Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 7

Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, ai nấy đều bận rộn hơn hẳn, bận ôn tập, bận đối phó với bài kiểm tra cuối kỳ, bận cuống cuồng vái Phật phút chót. Dù sao thì ông bà ta chẳng phải có câu: “Gươm mài trước trận, không sắc cũng sáng” đó sao?

Ngay cả Cố Thịnh hiếm khi bén mảng đến thư viện mà dạo này cũng kéo Giang Vi đi cùng, ngày nào cũng rủ nhau sang đó cắm đầu học hành.

Tỷ lệ trượt môn ở viện Toán vốn nổi tiếng cao ngất ngưởng. Giang Vi chẳng hề lo lắng bởi chuyện thi trượt với anh chưa từng là điều đáng phải bận tâm. Nhưng Cố Thịnh lại khác.

Có một hiện tượng khá phổ biến ở Đại học Hải Thành rằng ngày thường thư viện vắng tanh vắng ngắt lác đác người đếm trên đầu ngón tay, nhưng chỉ cần gần đến kỳ thi là lập tức đông nghịt, chen chân còn khó, nói “người chật như nêm” cũng chẳng ngoa.

Hai người không đến thư viện từ sáng sớm nên lúc tới nơi thì gần như đã kín chỗ. Cố Thịnh chật vật lắm mới tìm được hai chỗ trống ở một góc khuất, vội vã kéo Giang Vi ngồi xuống.

“Này lão Giang, đưa sách của ông cho tôi xem cái. Tôi chưa gạch mấy chỗ trọng tâm đâu.”

Cố Thịnh hạ thấp giọng, nghiêng người nói với Giang Vi đang ngồi đối diện, chẳng hề ngượng ngùng vì chuyện đi học mà chẳng thèm đánh dấu phần quan trọng.

Giang Vi không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy quyển sách mình mang theo sang phía Cố Thịnh rồi tiện tay mở một quyển khác ra xem.

Cố Thịnh nhận lấy, bắt đầu chăm chú gạch chân các ý chính, hiếm hoi lắm mới thấy được vẻ nghiêm túc trên gương mặt anh ta. Có lẽ kỳ thi cuối kỳ đúng là có một thứ “ma lực” nào đó, có thể khiến một kẻ chẳng mấy khi học hành cũng đột ngột trở nên chăm chỉ hẳn lên.

Cố Thịnh vốn không phải kiểu người có thể tập trung ngồi yên một chỗ học bài trong thời gian dài. Mới gạch được vài trang, anh ta đã không chịu nổi bèn ngọ nguậy uốn éo cơ thể, ngẩng đầu nhìn sang Giang Vi đang cúi đầu đọc sách ở phía đối diện.

Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng:

“Này lão Giang, ông với quả tỳ bà kia thế nào rồi?”

“Hử?” Giang Vi ngẩng lên, có lẽ do Cố Thịnh nói quá nhỏ nên thoáng cái không nghe rõ.

“Tôi hỏi là ông với Lư Chi thế nào rồi.”

Cố Thịnh lặp lại câu hỏi, lần này dùng đúng tên đối phương thay vì gọi biệt danh kỳ quặc kia.

“Thế nào là thế nào cơ?” Giang Vi không hiểu anh ta đang hỏi về chuyện gì.

“Kết bạn WeChat chưa?”

Hôm nọ Cố Thịnh tình cờ phát hiện ra Giang Vi vẫn chưa kết bạn WeChat với cô nàng, thế là cười đến đau cả bụng. Không ngờ có ngày Giang Vi cũng phải ngậm ngùi như thế, anh ta khoái chí trêu chọc suốt mấy ngày liền, đến bây giờ vẫn còn lôi chuyện đó ra để nói.

Nghe đến đây, động tác lật sách của Giang Vi hơi khựng lại.

Thư viện im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật sách loạt soạt và tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Mọi người đều đắm mình trong việc ôn tập, duy chỉ có anh đang lơ đãng, tâm trí như đang dần trôi dạt về nơi nào khác.

Và chính trong khoảnh khắc ấy, Giang Vi bỗng nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch, từng nhịp một rõ ràng đến lạ.

“Chưa.”

Giang Vi khẽ đáp.

“Sao thế lão Giang, sao lại nhát gan thế hả? Cứ thế mà tiến tới thôi, kết bạn WeChat dễ ợt, có gì khó đâu?”

Với Cố Thịnh, kết bạn WeChat chỉ là chuyện nhỏ dễ như ăn kẹo. Nhất là với người có vẻ ngoài ưa nhìn như Giang Vi, chẳng có lý nào mà không kết bạn WeChat với một cô gái được.

“Cậu tưởng ai cũng như cậu chắc, cứ hùng hục lao tới như thổ phỉ.”

Giang Vi đáp lại không chút nể nang.

“Đệt, ông không kết bạn được thì thôi, tự dưng lại quay ra móc mỉa tôi làm gì?” Cố Thịnh bĩu môi, cảm thấy Giang Vi đúng là đang thẹn quá hóa giận.

Anh ta im lặng được một lúc hiếm hoi, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn vào sách, tiếp tục gạch chân những đoạn quan trọng.

Chỉ chốc lát sau lại len lén ngẩng lên liếc nhìn Giang Vi. Thấy đối phương không chú ý đến mình bèn cầm chiếc điện thoại đặt bên cạnh, lén lút kéo thêm hai người cùng phòng khác vào một nhóm chat riêng.

Hai người kia bị lôi vào nhóm một cách đầy bất ngờ, ngơ ngác khó hiểu.

Lưu Khải: Gì đấy? Anh đây đang học bài.

Vạn Húc: Sao nhóm này chỉ có ba đứa mình? Cố Thịnh, ông lại bày trò gì nữa thế? Giang Vi đâu?

Lưu Khải: Hahaha Cố Thịnh, sao không thêm lão Giang vào luôn đi?

Cố Thịnh: Hai người các ông có bị sao không đấy? Nếu định thêm cả lão Giang vào thì tôi lập nhóm riêng làm gì?

Cố Thịnh: Cái đồ chó già lão Giang kia, không được kết bạn WeChat với con gái nhà người ta, còn quay ra giận cá chém thớt với tôi!

Cố Thịnh: Thảo nào người ra không thèm đồng ý kết bạn WeChat, trông cái bộ dạng chó má của cậu ta kìa!

Lưu Khải: Gái nào cơ?

Vạn Húc: Ôi đệt, bọn mình đã bỏ lỡ chuyện gì thế?

Vạn Húc: Con gái á?

Lưu Khải: Nhanh! Kể luôn đi!

Cố Thịnh: Ờ, con gái đấy. Đợi tôi kể từ đầu cho mà nghe…

Lưu Khải: Đúng thật là, bọn tôi cũng thấy lão Giang không ổn tí nào.

Lưu Khải: Không ổn thật.

Vạn Húc: Con gái nhà ai mà ghê gớm dữ vậy, đến cả cái mặt như lão Giang mà còn từ chối kết bạn WeChat?

Cố Thịnh: Ghê gớm lắm, có khi là yêu tinh cũng nên.

Chắc là yêu tinh biến ra từ cây tỳ bà đấy, chỉ có yêu tinh mới có thể khiến Giang Vi si mê đến thế mà thôi.

***

Sau khi trải qua đủ một loạt sự vụ như nộp bài chỉ sau nửa tiếng, ngủ gật trong phòng thi, suýt nữa thì đến muộn không được vào thi, cuối cùng thì kỳ thi cuối kỳ của Lư Chi cũng đã kết thúc.

Kỳ thi của Tống Sơ kết thúc sớm hơn một ngày nên hôm nay cô tới ký túc xá giúp Lư Chi thu dọn đồ đạc.

“Này, cậu gọi người đến dọn nhà chưa? Nửa năm rồi cậu không về nhà đấy.”

Tống Sơ ngồi trên ghế, nhìn Lư Chi đang thu gom đống đồ mỹ phẩm, cả đống chai lọ xếp la liệt đầy kín cả bàn, Lư Chi thu dọn mà cứ như đang đánh trận, động tác mạnh đến nỗi phát ra tiếng lạch cạch côm cốp liên hồi khiến Tống Sơ nghe thôi cũng thấy xót ruột.

“Gọi người tới dọn rồi.”

 “Thế tối sang nhà tớ ăn cơm nhé? Mẹ tớ bảo tớ rủ cậu đấy.”

Tống Sơ vừa nói vừa nhặt mấy cái áo khoác Lư Chi vắt trên ghế cho vào vali.

“Được.”

Hai người kéo vali bước ra khỏi ký túc xá, mồ hôi túa ra như tắm. Mùa hè ở Hải Thành đúng là khắc nghiệt, năm nay còn oi bức hơn mọi năm.

Trên đường đông người qua lại, có người vừa thi xong đi về, có người đi ăn và cả những người đang kéo vali chuẩn bị về nhà giống họ.

Tống Sơ kéo Lư Chi đi sát vào lề đường.

“Nói thật nhé, tớ có hơi lo cậu bị trượt môn đấy.”

Cô liếc nhìn Lư Chi bên cạnh, áo phông trắng, quần jean xanh nhạt, giày vải trắng, đầu đội mũ lưỡi trai trắng kéo sụp xuống che gần kín mắt.

“Cậu chắc chắn là qua môn được đúng không? Tớ không đòi cậu phải thi được điểm cao nhưng ít nhất cũng phải đủ điều kiện để lấy bằng tốt nghiệp chứ.”

Từ nhỏ đến lớn, Tống Sơ luôn là người quan tâm đến chuyện của Lư Chi nhiều hơn chính bản thân cô. Khác hẳn với Lư Chi lúc nào cũng mang vẻ chẳng thèm để tâm đến điều gì.

“Yên tâm, điểm của tớ vẫn đủ qua môn.”

Giọng nói của Lư Chi vang lên từ dưới vành mũ.

Tống Sơ thở dài. Cũng đúng thôi, một người còn không thèm học hành mấy năm cấp ba mà vẫn đủ điểm đỗ vào đại học Hải Thành như Lư Chi thì chuyện thi qua môn này chắc không thể làm khó cô được.

“Lư Chi!”

Loáng thoáng nghe có tiếng ai đó đang gọi tên Lư Chi từ phía sau.

Tống Sơ quay đầu lại trước, thấy Cố Thịnh cùng Giang Vi cách chỗ mình không xa.

“Hai người cũng về nhà hôm nay à?”

Cố Thịnh vẫn tự nhiên như ruồi như mọi khi, vừa kéo vali vừa tiến lại gần, chẳng có vẻ gì là khách sáo hay ngượng ngùng.

“Ờ, đang về nhà đây.”

Tống Sơ liếc nhìn Cố Thịnh đứng trước mặt, sơ mi xanh ngắn tay in hoa khoác ngoài, bên trong là áo phông trắng, quần short, giày bóng rổ, cổ còn đeo dây chuyền vàng, kiểu ăn mặc lố lăng này lại rất hợp với mái tóc uốn xoăn tít mù của anh ta.

“Các cậu định đi đâu đấy? Để bọn tôi đưa về này.”

“Không cần, bọn tôi ở gần lắm, đã đặt xe rồi.”

Tính cách nhiệt tình quá mức như đang lấy lòng của Cố Thịnh khiến Tống Sơ cảm thấy rất phiền. Vừa dứt lời, cô ấy đã kéo Lư Chi rảo bước về phía cổng trường.

Trước khi bị kéo đi, Lư Chi vô thức quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên người Giang Vi đang đứng phía sau họ. Suốt từ nãy giờ, anh không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ. Hôm nay anh áo trắng quần đen, nom vừa giản dị lại sạch sẽ.

Lư Chi bất giác mỉm cười với anh rồi bị Tống Sơ lôi đi mất.

Giang Vi bối rối đứng sững tại chỗ ngay tức khắc, không biết phải làm gì, chỉ bởi vì cô vừa nhoẻn miệng cười với anh.

Đôi mắt giấu sau chiếc mũ lưỡi trai trắng của cô sáng long lanh. Ngay khoảnh khắc cô mỉm cười với anh, Giang Vi có cảm giác như hình bóng người con gái từ kiếp trước bỗng chồng khít lên gương mặt hiện tại, khi ấy hai người vẫn đang là cặp tình nhân yêu nhau say đắm.

Anh luôn giống như một con cá mắc cạn trong cái ao nứt nẻ, nước trong ao sắp cạn đến đáy, anh loạng choạng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Nhưng rồi, chỉ cần cô gái của anh mỉm cười với anh một lần, cả cái ao tù ấy như được tưới đầy nước mát lành, cuối cùng anh đã có thể hít một hơi thật sâu, thở một nhịp thật trọn vẹn.

Mọi thứ đều trở nên đáng giá, đáng để anh sống lại quãng thời gian này một lần nữa, bất kể kết cục ra sao, chỉ cần có thể ở bên cô, thế là đủ. Đó cũng chính là lời cầu nguyện duy nhất khi sống lại kiếp này của Giang Vi.

Đang ngây người tại chỗ, Giang Vi đột nhiên bật ra một tiếng cười khẽ.

Ánh nắng đổ bóng tạo nên một nét mờ ảo nơi gò má anh. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy khóe mắt Giang Vi hơi đỏ lên.

Cố Thịnh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn người bên cạnh đang cười như một kẻ ngốc: “Có gì mà vui thế?”

Giang Vi chỉ cúi đầu cười, không trả lời.

Thấy anh không nói, Cố Thịnh cũng không gặng hỏi, chuyển sang chuyện khác:

“Ông không về quê à? Nghỉ hè ở lại Hải Thành luôn hả?”

“Ừ, tôi sống ở Hải Thành mà.” Giang Vi vẫn cúi đầu, khó đoán được biểu cảm.

“Ờ, có nhà riêng ở Hải Thành thì ghê gớm rồi.”

“Thôi, tôi đi trước đây.”

Cố Thịnh vỗ vỗ vai Giang Vi rồi kéo hành lý rời đi.

“Ừ.” Giang Vi khẽ đáp lại.

Bố mẹ Giang Vi từng làm việc ở Hải Thành và có một căn nhà ở đây. Sau này vì công việc thay đổi, họ thường xuyên đi khắp nơi trong nước, gần như không còn sống tại Hải Thành. Khi Giang Vi thi đậu đại học tại Hải Thành, căn nhà ấy được để lại cho anh ở.

Lúc Giang Vi về đến nhà, vừa đẩy cánh cổng sân ra, một cảm giác nặng nề không sao diễn tả được chợt ập đến như có thứ gì đó đang bóp nghẹt lấy lồng ngực, khiến người ta khó mà thở nổi. Mọi thứ nơi đây đều quá đỗi quen thuộc, đến mức chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy Lư Chi mặc đồ ở nhà, đang cặm cụi trồng hoa trong sân.

Chính ngôi nhà này là nơi anh và Lư Chi từng sống bên nhau suốt một thời gian dài.

Lúc đó trong sân có chiếc xích đu mà cô thích, trồng cả cây tỳ bà mà cô yêu, nội thất bên trong cũng là phong cách cổ điển kiểu Mỹ mà cô say mê.

Nhưng hiện giờ, tất cả đã trở lại như xưa, như thể chưa từng có sự hiện diện của cô. Mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu.

Giang Vi kéo hành lý bước vào nhà. Đẩy cửa ra, trong không khí không còn mùi hoa nhài mà cô thích nữa.

Dù có sống lại, Giang Vi vẫn không thể kiềm được cảm xúc, mi mắt dần hoen đỏ.

Khó khăn lắm mới có được một cơ hội để làm lại từ đầu. Lần này, anh nhất định sẽ ở bên cô thật trọn vẹn, giữ chặt lấy cô, không để cô rời xa thêm một lần nào nữa.

***

Nhà của Lư Chi nằm ở một khu chung cư gần trường, chỉ mất mười phút đi taxi là tới. Nhà Tống Sơ cũng ở cùng khu chỉ khác tòa nhà nên sau khi vào cổng, mỗi người đi một hướng.

Lư Chi vừa mở cửa, một cảm giác trống vắng lập tức ùa đến, lạnh lẽo, vô hồn, không chút dấu vết của sự sống. Nhưng đối với cô, tất cả những điều đó đã sớm trở thành điều quen thuộc. Cô kéo vali trở về phòng mình. Trước khi về, cô đã thuê người đến dọn dẹp nên nhà cửa rất sạch sẽ.

Lư Chi mở vali, lấy quần áo và mỹ phẩm ra rồi sắp xếp lại qua loa. Sau đó cô mở ngăn bí mật của vali, lấy những lọ thuốc đủ kích cỡ đặt vào ngăn kéo tủ đầu giường.

Sắp xếp xong xuôi, cô đi vào bếp, vẫn là một không gian trống không, bên trong tủ lạnh cũng trống tuếch.

Thậm chí Lư Chi còn có thể cảm nhận rõ tiếng thở của mình cũng vang vọng lại như một tiếng vang cô độc trong căn phòng khách rộng lớn này.

Trong khoảnh khắc ấy, Lư Chi đột nhiên nhớ lại lời bác sĩ nói bệnh của cô tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà cô chẳng hề cảm thấy vui vẻ. Cuộc sống này thật sự quá vô vị nhàm chán, đến mức cô thà rằng nó hãy sớm kết thúc đi. Kết thúc sớm còn có thể sớm đóng góp cho xã hội.

Bình Luận (0)
Comment