Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 5

Trường Đại học Hải Thành này nói lớn thì chẳng quá lớn, mà bảo nhỏ cũng chẳng đúng.

Vậy nên khi tình cờ gặp Giang Vi ở căng tin số 3 của trường, Lư Chi không thể nói rằng mình không bất ngờ. Trường có không ít căng tin, vậy mà lại chạm mặt ngay chỗ này, đúng là trùng hợp đến khó tin.

Nói Giang Vi theo dõi cô thì không đúng vì rõ ràng anh đến trước. Ngay khi bước vào, cô đã trông thấy anh đứng đó.

Tống Sơ vừa nhận được cuộc gọi đã vội vã đi trước, để lại mình cô vào căng tin ăn trưa. Vào tới nơi, Lư Chi đi thẳng đến quầy bán sườn rang muối mà cô vẫn thích nhất. Nhưng đúng lúc ấy, cô thấy Giang Vi đã đứng ngay phía trước mình.

Lư Chi không lên tiếng, vờ như không nhìn thấy anh. Dù sao hai người mới chỉ gặp nhau hai lần, không thân thiết nên cũng chẳng cần chào hỏi, huống hồ cô vốn không thích dây dưa với người khác. Nhưng đến khi thấy suất sườn rang muối cuối cùng bị Giang Vi mua mất, cô bỗng thấy sốt ruột.

Đó là suất cuối cùng đấy!

Mấy ngày nay cô chưa có một bữa cơm tử tế, hôm nay bước chân ra khỏi ký túc xá là vì món sườn rang muối này thôi.

Dường như Giang Vi cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của người phía sau, anh khẽ cười thầm như thể mọi chuyện đều nằm trong dự đoán. Anh biết cô nhất định sẽ đến căng tin số 3 để ăn sườn rang muối.

Với Lư Chi, đây có thể là lần đầu quen biết, nhưng với Giang Vi, chẳng ai hiểu rõ cô hơn anh.

Anh đến đây cũng chỉ thử vận may vì biết cô thích món này, mà căng tin số 3 lại gần trạm nhận hàng chuyển phát nhất, khả năng cao cô sẽ chọn chỗ này để ăn.

Không ngờ lại thật sự gặp được.

Ngay từ lúc đứng xếp hàng, Giang Vi đã lặng lẽ nhìn ra cửa, trông thấy cô bước vào, anh đã biết chắc cô sẽ đi thẳng đến quầy sườn yêu thích.

Quả nhiên hệt như anh nghĩ.

Anh vờ như không thấy cô.

Đến khi quầy chỉ còn lại một suất sườn rang muối duy nhất, Giang Vi cảm nhận được luồng oán khí ngùn ngụt tỏa ra từ phía sau, anh không nhịn được nữa, trên tay bưng suất ăn đã mua xong, khẽ quay đầu lại.

Lư Chi vốn đang trợn trừng mắt, ánh nhìn đầy sát khí nhưng khi thấy Giang Vi quay lại đột ngột như thế, cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, thậm chí còn hơi ngượng ngùng.

“Trùng hợp ghê.”

Cô giơ bàn tay có bộ móng dài được chăm chút kỹ lưỡng, năm ngón khẽ cong lại như móng mèo con, vẫy vẫy chào anh.

“Ừ, trùng hợp thật.” Giang Vi khẽ cười.

Lư Chi chỉ ngón trỏ vào suất sườn rang muối trong tay anh, dường như vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

“Cậu cũng thích món này à?”

“Ừ, khá thích đấy.” Giang Vi đáp.

Thế là xong, bao nhiêu hy vọng vừa le lói trong cô lập tức tan thành mây khói. Hôm nay cô không được ăn sườn rang muối rồi. Với cái tính của cô nàng thì không biết đến bao giờ cô mới chịu xuống căng tin thêm lần nữa.

Thôi vậy.

Lư Chi đầy uất ức và tiếc nuối. Hôm nay không được ăn món yêu thích chắc cô sẽ buồn bã đến mấy ngày mất.

Đã không ăn được thì thôi, đi mua bát bún ốc vậy.

Cô chậm rãi xoay người rồi đi về phía quầy bán bún ốc.

Giang Vi vẫn dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô.

Đợi đến khi cô mua xong, tìm được chỗ ngồi, anh mới bưng khay sườn rang muối bước tới ngồi xuống đối diện.

Lư Chi chẳng thèm đoái hoài đến anh, chỉ cúi đầu ăn bún ốc của mình. Dù bún ốc cũng ngon nhưng hôm nay cô chỉ muốn ăn sườn rang muối, thành thử lòng chẳng vui nổi khi không được như ý muốn.

Lư Chi không bao giờ thể hiện cảm xúc ra mặt nhưng mọi niềm vui hay nỗi buồn đều sẽ thể hiện rõ qua hành động của cô.

Giang Vi nhìn Lư Chi mạnh tay xé bao bì đôi đũa dùng một lần như thể đang nghiến răng nghiến lợi, đầy bực dọc và uất ức.

Lực tay mà cô dùng để gắp bún ốc bằng đôi đũa mạnh hơn bình thường rất nhiều, mạnh đến mức tưởng như sợi bún cũng bị đứt lìa, chừng đó là đủ để hiểu tâm trạng bây giờ của cô tệ đến mức nào.

Giang Vi xưa nay vốn không thể chịu nổi khi thấy Lư Chi uất ức. Chỉ cần cô buồn, anh cũng chẳng thể vui nổi, thậm chí còn tìm đủ mọi cách để dỗ dành khiến cô vui trở lại. Cô vui thì anh mới yên lòng, cô buồn thì lòng anh cũng ủ ê theo.

Giang Vi lặng lẽ nhìn cô vài lần rồi đẩy khay sườn rang muối vẫn chưa động đũa đến trước mặt cô.

“Cậu ăn đi.”

Lư Chi nhìn phần sườn rang muối bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, ánh mắt men theo bàn tay với những đốt xương rõ ràng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Anh chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt mang theo nụ cười nhẹ dịu dàng nhìn cô.

Lư Chi im lặng nhưng ánh nhìn đầy vẻ nghi ngờ và đề phòng. Cô nghĩ thầm: Người này đúng là kỳ quặc thật.

“Thấy cậu thích mà tớ còn chưa ăn nên cho cậu đó.” Giang Vi giải thích.

Lư Chi vốn là người luôn mang theo sự đề phòng. Từ trước đến nay, chỉ cần ai đó đối xử tốt với cô một chút, cô liền cảm thấy bất an cứ như thể đối phương đang toan tính điều gì đó với mình.

Từ bé đến lớn, cô chưa từng được ai thật lòng quan tâm, ngay cả người thân cũng lạnh nhạt hững hờ. Người duy nhất đối xử tốt với cô đến tận bây giờ chỉ có Tống Sơ. Chính vì thế, cô chỉ quen với sự dịu dàng quan tâm của một mình cô ấy. Còn mọi sự tử tế từ người khác luôn lạ lẫm với cô, lạ đến mức như thể đó là thứ không nên tồn tại trong cuộc sống của cô.

“Cậu định làm gì?”

Có lẽ sự cảnh giác quá rõ ràng ấy khiến Giang Vi bật cười. Nhưng dù miệng có cười, lòng anh vẫn không khỏi nhói lên.

Cô bé của anh lúc nào cũng khiến anh đau lòng đến thế.

“Không định làm gì cả.”

“Tớ không tin.” Lư Chi kiên quyết.

Căng tin số 3 của Đại học Hải Thành vốn ít người ghé đến vì nằm khá xa khu giảng đường và ký túc xá, chỉ gần các tòa nhà thí nghiệm và trung tâm nghiên cứu. Người tới đây ăn đều bận rộn nên bên trong luôn vắng vẻ yên tĩnh, không đông đúc ồn ào. Chính vì thế nên Giang Vi nghe rất rõ câu nói vừa rồi của cô.

“Nếu không thì cậu chấp nhận kết bạn WeChat với tớ đi?”

Giang Vi nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có mỗi chuyện này là thật lòng muốn làm. Coi như cũng là cái cớ để đưa phần sườn cho cô.

“Không được.”

Lư Chi từ chối không chút do dự. Đây là chuyện mang tính nguyên tắc, không thể dễ dàng thỏa hiệp.

“Thôi được rồi, cậu cứ ăn đi. Nếu hôm nay không được ăn, chắc cậu sẽ thấy khó chịu mấy ngày liền đấy.” Giang Vi hiểu cô quá rõ, mỗi lần không ăn được món mình thích, cô sẽ buồn bực mãi không thôi.

Lư Chi nhìn người đối diện bằng ánh mắt đầy ngờ vực.

Sao người này lại hiểu cô đến thế? Cứ như thể hai người đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.

Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng không sao dằn xuống được, dường như người trước mặt luôn có cách khiến cô vô thức buông lỏng cảnh giác. Cái cảm giác quen thuộc mơ hồ ấy cứ âm thầm len lỏi vào tim, khiến cô bất giác muốn tin tưởng anh.

Hai người ngồi bên cửa sổ, Lư Chi ở phía ngược sáng còn Giang Vi ngồi quay lưng về phía mặt trời.

Anh ngồi rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, sống lưng duỗi thẳng. Trong đám con trai ở đại học bây giờ, hiếm ai còn giữ được tư thế ngồi chỉnh tề đến thế. Anh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản với áo đen, quần đen nhưng trông lại sạch sẽ, gọn gàng, cứ lặng lẽ ngồi ở đó.

Anh ngồi giữa chùm sáng ngược chiều, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính tạo nên một quầng sáng nhạt nhòa bao quanh thân hình anh.

Lư Chi phát hiện ra mỗi lần anh nhìn cô, trong đôi mắt kia luôn phảng phất một nụ cười dịu dàng. Và kỳ lạ thay cô lại thua trong ánh nhìn đó.

Trước giờ chưa ai có thể khiến cô đầu hàng chịu thua. Nhưng anh lại là một ngoại lệ hiếm hoi.

“Được thôi.” Không còn cách nào khác, tại sườn rang muối quá hấp dẫn mà thôi.

Đây là cái cớ mà Lư Chi tự thuyết phục chính mình để chấp nhận.

Thế là cô vừa ăn sườn rang muối vừa ăn cả bún ốc.

Với Lư Chi, hai món cô thích nhất ở căng tin số 3 chính là sườn rang muối và bún ốc, hôm nay đều được ăn cả hai làm cô thỏa mãn vô cùng.

Giang Vi chống tay lên bàn, đôi mắt vẫn dõi theo cô không rời.

Ánh nắng ngoài cửa sổ đổ xuống ôm trọn lấy bóng dáng nhỏ nhắn kia, mái tóc nâu của cô dưới nắng như được phủ một lớp ánh vàng dịu nhẹ, rực rỡ đến lạ.

Tính ra…đã bao nhiêu năm rồi?

Dường như đã rất lâu rồi, anh chưa từng được ngồi yên lặng như thế này, chỉ để chăm chú nhìn cô ăn cơm. Giây phút ấy, anh như một kẻ tham lam, cứ muốn nhìn mãi, ngắm mãi, dù bao nhiêu cũng chẳng thấy đủ. Niềm vui sướng như thể vừa tìm lại được điều quý giá tưởng chừng đã đánh mất lan ra khắp thân thể, len lỏi vào từng tế bào, thấm sâu vào từng thớ thịt, từng mạch máu.

Có lẽ ánh mắt của Giang Vi quá đỗi mãnh liệt khiến Lư Chi hiểu lầm rằng anh đang đói.

“Cậu cho tớ thì cậu ăn gì?”

Giang Vi suýt bật cười. Cô gái này đến giờ mới nhớ ra hỏi anh đã ăn chưa. Cô sắp xong bữa rồi mới nhớ ra anh vẫn còn ngồi đó.

“Tớ không đói.”

“À.” Lư Chi nghe vậy liền cúi đầu tiếp tục ăn bún ốc và sườn rang muối. Nếu anh đã nói không đói vậy cô cũng chẳng cần hỏi thêm làm gì.

Ăn xong, Giang Vi còn giúp cô mang khay ra khu thu gom dụng cụ.

Cơm nước xong xuôi là Lư Chi lại buồn ngủ, ôm theo hộp hàng chuẩn bị quay về ký túc xá.

Giang Vi đứng phía sau nhìn theo bóng lưng cô, “Lư Chi, cậu thật sự không cân nhắc việc kết bạn WeChat với tớ sao?”

Ánh nắng ấm áp trải dài trên con đường, từng tốp sinh viên tấp nập qua lại. Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua, thổi tung những sợi tóc lòa xòa trên trán Lư Chi.

Lư Chi quay lưng về phía anh, nghe thấy lời anh nói nhưng không ngoảnh lại, chỉ hơi khựng lại một nhịp. Sau đó, cô giơ cái tay không ôm hộp hàng vẫy vẫy với anh:

“Không kết bạn đâu!”

Giang Vi nhìn theo bóng dáng cô ngày một xa dần, bất giác bật cười.

Nắng phủ khắp con đường Học Lâm, ánh sáng vàng óng rơi xuống người cô. Nắng hôm nay dịu dàng đến lạ khiến trái tim anh cũng mềm mại theo.

***

Lúc Giang Vi về đến ký túc xá, Cố Thịnh đã mở tung gói hàng lấy từ trạm nhận đồ, cái ghế mới đã được lắp ráp xong xuôi. Anh ta đang ngồi trên đó nghịch điện thoại, nghe tiếng cửa mở liền thò đầu ra nhìn.

Vừa bước vào phòng, Giang Vi đã thấy Cố Thịnh ngồi chễm chệ trên chiếc ghế mới, tay cầm điện thoại nhìn anh đầy tò mò. Anh phớt lờ ánh mắt đầy hóng chuyện đó, đi thẳng về phía bàn học của mình.

Nhưng Cố Thịnh sao có thể bỏ qua cho Giang Vi được? Anh ta lập tức nhảy xuống ghế, kéo tay Giang Vi lại.

“Ông đi đâu mà giờ này mới về?”

Cố Thịnh săm soi anh từ đầu đến chân, như thể muốn từ ngoại hình của anh mà khai quật ra được bí mật gì đó.

 “Tôi về từ nãy giờ rồi đấy. Ông đi đâu vậy hả?”

“Không đi đâu cả.” Giang Vi giằng tay ra khỏi tay Cố Thịnh.

“Khoan đã!”

Cố Thịnh đột nhiên ghé sát lại người anh, hít hít mấy hơi.

“Cậu là chó à?” Giang Vi khó chịu đẩy Cố Thịnh ra.

“Lão Giang, sao trên người ông lại có mùi gì thum thủm thế?”

Như sợ mình ngửi nhầm, Cố Thịnh lại lần nữa nhào tới người Giang Vi, hít thêm vài hơi.

“Mùi bún ốc!”

“Lão Giang, ông mà lại đi ăn bún ốc cơ á!”

Nói rồi, anh ta chợt nhớ ra: Giang Vi từ trước đến nay đều không ăn mấy món này, thậm chí còn tránh xa, vậy mà hôm nay lại dính mùi. Không phải Giang Vi ăn thì chắc chắn là đi ăn cùng ai đó.

Cố Thịnh bỗng thấy khâm phục khả năng suy luận đỉnh cao của mình, rõ mười mươi là như vậy rồi.

“Lão Giang, ông đi ăn bún ốc với người khác đúng không?”

Cố Thịnh gần như bám dính lấy Giang Vi, như thể vừa phát hiện ra một bí mật chấn động, mắt sáng rực như đèn pha ô tô.

Một suy nghĩ vụt qua trong trí óc của anh ta.

“Không phải là cô em hôm nay đó chứ?”

Ngoài cô ra, anh ta thật sự không nghĩ ra được người nào khác.

Thấy Giang Vi không nói gì, Cố Thịnh càng tin chắc, vậy là ngầm thừa nhận rồi.

“Lão Giang, ông định theo đuổi cô ấy à?”

Hôm đó Giang Vi từng nói thích cô rồi, anh ta còn tưởng Giang Vi chỉ đùa, lúc nhận hàng cũng chỉ gặp một lần nên không mấy để tâm. Ai ngờ Giang Vi lại nghiêm túc muốn theo đuổi người ta thật.

“Sao? Không được à?” Giang Vi hỏi ngược lại.

Hiếm khi anh thẳng thắn thừa nhận điều gì như thế này.

Cố Thịnh chưa từng thấy Giang Vi như vậy.

Anh ta chợt toét miệng cười hớn hở.

“Được chứ, sao lại không được! Hiếm khi thấy cây vạn tuế như ông chịu nở hoa!”

Bình Luận (0)
Comment