ngang qua sân bóng rổ ngoài trời, bên trong đang có khá nhiều sinh viên mải mê chơi bóng. Dường như có người nhận ra Cố Thịnh và Giang Vi bèn vẫy tay chào từ đằng xa.

Có lẽ vì khoảng cách khá xa nên người đó tưởng Cố Thịnh không thấy mình bèn gọi to tên anh ta. Ngay khi Cố Thịnh vừa quay đầu lại, quả bóng rổ trong tay người nọ cũng bay thẳng về phía này.

Cố Thịnh thoáng sững người, phản xạ đưa tay ra nhưng không kịp đón bóng, quả bóng tiếp tục lao về phía Lư Chi đang đi bên cạnh.

Lư Chi rất sợ bóng, bất kỳ loại bóng nào cũng sợ. Hồi nhỏ cô từng bị bóng đập trúng nên giờ vẫn còn ám ảnh. Vì vậy khi thấy quả bóng bay tới, cô chết sững ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên cả việc tránh né.

Tống Sơ vừa định đưa tay kéo cô lại nhưng còn chưa kịp hành động đã có người nhanh hơn.

Ngay khoảnh khắc Lư Chi chưa kịp phản ứng, cứ ngỡ rằng mình sắp bị bóng đập trúng thì đột nhiên bị kéo mạnh về phía một lồng ngực.

Lưng cô chạm vào ngực anh, làn gió nhẹ cuốn theo hương thơm dìu dịu trên người anh ùa vào cánh mũi như hơi men rượu hoa quả, khiến người ta ngây ngất mơ màng.

“Không sao chứ?”  Giọng Giang Vi vang lên bên tai đầy căng thẳng và lo lắng khác hẳn ngày thường.

Anh rất biết giữ chừng mực. Sau khi kéo Lư Chi vào lòng, đợi cô đứng vững rồi lập tức buông tay, âm thầm lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách vừa đủ để người khác không thấy khó xử ngượng ngùng.

Cố Thịnh nhặt quả bóng rơi dưới đất lên, ném trả về phía sân, mặt mày giận dữ:

“Đờ mờ thằng này, mày không thấy người ta đang đi à!”

Đây không phải chuyện nhỏ. Với khoảng cách và lực ném vừa rồi, nếu quả bóng thật sự đập trúng người chắc chắn sẽ để lại thương tích không hề nhẹ. Huống hồ còn là người mà Giang Vi hết mực để tâm.

Người bên kia cũng nhận ra sai sót của mình liền vội vã chắp tay, cúi đầu tỏ ý xin lỗi về phía Lư Chi.

Lư Chi gật đầu đáp lại, không so đo thêm.

Cô biết người ta không cố ý, hơn nữa bóng cũng không đập trúng cô.

Giang Vi và Cố Thịnh hộ tống hai cô gái về tới dưới ký túc xá nữ.

Đứng trước cửa ký túc xá, Cố Thịnh bỗng rút điện thoại ra, nói với Tống Sơ: “Mình quen nhau cũng lâu rồi, kết bạn WeChat đi?”

Quen biết bấy lâu, kết bạn cũng là chuyện xã giao bình thường.

“Được thôi.” Tống Sơ đồng ý, hai người quét mã kết bạn.

Sau khi được thêm vào danh sách bạn bè trên WeChat của Tống Sơ, Cố Thịnh liếc nhìn Giang Vi rồi đi tới bên cạnh anh, len lén huých nhẹ khuỷu tay: “Này, ông cũng hỏi cô ấy đi chứ!”

Cố Thịnh thật sự không còn lời nào để nói với Giang Vi, đến giờ vẫn chưa được kết bạn WeChat. Anh ta vừa làm mẫu rõ ràng như vậy rồi, kết bạn WeChat thôi mà khó vậy sao?

Nhưng Giang Vi vẫn chẳng mảy may động đậy.

Mãi đến khi Tống Sơ kéo Lư Chi bước vào tòa nhà. Thấy hai cô gái sắp sửa đi mất, Cố Thịnh sốt ruột không chịu được nữa bèn duỗi cổ, nhìn về phía cửa ký túc xá, vội vàng giúp Giang Vi lên tiếng:

“Lư Chi ơi, bao giờ thì đồng ý kết bạn WeChat với anh bạn tôi đây?”

 “Cậu ấy vẫn đợi mãi đấy!”

Bình Luận (0)
Comment