Sau mấy ngày liền chỉ ăn đồ đặt ngoài, cuối cùng Lư Chi cũng quyết định ra khỏi nhà một chuyến. Cô định ghé siêu thị mua ít đồ ăn vặt, nhân tiện hít thở không khí bên ngoài, chứ từ lúc nghỉ lễ tới giờ gần như chẳng bước chân ra khỏi cửa, cứ ru rú trong nhà thế này, cô sắp ngạt thở mất thôi.
Lư Chi chỉ mặc đại một chiếc áo phông ngắn tay và quần short, xỏ đôi giày vải tiện tay vớ được, cầm chìa khóa với điện thoại rồi ra khỏi nhà.
Gần khu nhà có một siêu thị lớn, khoảng cách cũng không quá xa. Tuy bình thường Lư Chi ít khi lui tới nhưng sống lâu ở đây nên cũng đã quen đường quen lối.
Cô mua khá nhiều thứ, phần lớn đều là đồ ăn vặt: khoai tây chiên Lay’s vị truyền thống, Yakult, nước xoài, sô-cô-la, Coca, mì ăn liền, bánh mì, xúc xích, sữa chua. Toàn những món cô thích.
Thế nhưng vừa xách túi đồ ra khỏi siêu thị, Lư Chi đã thấy hối hận. Nặng quá mức, dây túi siết đỏ lòng bàn tay cô, hằn lên từng vệt đỏ rõ ràng.
Cô đổi tay xách, cúi xuống nhìn mấy dấu vết đỏ sẫm trong lòng bàn tay, khẽ thở dài.
Vừa băng qua đường, Lư Chi đã nghe thấy một âm thanh lạ. Tiếng động ấy rất khẽ, nếu không lắng tai nghe thì rất dễ bỏ qua, dường như nó vang lên từ đâu đó xung quanh. Cô dừng chân, nhíu mày nhìn quanh.
Khu vực này khá trống trải, ngoài vài tòa nhà cao tầng thì người đi lại cũng không nhiều. Bên kia đường rợp bóng cây xanh và những bồn hoa rực rỡ, khắp nơi ngập tràn màu xanh ngắt, không hề thấy bóng dáng thứ gì kỳ lạ. Thế nhưng tiếng kêu yếu ớt ấy cứ văng vẳng bên tai khiến người ta không thể nào làm ngơ.
Xách theo túi đồ nặng trĩu, Lư Chi cẩn thận quan sát bốn phía. Cuối cùng, cô phát hiện một chú chó Golden đang nằm thoi thóp giữa những bụi cỏ sau chỗ bồn hoa cao lớn. Có lẽ vì bồn hoa quá cao che khuất tầm nhìn, hoặc cũng có thể vì nó gầy trơ xương bé hơn hẳn những chú Golden bình thường nên lúc đầu cô mới không trông thấy.
Lư Chi chậm rãi bước tới, lúc này mới nhận ra chân nó đã bị thương.
Chú chó nhìn cô đầy cảnh giác. Ngay cả khi cô tới gần, nó vẫn dùng ánh mắt đầy đề phòng nhìn cô, rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại cố tỏ ra hung dữ, ra vẻ nguy hiểm. Nhưng cơ thể thì chẳng nhúc nhích nổi, chỉ có thể bất lực nằm đó.
Lư Chi ngẩn người trong giây lát, cô bỗng cảm thấy giữa mình và nó có một sự tương đồng kỳ lạ. Không rõ là giống ở đâu nhưng nếu phải nói ra, có lẽ là ánh mắt kia. Trong khoảnh khắc mơ hồ, cô như bắt gặp chính mình trong ánh mắt ấy. Ánh mắt như từng trôi qua bờ vực sinh tử, tuyệt vọng nhưng vẫn kiên cường níu lấy một tia hy vọng cuối cùng. Giằng co giữa tuyệt vọng và khát vọng sống.
Đôi chân Lư Chi bất giác tiến về phía trước mà không rõ nguyên cớ, cô chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt nó, lặng lẽ nhìn.
Cô không vội vã chạm vào nó mà chỉ cẩn thận quan sát vết thương. Chỗ đó đã sưng tấy và mưng mủ nghiêm trọng, nếu không được chữa trị sớm e rằng sẽ mất hẳn cái chân.
Cô muốn đưa tay ra nhưng ánh mắt cảnh giác của nó quá dữ dội, rõ ràng không cho phép ai chạm vào. Để nó bớt đề phòng, Lư Chi lục trong túi đồ, lấy ra cây xúc xích vừa mua. Cô xé bao bì, nhẹ nhàng đặt xuống trước miệng chú chó.
Có lẽ vì quá đói, nó dần buông lỏng cảnh giác, chầm chậm cúi đầu ăn.
Lúc này Lư Chi mới dám nhẹ nhàng xoa lên đầu nó.
“Em đáng thương quá…”
Cô khẽ thì thầm.
“Em không có chủ à?”
“Gầy trơ xương thế này, chắc lâu rồi chưa được ăn no nhỉ?”
“Không ai tìm em sao? Em không có nhà để về à?”
Cô nhìn chú chó co mình nơi góc khuất, đôi mắt nó ngấn nước, ánh lên sự bất lực cùng tủi thân.
“Chị cũng không có nhà, nhưng ít nhất còn có chỗ ở.”
Lư Chi khẽ cười, một nụ cười vừa chua xót vừa dịu dàng.
“Như vậy tính ra chị vẫn may mắn hơn em, ít nhất còn có nơi để ở, có tiền để tiêu, có cơm để ăn.”
“Nhưng em thì sao? Có vẻ như chị không thể chăm sóc cho em rồi.”
Ngay cả bản thân cô còn không lo nổi, thì sao có thể gồng gánh thêm một sinh mệnh nữa?
“Đến cả chị còn không biết mình có thể sống được bao lâu… Lỡ như một ngày nào đó chị chết đi, em lại thành chó hoang một lần nữa.”
Nói tới đây, Lư Chi lại lấy thêm một cây xúc xích từ túi đồ ra, xé bao rồi đưa cho nó.
Tựa như chẳng thể làm gì khác nên đành cho nó ăn nhiều thêm một chút.
Giang Vi không ngờ mình lại gặp cô nhanh đến thế.
Vốn chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm nên anh ra ngoài tản bộ, cứ thế bước lòng vòng một hồi chẳng hiểu sao lại dừng chân gần khu nhà cô. Anh cũng không ôm hy vọng sẽ gặp được cô, bởi anh biết cô không thích ra ngoài.
Nhưng không ngờ anh lại gặp cô ở ngay lề đường.
Cô đang ngồi xổm bên bồn hoa ven đường, nhỏ bé và lặng lẽ, không biết đang làm gì. Bên cạnh là một túi đồ lớn đựng đầy những món đồ ăn vặt sặc sỡ, trông như vừa từ siêu thị về.
Giang Vi tò mò bước tới rồi lập tức nhìn thấy chú chó nhỏ co ro trong góc, được cô che chắn phía trước.
Tim anh như thắt lại, vành mắt cũng nóng bừng.
Anh nhận ra nó, đó là Thất Thất, chú chó Golden mà hai người từng cùng nhận nuôi.
Khi Giang Vi tiến lại gần, Lư Chi đã sớm nhận ra động tĩnh phía sau.
Cô khẽ quay đầu, thoáng nhíu mày khi thấy Giang Vi đứng đằng sau mình, không khỏi nghĩ thầm: Sao chỗ nào cũng đụng phải cậu ấy vậy.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Đi ngang thôi.”
Anh thật sự chỉ tình cờ đi ngang qua, vậy mà lại trùng hợp gặp được cô.
Thấy cô im lặng, Giang Vi cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn về chú chó thoi thóp kia.
Vết thương của nó trông khá nghiêm trọng.
“Phải nhanh chóng đưa nó đi chữa trị ngay.”
Giọng của Giang Vi không lớn nhưng Lư Chi vẫn nghe rõ từng từ.
Làn gió thổi qua mang theo mùi hương dễ chịu từ người anh, len lỏi vào hơi thở cô.
Nghe vậy, Lư Chi nhìn chú chó nhỏ co mình trong góc, bất đắc dĩ vươn tay định bế nó lên. Thế nhưng móng tay cô lại quá dài, nhất thời không biết nên làm thế nào, sợ lỡ làm đau nó. Bàn tay đã chìa ra liền rụt về.
Giang Vi nhìn dáng vẻ cẩn trọng của cô, bật cười khẽ, lấy chiếc áo khoác đang vắt trên tay nhẹ nhàng bọc quanh chú chó, tránh đụng vào vết thương rồi bế nó lên.
“Cầm đồ của cậu đi, chúng ta đưa nó đi khám.”
Thế là Lư Chi xách túi đồ lớn, lặng lẽ theo bước Giang Vi tới bệnh viện thú y gần đó.
Phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới xử lý xong, hết băng bó vết thương rồi lại tiêm thuốc.
Đến khi hai người đứng bên đường, Lư Chi vẫn xách túi đồ ăn vặt còn Giang Vi một tay ôm chú chó nhỏ, tay kia xách thêm một túi to những vật dụng mới mua ở bệnh viện, cả hai đều có phần lúng túng.
Tự dưng lại có thêm một chú chó.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của một mình Lư Chi.
“Cậu…”
“Cậu…”
Hai người đồng thanh mở miệng rồi lại lúng túng nhìn nhau, khẽ lảng mắt né tránh.
“Cậu nói trước đi.”
“Cậu nói trước đi.”
Đêm hè thường oi ả, ve kêu râm ran không dứt, vậy mà hôm nay lại mát mẻ đến lạ. Một làn gió nhẹ thoảng qua xua tan cái ngột ngạt thường ngày, khẽ lùa vào những sợi tóc lòa xòa bên má Lư Chi.
Thỉnh thoảng có vài người đi dạo sau bữa tối lướt qua còn họ thì cứ đứng yên đó, mắt lặng lẽ dõi theo đối phương.
Ánh nhìn vô tình giao nhau rồi cả hai cùng bật cười.
Từ khi nào mà họ lại ăn ý đến vậy?
“À, còn nó thì sao bây giờ?”
Lư Chi dời tầm mắt, nhìn chú chó nhỏ đang được Giang Vi ôm trong lòng, khẽ giơ tay chỉ vào nó.
Cô thoáng thấy buồn bực, dù sao cũng là cô phát hiện ra nó trước, giờ lại nói mình không thể nuôi, nghe có vẻ thật vô trách nhiệm. Huống hồ, chú chó này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Giang Vi, tự cô tìm thấy nó, vậy mà còn làm phiền anh cùng đi đến bệnh viện, tiền khám chữa thuốc men cũng do anh trả.
“Nếu cậu không tiện nuôi, tớ có thể chăm nó giúp cậu.”
Giang Vi khẽ cười, dịu dàng nói.
Anh biết cô không muốn, cũng biết cô thật sự không có ý định nuôi thú cưng.
Lư Chi hơi ngẩn người, không ngờ anh lại chủ động như vậy.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cô bỗng cảm nhận được một cảm xúc lặng thầm bị nén chặt trong đáy mắt anh. Cô không thể gọi tên thứ cảm xúc ấy, chỉ biết rằng mỗi lần như thế, bản năng trong cô cứ thôi thúc phải né tránh.
“Vậy thì giao nó cho cậu nhé.”
Lư Chi liếc nhìn chú chó lông vàng trong lòng Giang Vi. Sau khi được xử lý sơ qua, bộ dạng của nó đã dễ nhìn hơn hẳn, đôi mắt to tròn nhìn cô còn mang theo vẻ đáng yêu. Chỉ tiếc rằng cô không thể nuôi nó.
Nếu anh đã mở lời muốn nuôi thì cô cũng không khách sáo nữa.
“Ừ, tớ sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Giang Vi liếc nhìn túi đồ cồng kềnh trong tay cô.
“Cũng hơi muộn rồi, để tớ đưa cậu về.”
Dù trong lòng Lư Chi rất muốn nói từ chối nhưng nghĩ đến việc anh đã giúp cô nuôi chó, cô lại không đành lòng cất lời.
Khu chung cư của Lư Chi không xa, chỉ một lát sau đã tới nơi. Cô chào tạm biệt Giang Vi rồi quay người bước vào.
Vừa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng anh vang lên phía sau:
“Nó vẫn chưa có tên, cậu đặt cho nó một cái tên đi.”
Bên cổng khu chung cư trong ánh hoàng hôn mùa hè, giọng nói của anh theo làn gió và tiếng ve râm ran len lỏi vào tai cô. Dường như trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng của anh.
Lư Chi khựng lại nhưng không quay đầu. Cô rút điện thoại ra nhìn thời gian. Hôm nay là ngày 17 tháng Bảy.
Đầu óc trống rỗng, cô cũng chẳng nghĩ được cái tên nào quá văn vẻ hoa mỹ.
“Thất Thất.” Không muốn nghĩ nhiều nên cô cứ lấy luôn ngày tháng hôm nay mà đặt.
Nói rồi, một tay cô xách túi đồ, tay kia tùy ý vung nhẹ về phía sau như thể vô tình chào Giang Vi, giọng cô nhẹ tênh:
“Đi đây.”
Vừa dứt lời, cô lập tức rảo chân bước thẳng vào khu chung cư mà không dừng lại thêm một giây nào.
Giang Vi là người thông minh, dù Lư Chi không hề giải thích nhưng anh vẫn hiểu. Huống chi anh đã sống hơn cô một kiếp người.
Cúi đầu nhìn chú chó nhỏ trong lòng, anh bất giác bật cười:
“Thất Thất, cuối cùng ba chúng ta cũng gặp lại rồi.”
Giọng nói của anh mang theo sự dịu dàng, mềm mại như gió hòa cùng tiếng ve và hương đêm quẩn quanh nơi vành tai.
“Đi thôi, bố đưa con về nhà nhé.”
Sau khi về đến nhà, Giang Vi cẩn thận thu xếp cho Thất Thất ổn thỏa.
Anh ngồi xuống xô pha, lặng lẽ nhìn nó rất lâu, ánh mắt chầm chậm lướt qua thân hình bé nhỏ ấy, dường như anh cứ mải nhìn đến mức ngẩn người, quên cả thời gian.
“Thất Thất, con còn nhớ bố không?”
Giang Vi khẽ hỏi, giọng anh không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh của căn phòng lại nghe rất rõ.
Thất Thất không đáp, chỉ ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt vương đôi chút ngơ ngác, dường như còn chưa quen với cái tên mới.
Nhìn chú chó nhỏ cuộn mình trên tấm thảm, Giang Vi lại mỉm cười.
Anh cầm điện thoại, gửi lại yêu cầu kết bạn WeChat cho Lư Chi, người vẫn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh.
Tin nhắn lần này chỉ vỏn vẹn vài chữ:
“Muốn xem ảnh của Thất Thất không?”
Lư Chi không từ chối cũng không chấp nhận.
Tin nhắn ấy giống như bao lần trước, trôi vào khoảng không lặng lẽ mà chẳng hề được hồi âm.