Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 6

Mùa hè ở Hải Thành thường hay mưa, nhất là vào khoảng thời gian chớm mùa mưa như lúc này, hầu như cứ cách vài hôm lại có một trận. Trời lúc nào cũng âm u, mưa rơi lất phất mãi không dứt. Mưa không nặng hạt, chỉ rơi nhẹ như làn sương mỏng. Cả bầu trời như được phủ một tấm khăn voan mỏng, mông lung mà đượm buồn đến nao lòng.

Ban công ký túc xá nữ nơi Lư Chi ở quay về hướng Bắc, quanh năm hiếm khi thấy ánh mặt trời. Lại thêm rèm cửa kéo kín, mới hơn chín giờ sáng mà trong phòng đã u ám như chạng vạng chiều.

Lư Chi lại bỏ buổi học sáng nay. Cả phòng giờ chỉ còn mình cô đang ngủ, mấy bạn cùng phòng đều đã đi học. Trước đây họ cũng từng gọi cô dậy, nhưng thấy Lư Chi không tài nào dậy nổi, mà cô cũng chẳng mấy bận tâm đến điểm số cuối kỳ, dần dà họ cũng quen nên cứ để cho cô ngủ.

Lúc Lư Chi tỉnh dậy, trong ký túc xá yên ắng lạ thường, tĩnh lặng đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Cô mơ màng ngồi dậy, mái tóc rối bù xõa xuống vai, trông luộm thuộm hết sức.

Lư Chi thò tay xuống dưới gối, mò lấy chiếc điện thoại đã để sẵn từ đêm qua.

Mở màn hình lên xem.

Chín giờ mười phút sáng.

Hôm nay cô dậy sớm hơn hẳn thường lệ.

Lư Chi không rời giường, định nằm xuống ngủ tiếp thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra, có tiếng bước chân vọng vào. Mấy cô bạn cùng phòng vừa đi học về. Giờ vẫn chưa đến lúc tan học, hiếm khi thấy người chăm học như họ lại trốn tiết về sớm như vậy.

“Sao về sớm thế?” Lư Chi vuốt cái đầu như tổ quạ, ngẩng đầu nhìn mấy người đang bước vào từ cửa.

“Bọn tớ vẫn đi học đấy chứ.”

“Tiết này giáo viên không điểm danh cuối giờ nên bọn tớ về trước luôn.”

Một cô bạn đặt đồ xuống rồi quay lại hỏi: “Cậu không đi học tiết sau à?”

“Lười đi lắm.”

Lư Chi dựa lưng vào tường, mắt lờ đờ lim dim, hoàn toàn không có vẻ gì là sắp rời giường.

“Nếu cậu cứ trốn học thế này thì đến cuối kỳ sẽ không đủ điều kiện dự thi đâu, bị cho vào danh sách trượt môn luôn đấy.”

Một cô bạn tốt bụng nhắc nhở.

Lư Chi cào nhẹ móng tay, đầu óc trống rỗng vài giây.

 “Thôi được rồi, đi thì đi. Cùng lắm là lên lớp ngồi một lát.”

Cô miễn cưỡng nhảy xuống giường, mở tủ quần áo ra lục lọi. Đoạn ngoảnh lại hỏi mấy cô bạn cùng phòng: “Ngoài trời lạnh không?”

“Hơi lạnh đấy, trời vẫn đang mưa nhưng mưa phùn thôi.”

 “Ừ.” Lư Chi tiện tay lôi đại một bộ đồ trong tủ.

Tuy đang mùa hè nhưng những hôm trời mưa vẫn hơi lạnh. Hải Thành lại hay nổi gió, hễ mưa xuống là gió nổi. Vừa bước chân xuống dưới nhà, Lư Chi đã thấy lạnh tê tái.

Cô vô thức rùng mình, từng lỗ chân lông như dựng đứng cả lên. 

Tóc cô buộc hờ kiểu đuôi ngựa lỏng lẻo. Cô mặc một chiếc hoodie mỏng, bên dưới mặc quần short bò không quá ngắn, dài đến giữa đùi, chân xỏ một đôi dép lê.

Mưa xuống nên mặt đường ướt lõng bõng nước, xỏ giày vải đi học một buổi là bẩn hết lại còn phải giặt, nghĩ thôi đã thấy phiền nên cô cứ thế xỏ dép lê đi luôn.

Nói là đi học nhưng cô chẳng cầm theo sách vở gì, chỉ cầm mỗi cái điện thoại, nhìn thế nào cũng không giống sinh viên đang đi học.

Mưa phùn vẫn rơi lất phất, sinh viên trên đường đều che ô. Hải Thành là nơi mưa nhiều, chẳng mấy ai đi học mà lại không mang theo ô. Ngoại trừ Lư Chi.

Lúc này quả thật cô không mang ô vì chiếc ô đó đã hỏng mất rồi. Dù sao trời cũng chỉ mưa lất phất, cô không nghĩ cần phải che.

Dọc đường đi chỉ thấy các sinh viên hối hả bước nhanh, chắc sắp đến giờ học nên ai nấy đều vội vàng vì sợ đi muộn. Giữa dòng người vội vã ấy, có lẽ chỉ mình Lư Chi là vẫn đủng đỉnh, chẳng chút vội vàng.

Khi Lư Chi đến trước cổng toà nhà Học viện Luật thì gần như đã sát giờ vào lớp.

Lúc phải chọn trường và ngành học sau khi thi đại học, Tống Sơ đã chọn ngành y, một phần là mơ ước từ nhỏ, phần khác là vì Lư Chi. Khi ấy, đến cả chuyện chọn ngành nào Lư Chi cũng chẳng bận tâm, chỉ vì Tống Sơ kiên quyết lôi kéo nên cô mới miễn cưỡng đưa ra quyết định.

Cô đến đây học đại học cũng chỉ vì muốn ở cạnh Tống Sơ nên tất nhiên không hề chú tâm nghiêm túc học hành. Việc chọn ngành Luật lại càng không thể tin nổi, chỉ là tiện tay chọn bừa mà thôi.

Người ta nói pháp luật là thiêng liêng, nghiêm minh, không cho phép bất kỳ ai khinh nhờn. Nhưng với dáng vẻ lười nhác và hờ hững này của Lư Chi, thật sự không ai nhìn ra cô là sinh viên ngành luật.

Lư Chi đứng trước cổng Học viện Luật, liếc nhìn bức tượng đặt ở lối vào, khẽ thở dài rồi chậm rãi nhấc chân bước vào.

Cô đủng đỉnh thả từng bước chân chẳng hề vội vàng. Khi vòng lên cầu thang đến lớp học trên tầng ba, trong phòng đã chật kín sinh viên, giảng viên cũng đang chuẩn bị bắt đầu bài giảng. Slide bài học đã được mở sẵn trên màn hình máy chiếu.

Buổi học hôm nay là môn Luật Bảo vệ Động vật, môn học tự chọn mà cô nhớ là mình đã tiện tay đăng ký bừa vào ngày cuối cùng chỉ để đủ số tín chỉ. Cô chẳng nhớ nổi lần gần nhất đến lớp là khi nào, cũng chẳng rõ sách vở vứt ở đâu, nhưng lạ rằng cô lại nhớ được tên môn học này.

Dù thầy dạy môn Luật Bảo vệ Động vật hiếm khi gặp Lư Chi, nhưng tên của cô thì đã nghe thấy không biết bao nhiêu lần trong văn phòng giảng viên. Cái tên “Lư Chi” đã sớm nổi tiếng khắp văn phòng, ai cũng biết đến.

“Đến muộn à?” Giảng viên nhìn cô bước vào, ánh mắt vô tình quét qua đôi dép lê dưới chân cô, lông mày hơi nhíu lại.

Lư Chi cười trừ, không nói gì, chỉ gật gật đầu.

“Kiếm chỗ ngồi đi.”

Giảng viên cũng không làm khó cô, dù sao đây cũng là môn tự chọn, đến lớp được đã là quý, chẳng cần nghiêm khắc quá mức với sinh viên.

Cứ thế, chẳng hiểu sao mà Lư Chi cũng ngồi hết một tiết học. Tuy nói là ngồi học nhưng thật ra từ đầu đến cuối chẳng nghe lọt tai được chữ nào, đầu cũng không buồn ngẩng lên lấy một lần, chỉ đơn giản là có mặt ở đó mà thôi. 

Với Lư Chi, ngồi trọn vẹn cả một tiết học cũng được xem là một việc đáng khen rồi.

Cuối cùng cũng đến giờ tan học.

Lư Chi đút cả hai tay vào ống tay áo, miệng ngậm viên kẹo trái cây, tai đeo tai nghe bluetooth, bên trong vang lên giai điệu của bài hát Second Nature.

Lắng nghe lời em này, anh nhé

Cơn mưa trong em sắp trút xuống rồi

Em mỏi mệt đến mức chẳng thể tự kéo mình ra khỏi lối mòn chật hẹp

Nỗi lo lắng bất an trào lên như muốn nhấn chìm em

Em hiểu tình yêu nơi anh, nhưng trái tim vẫn khát khao một bến đỗ bình yên.

Khi bước ra khỏi cổng Học viện Luật, cô mới phát hiện mưa đã nặng hạt hơn.

Mưa vẫn rơi đều, cả không gian mờ ảo trong màn mưa dày. Những người bước đến cửa đều rút ô mang theo bên mình, bung ra rồi hòa vào làn mưa.

Có cô gái tay khoác tay bạn cùng che chung một chiếc ô, ríu rít cười nói. Có người được người yêu đến đón, cô gái ấy lập tức sà vào lòng chàng trai, nom thật ngọt ngào thân mật. Phần lớn những người còn lại đều lặng lẽ bung ô, rời đi một cách ung dung, không vội vã.

Lư Chi quan sát xung quanh rồi nhận ra chỉ có mỗi mình là không mang ô.

Cô cũng chẳng nán lại lâu, tháo tai nghe bluetooth khỏi tai, nhét cùng điện thoại vào túi quần. Hai tay đưa lên che đầu rồi lao vào màn mưa.

Cô không chạy nhanh, chỉ rảo chân bước những bước nhỏ. Lý do là cơ thể không cho phép vận động mạnh, dù thường ngày có vẻ lơ đãng nhưng những chuyện thế này cô vẫn nhớ rất rõ. Bởi cô thật sự muốn sống thêm vài năm nữa, ít nhất cũng phải sống đến ngày Tống Sơ kết hôn, hoặc chí ít cũng phải đợi đến lúc cô ấy có người yêu.

Cơn mưa không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, cứ thế rơi trên người khiến toàn thân ẩm ướt, khó chịu vô cùng.

Lư Chi thầm thấy may mắn vì hôm nay không xõa tóc, nếu không chắc giờ cô đã bị mưa dội cho nhếch nhác, thảm hại chẳng ra sao.

Cô mới chạy được vài bước, vừa đến đoạn đường cạnh trạm nhận hàng Thái Điểu thì thấy điện thoại trong túi rung liên hồi. Cô vốn không thích dùng nhiều ứng dụng mạng xã hội, gần như cái nào cho bật chế độ “không làm phiền” là cô đều bật cả. Thế nên nếu có tin nhắn đủ để làm điện thoại rung lên, hẳn có chuyện gì đó đáng quan tâm.

Gần đó có một quán trà sữa, cô lười chạy tiếp bèn dừng lại, lấy điện thoại ra khỏi túi. Mở điện thoại, thấy ngay một tin nhắn thông báo từ ngân hàng.

Cô vừa nhận được một khoản tiền.

Mưa vẫn chưa ngớt, những giọt nước mưa rơi lộp bộp xuống màn hình điện thoại khiến nó nhanh chóng nhòe mờ. Lư Chi liếc nhìn con số trong tin nhắn chuyển khoản. Chà, cũng khá nhiều đấy.

Tin nhắn kiểu này mỗi nửa năm cô lại nhận được một lần, giờ đã chẳng còn khiến cô thấy bất ngờ. Nó như một thủ tục định kỳ, vài ba lần trong năm. Dù sao thì họ vẫn nhớ tới sự tồn tại của cô, vẫn biết cô còn sống và gửi cho cô một khoản tiền. Vả lại, số tiền ấy cũng không ít.

Cô tắt màn hình điện thoại, định bụng đi sang quán trà sữa bên cạnh mua một cốc đắt nhất. Dẫu sao có tiền rủng rỉnh thì phải tiêu chứ. Sống là phải biết tận hưởng.

Thế nhưng ngay khi cô vừa nhấc chân, một chiếc ô bất chợt xuất hiện phía trên đầu, che đi những hạt mưa đang lặng lẽ rơi từ bầu trời. Những giọt nước vốn dĩ sẽ rơi lên tóc, lên mặt cô, giờ đây đều bị chiếc ô ấy ngăn lại.

Cô rất hiếm khi gặp được ai đó che ô cho mình.

Cô không thích che chung ô với người khác, mà những người có thể cùng cô chia sẻ một chiếc ô lại càng hiếm hoi. Trong nhận thức của cô, việc che chung một chiếc ô là điều rất riêng tư, chỉ những người thật sự thân thiết mới có thể làm điều đó và cô có tiêu chuẩn riêng của mình.

Cô quay lại theo phản xạ rồi nhìn thấy Giang Vi đang đứng lặng lẽ ngay sau lưng mình.

Ồ, cô còn nhớ được tên anh.

Ấn tượng sâu đậm quá nên nhớ được thôi.

Sau khi tan học, lẽ ra Giang Vi có thể chọn con đường gần hơn để quay về ký túc xá, nhưng anh lại cố tình đi vòng, băng ngang qua cổng Học viện Luật. Ban đầu chỉ định thử vận may, không ngờ lại gặp được cô thật.

Hôm nay quả là may mắn, anh trông thấy Lư Chi đang đứng trước cổng Học viện Luật.

Anh đứng trong màn mưa nhìn cô, nhìn những người xung quanh cô lần lượt bung ô rời đi, chỉ mình cô không mang ô, cứ thế lao vào mưa. Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt theo từng bước chạy của cô rồi không kìm được mà vội vàng đuổi theo.

“Sao không mang ô?”

Giang Vi nghiêng nhẹ chiếc ô che cho cô, ngăn lại những giọt mưa lất phất đang rơi từ bầu trời.

Giọng của Giang Vi vốn hiếm khi thay đổi, vậy mà giờ đây lại khàn đặc đầy căng thẳng như mang theo sự lo lắng và vội vàng không cách nào giấu nổi.

Anh biết rõ cơ thể yếu ớt của cô không thể chịu được những cơn mưa như thế này.

Chiếc ô vốn không lớn, để che mưa cho Lư Chi mà nửa người Giang Vi phải dầm trong mưa, nhưng anh chẳng mảy may để tâm. Tựa như ngoài cô ra, thế giới này chẳng còn điều gì quan trọng. Mọi suy nghĩ, mọi hành động của anh đều hướng về cô. Hình bóng cô chiếm trọn tầm mắt, lấp đầy cả cõi lòng anh.

Lư Chi không trả lời, cũng không ngoảnh sang nhìn Giang Vi lấy một lần, chỉ lặng lẽ đứng trong mưa như thể đã hóa đá tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được ngoài Tống Sơ ra, vẫn còn có người khác quan tâm đến mình.

Giang Vi vẫn kiên nhẫn giơ ô, im lặng chờ đợi Lư Chi.

Dưới tán ô của anh, khóe mắt Lư Chi lơ đãng liếc sang quán trà sữa bên cạnh, thấy một người phụ nữ dắt theo đứa con nhỏ đang mua trà sữa. Người phụ nữ vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn đứa bé đong đầy yêu thương. Đứa trẻ khi được cầm cốc trà sữa thì nhoẻn miệng cười rạng rỡ, người mẹ liền ngồi xổm xuống, dịu dàng xoa đầu con mình.

Tất cả những hình ảnh đó đều lọt vào mắt Lư Chi.

Đôi mắt cô khẽ nhấp nháy rồi vô thức cào nhẹ vào móng tay mình. Đây là một thói quen từ nhỏ của cô. Mỗi khi tâm trí bị cuốn đi bởi suy nghĩ nào đó, cô lại vô thức làm vậy.

Rồi bất chợt, cô bật cười tự giễu chính mình.

“Giang Vi?”

Lư Chi vẫn còn nhớ tên anh.

“Sao thế?”

Giang Vi nhìn cô, anh đứng lệch ở phía sau một chút, từ góc độ ấy chỉ có thể thấy được khuôn mặt nghiêng nghiêng trắng trẻo của cô cùng hàng mi cong dài khẽ run.

“Cậu muốn kết bạn WeChat với tớ đúng không?”

Lư Chi không nhìn anh mà hướng ánh mắt về phía quán trà sữa bên cạnh.

“Mua cho tớ một cốc trà sữa đi rồi tớ sẽ cân nhắc.”

“Cậu muốn uống gì?”

Giang Vi không nói gì thêm, chỉ hỏi cô muốn uống gì.

Dù trong lòng lòng tha thiết muốn được kết bạn WeChat với cô, nhưng lúc này điều anh quan tâm nhất vẫn là cô muốn uống gì.

“Trà xanh sữa nhài.”

“Thêm thạch sữa, năm mươi đường, không đá.”

“Được.”

Nói rồi, Giang Vi đưa chiếc ô trên tay cho Lư Chi.

Bàn tay anh vô tình chạm vào tay cô, nó lạnh toát như không có nhiệt độ khiến anh nhíu mày.

Sau khi đưa ô cho cô, anh lập tức quay người chạy về phía quán trà sữa. Mưa không lớn nhưng đủ khiến người anh thấm nước chỉ trong chốc lát.

Đợi đến khi Giang Vi chạy đi, Lư Chi mới khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn theo bóng lưng anh. Dù đang chạy, trông anh vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm như thường ngày. Anh đã đưa ô cho cô nên chắc sẽ bị ướt mưa.

Hiếm khi nào vẻ mặt của Lư Chi thoáng hiện vẻ dao động như lúc này.

Cô không ngờ lại có người sẵn lòng che ô cho mình.

Quán trà sữa vào ngày mưa không quá đông khách. Chẳng mấy chốc Giang Vi đã cầm một cốc trà sữa quay lại đứng dưới ô. Lúc này mưa đã ngớt, chỉ còn lác đác vài giọt rơi nhẹ. Người đi đường xung quanh hầu như đã gấp ô lại.

“Cầm lấy này, tớ gọi loại năm mươi đường, nhiệt độ thường.”

Giang Vi nhìn Lư Chi, giọng anh nhẹ nhàng và dịu dàng.

“Hôm nay trời lạnh lại còn mưa nên tớ tự ý đổi sang nhiệt độ thường cho cậu.”

Vừa nói, Giang Vi vừa đưa trà sữa đến trước mặt cô.

Lư Chi nhìn cốc trà trong tay anh, bàn tay đang buông thõng bên hông vô thức siết lại rồi dần buông ra, sau đó giơ tay đón lấy cốc trà sữa Giang Vi đưa sang.

“Cảm ơn.”

“Cậu về ký túc xá à? Có cần tớ đưa về không?”

“Không cần.”

Lư Chi từ chối lời đề nghị muốn đưa cô về của Giang Vi.

Cô siết chặt cốc trà, quay người rảo bước về phía ký túc xá.

Giang Vi không đuổi theo, chỉ đứng đó dõi theo bóng lưng cô xa dần.

Khi về đến phòng ký túc, Cố Thịnh đang ngồi trên chiếc ghế gaming mới của mình để chơi game. Từ ngày mua cái ghế đó, lúc nào anh ta cũng hừng hực ý chí cho trận đấu.

Thấy Giang Vi bước vào, Cố Thịnh buông lon Coca ngoảnh sang nhìn anh.

“Lão Giang, ông đi đâu mà giờ mới về vậy?”

“Không đi đâu cả.” Giang Vi thay một chiếc áo phông khác.

Thay đồ xong, nhìn chiếc áo ướt một nửa treo trên ghế, anh bỗng bật cười khẽ.

Về đến ký túc xá, anh mới chợt nhận ra mình đã quên mất chuyện quan trọng nhất, dù đã mua trà sữa cho Lư Chi nhưng vẫn chưa thể kết bạn WeChat với cô.

Thôi vậy, để lần sau.

Bình Luận (0)
Comment