“Đệt đệt đệt, lên đi!”
“Làm gì thế hả!”
“Chờ chút chờ chút!”
“Đỡ bên này giúp tao cái!”
“Tao không qua được, bên kia bắn ác quá!”
Trong phòng ký túc có bốn người thì ba người đang quây lại chơi PUBG.
Tiếng súng, tiếng hò hét, tiếng gào rú của đám Cố Thịnh vang dội khắp căn phòng, ầm ĩ cả lên.
Lúc này Giang Vi đang cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài.
Cố Thịnh vừa bị hạ gục trong game liếc mắt thấy Giang Vi đang khoác áo đứng dậy đi về phía cửa.
“Này, lão Giang, ông đi đâu đấy?”
Giang Vi quay đầu nhìn Cố Thịnh đang ngồi uể oải trên ghế.
“Đi dạo thôi, trong phòng ồn quá.”
“Thế tiện thể lấy giúp tôi cái đơn hàng nhé, lát nữa tôi gửi mã nhận cho.”
Cố Thịnh chẳng hề khách sáo với Giang Vi. Vừa hay anh ta đang chơi game không rảnh đi lấy, mà Giang Vi cũng định ra ngoài nên tranh thủ nhờ luôn.
Đến lúc Giang Vi đóng cửa đi rồi, Cố Thịnh cũng chẳng nghe thấy anh trả lời có giúp mình hay không. Nhưng chỉ cần Cố Thịnh lên tiếng thì thể nào Giang Vi cũng giúp thôi. Nghĩ vậy, Cố Thịnh lại tiếp tục cắm đầu vào trận đấu mới.
Ra khỏi ký túc xá, Giang Vi cứ cầm điện thoại đi dạo loanh quanh trong khuôn viên trường. Dù anh biết rõ phòng ký túc của cô ở đâu, biết ngành học, biết cả lịch học nhưng vẫn chẳng dám đến gần. Với anh, đó là nỗi nhớ chất chồng qua năm tháng, nhưng với cô lại không giống vậy. Trong mắt cô, anh vẫn chỉ là một người xa lạ.
Chẳng biết từ khi nào, Giang Vi đã đứng trước cổng học viện Luật. Lư Chi là sinh viên viện này.
Giang Vi vốn chẳng nghĩ hôm nay có thể gặp được cô nhưng đôi chân cứ thế vô thức đưa anh đến nơi này, như một thói quen ăn sâu vào tiềm thức.
Cổng học viện vẫn hệt như trong ký ức. Bức tượng biểu trưng cho sự nghiêm minh và công chính của ngành pháp lý vẫn đứng sừng sững, xung quanh là những mảng xanh tươi tốt, tràn đầy sức sống.
Biết rõ có thể sẽ chẳng gặp được cô nhưng Giang Vi vẫn đến. Anh đứng lặng thinh, ánh mắt mơ màng dõi về phía cổng học viện như đang đắm chìm trong những ký ức xa xôi. Một thoáng ngẩn ngơ trôi qua, anh chợt bừng tỉnh. Vốn định quay người rời đi nhưng mới đi được vài bước thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc. Giang Vi lập tức quay đầu lại, không phải Lư Chi mà là bạn cô, Tống Sơ.
Tống Sơ đang cầm vài tập tài liệu, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, dường như không chú ý đến sự hiện diện của anh bên đường, cứ thế cúi đầu bước thẳng qua.
“Rồi rồi, biết rồi, tớ lấy tài liệu giúp cậu rồi.”
“Không phải tớ muốn trách cậu đâu, nhưng cậu đúng là lười quá mức rồi đấy. Tài liệu cũng bắt tớ lấy hộ. Tớ là sinh viên bên viện Y mà suốt ngày phải chạy sang viện Luật giúp cậu.”
“Cứ thế này thì thầy cô bên viện cậu nhớ mặt tớ luôn mất.”
Tống Sơ đang giúp Lư Chi lấy tài liệu. Chiều nay Lư Chi không có tiết, ngủ nướng trong ký túc đến độ choáng váng đầu óc, quên béng mất chuyện phải đi lấy tài liệu. May mà Tống Sơ có tiết học buổi chiều nên tiện đường đi lấy giúp.
“À đúng rồi, thầy dạy cậu bảo tớ nhắn lại là số lần trốn học của cậu đã đạt giới hạn rồi đấy. Lần sau mà không lên lớp nữa thì xác định bị trượt thẳng luôn nhé.”
“Biết là cậu lười đi học, nhưng dù gì cũng phải cố lấy được cái bằng tốt nghiệp chứ.”
Tống Sơ đúng kiểu giận mà chẳng biết trút vào đâu, bất lực hết sức với cô bạn của mình.
Cùng lúc đó ở đầu dây bên kia, Lư Chi vừa lò dò ra khỏi ký túc. Cô mặc một chiếc áo phông đen rộng thùng thình, bên ngoài là quần yếm denim xanh đậm kiểu cổ điển, chân mang đôi Vans slip-on caro đen trắng. Tóc búi củ tỏi lộn xộn. Trông cô cứ ngơ ngác mơ màng như chưa tỉnh ngủ. Một tay cầm điện thoại nói chuyện với Tống Sơ, tay còn lại dụi mắt, khẽ lẩm bẩm:
“Không biết có sống nổi tới ngày tốt nghiệp không nữa.”
Giọng cô nhỏ quá nên Tống Sơ nghe không rõ:
“Hả? Cậu nói gì?”
Lư Chi lập tức đổi lời: “Tớ bảo tớ biết rồi, giờ tớ đi lấy đồ, tiện mua trà sữa luôn. Cậu ra đó tìm tớ nhé.”
“Lại mua gì nữa đấy, suốt ngày có đơn hàng.”
Tống Sơ bất giác than thở.
“Biết rồi biết rồi, giờ tớ qua ngay đây.”
Giang Vi vẫn đứng nguyên tại chỗ, tất nhiên đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của Tống Sơ.
Đợi cô ấy đi xa rồi, anh mới lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Thịnh: “Cậu bảo tôi đi lấy hộ cậu đơn hàng à?”
“Đúng rồi, tôi gửi mã nhận hàng ngay đây.”
Cố Thịnh phản ứng rất nhanh, Giang Vi mà hỏi như vậy thì chắc chắn là chịu giúp rồi.
Giọng cười đểu giả của Cố Thịnh vang lên trong điện thoại: “Lão Giang này, cố lên nhé.”
Nghe giọng điệu đó, Giang Vi thấy hơi là lạ, khẽ nhíu mày. Hai người quen nhau đã được một thời gian, chỉ cần nghe Cố Thịnh nói vài câu là anh biết ngay trong chuyện này có gì mờ ám.
“Cậu mua cái gì thế?”
Bên kia ngập ngừng một lát rồi mới thốt ra:
“Ghế gaming…”
“Cái ghế ọp ẹp trong phòng ngồi khó chịu quá, không hợp để chơi game tẹo nào. Biết đâu đổi cái mới thì tôi lại lên trình, thắng liên tục cũng nên.” Cố Thịnh cố vớt vát, tìm cớ cho trình độ chơi game kém cỏi của mình.
“Tự mà đi lấy.”
Giang Vi buông một câu, im lặng vài giây rồi đổi ý:
“Tôi không bê được, cậu xuống bê cùng đi.”
“Ơ sao lại không bê được? Có mỗi cái ghế mà…”
Cố Thịnh vừa nói vừa chột dạ. Cái đơn hàng này đúng là hơi to thật… nhưng chẳng lẽ Giang Vi cũng không bê nổi sao?
Còn chưa kịp nói gì thêm thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “tút tút”, cuộc gọi bị Giang Vi cúp ngang.
Cố Thịnh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen sì, chần chừ một giây rồi cũng đành cầm lấy điện thoại, lật đật ra ngoài.
Lão Giang đúng là ông lớn không thể đắc tội mà.
***
Tống Sơ đến quán trà sữa thì thấy Lư Chi đã ngồi sẵn ở chiếc ghế ngoài cửa, tay cầm cốc trà sữa, hút từng ngụm nhỏ. Lư Chi không cao lắm, ngồi lọt thỏm trên ghế, đôi chân lơ lửng cách mặt đất, đung đưa theo nhịp. Cô cúi đầu, thong thả lơ đãng nhấp từng ngụm trà sữa, nom như thể tâm trí đang lang thang tận đâu. Cho tới khi Tống Sơ bước đến trước mặt.
“Ồ, cậu đến rồi à.”
Lư Chi ngẩng đầu, đưa cốc trà sữa trong tay còn lại cho cô bạn.
“Mua cho cậu đấy.”
“Coi như cậu vẫn còn lương tâm.”
Tống Sơ đón lấy cốc trà nhưng không ngồi xuống.
“Đi thôi, cậu còn phải lấy hàng nữa mà. Lấy xong thì mình đi ăn.”
“Ừ.” Lư Chi đứng dậy.
Ngay bên cạnh quán trà sữa là trạm nhận hàng Thái Điểu1. Mỗi lần Lư Chi đến lấy hàng đều tiện mua một cốc trà sữa. Tống Sơ nghĩ bụng cái trạm này như được xây riêng để chiều lòng Lư Chi. Cô nàng này là một người chẳng thích vận động, chẳng muốn ra ngoài, đi vài bước cũng than vãn. Trước đây mỗi lần lấy hàng là kêu ca đủ kiểu, thế mà từ khi quán trà sữa mở cạnh trạm, cô nàng lại vui vẻ đi đến đều đều.
Lúc cả hai ngẩng đầu nhìn gói hàng được đặt trên tầng cao nhất của giá kệ, hai cô bất giác rơi vào trầm ngâm. Cao thế này, sao với nổi đây?
Tống Sơ và Lư Chi đều không cao, càng tréo ngoe khi kiện hàng ấy còn đặt chồng lên một kiện khác, vốn đã khó lại càng thêm khó với tới hơn.
“Hay tớ đi mượn cái thang ở trạm?”
“Hoặc tìm một anh đẹp trai nào đó nhờ lấy giúp?”
Lư Chi nghe vậy, quay sang liếc Tống Sơ một cái.
Vừa định nói thì một cánh tay bất ngờ vươn tới từ phía trên, nhẹ nhàng lấy xuống món đồ thuộc về cô. Cánh tay thon dài với làn da trắng, những đường gân xanh nhạt nổi rõ nơi mu bàn tay và cổ tay, khẽ lướt qua phía trên đầu cô. Lư Chi thoáng ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ không rõ là mùi gì, chỉ thấy trong trẻo, mát lành và rất dễ chịu.
Cô quay đầu lại.
Sau lưng là một chàng trai mặc đồ thể thao đen tuyền, vẫn đội mũ lưỡi trai thấp che gần nửa khuôn mặt. Anh đứng đó, trong tay là gói hàng của cô.
Lư Chi khựng lại một nhịp.
Ồ, người quen kìa.
Cô còn chưa kịp mở lời thì đối phương đã lên tiếng, đưa gói đồ tới trước mặt cô:
“Của cậu đúng không?”
Giọng nói của anh rất bình thản như một đường thẳng đều đặn, không lên xuống, không khúc khuỷu, chỉ như làn gió nhẹ lướt qua triền núi, như dòng suối róc rách nơi khe đá, êm đềm mà dịu dàng. Lư Chi rất hiếm khi gặp được kiểu con trai như vậy, anh khác hẳn với đám con trai mà cô thường thấy.
Cô khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy.
“Cảm ơn.”
Trong lúc cô đón lấy gói đồ, ánh mắt Giang Vi vẫn dõi theo cô.
Không ai biết anh nhớ cô đến nhường nào. Cũng không ai hay anh yêu cô sâu đậm ra sao. Tình cảm ấy được anh giấu kỹ tận đáy lòng, không thể nói ra, cũng không thể mang ra ánh sáng.
Khi vừa nhận ra mình đã quay về thời đại học, điều đầu tiên anh muốn làm là đi tìm cô, nói chuyện với cô, ôm chầm lấy cô. Thế nhưng khi thật sự gặp được cô rồi lại chỉ có thể đứng đó như một người xa lạ, chẳng thể làm gì dù chỉ một điều nhỏ nhặt nhất.
Cố Thịnh hiếm khi thấy Giang Vi chủ động như vậy nên không khỏi đưa mắt nhìn sang Lư Chi thêm vài lần. Hôm qua khi gặp cô lần đầu tiên bên đường, anh ta chỉ thoáng nhìn nhanh, chẳng mấy để tâm. Nhưng giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện cô thật sự rất xinh, xinh đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn. Một vẻ đẹp thanh khiết trong trẻo như chẳng vướng bụi trần.
Anh ta đã bảo mà, Giang Vi thích người ta là cái chắc. Không thì sao lại đến tận đây để lấy lòng, còn giúp người ta lấy cả đơn hàng.
Chà chà chà.
Đã là anh em thân thiết thì dĩ nhiên phải ra tay hỗ trợ rồi.
“Người đẹp hôm qua ơi!”
“Còn nhớ bọn tôi không? Mấy người mua đồ ăn vặt hôm qua ấy!”
Cố Thịnh ghé lại gần, cười toe toét bắt chuyện với Lư Chi.
Lư Chi không trả lời, chỉ ôm hộp đồ trong tay, đầu ngón tay khẽ miết lên cạnh hộp. Ánh mắt cô vẫn dừng lại ở bộ móng tay mới làm được sơn màu xám hồng nhạt, dáng móng dài kiểu Pháp, là món “cưng” mới của cô mấy hôm nay.
Lư Chi không mấy khi nói chuyện với người lạ. Một phần vì cô thấy không cần thiết, phần còn lại vì lười. Cô không thích giao tiếp nên phần lớn việc xã giao đều do Tống Sơ đảm nhiệm.
“Nhớ chứ, chẳng phải là người hôm qua xin kết bạn WeChat với Chi Chi nhà tôi đấy à?”
Tống Sơ liếc nhìn cậu bạn đầu xoăn xù trước mặt, trông cái bộ dạng ngông nghênh ất ơ ấy kìa, xì.
Nhưng cậu bên cạnh thì khá hơn đấy. Ừ, chính là người hôm qua xin WeChat của Lư Chi.
“Hôm qua chưa kịp giới thiệu.”
“Tôi là Cố Thịnh.”
Cố Thịnh chỉ tay vào mình rồi lại chỉ sang người bên cạnh:
“Cậu ấy là Giang Vi.”
“Bọn tôi bên viện Toán.”
“Tôi học Y, Tống Sơ.”
“Còn đây là Lư Chi, học Luật.”
“Lư Chi à, cái tên hay thật đấy.”
Cố Thịnh cảm thấy không chỉ tính cách cô gái này đặc biệt, mà ngay cả cái tên cũng độc đáo không kém.
Lư Chi, Lô Chi2, chẳng phải là quả tỳ bà sao?
Quả tỳ bà còn được gọi là Lô Chi mà.
Thấy Cố Thịnh cứ đứng đó lẩm nhẩm suy nghĩ gì đó, Tống Sơ chẳng muốn tiếp chuyện nữa. Nghĩ tới chuyện hôm qua Lư Chi không đồng ý kết bạn WeChat với người ta, tự dưng cô ấy lại thấy chột dạ, thế là nắm tay Lư Chi định đi ra ngoài.
“À, bọn tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Dứt lời, cô lập tức kéo Lư Chi rời khỏi trạm hàng.
Chỉ còn lại Cố Thịnh và Giang Vi đứng đó. Cố Thịnh liếc nhìn Giang Vi, thấy anh vẫn bình tĩnh, chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.
Hừ, người ta còn chẳng hề sốt ruột, mình thì gấp gáp gì chứ.
Đúng là “vua không gấp mà thái giám đã cuống”.
Khi cả hai khiêng thùng hàng lớn đi ra khỏi trạm, Giang Vi vẫn mang dáng vẻ lơ đãng, tâm trí rõ ràng đã trôi đến chỗ xa xôi.
Hiếm khi nào thấy Giang Vi như vậy.
“Sao thế lão Giang, vẫn lưu luyến người ta không nỡ rời à?”
Cố Thịnh khoác tay lên vai Giang Vi, nửa người đè lên anh.
Giang Vi vẫn dõi theo bóng dáng Lư Chi đang dần khuất xa trước mắt, lòng dạ rối bời. Cảm giác mất kiểm soát ấy như lan khắp toàn thân, tựa như cát chảy qua kẽ tay, như nước không thể giữ, như không khí chẳng thể níu lại được. Tất cả đều vượt khỏi tầm tay của anh.
Trong những ngày được gặp lại, mỗi lần nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng anh đều dấy lên một nỗi đau âm ỉ. Sau này nghĩ lại, có lẽ là vì anh sợ, sợ mất cô đến mức chỉ cần thấy bóng lưng ấy thôi cũng đủ khiến tim anh thắt lại.
“Nặng không?” Giang Vi bỗng cất tiếng.
“Không.”
Cố Thịnh không nói dối, gói hàng này chỉ một người bê vẫn ổn.
“Vậy tôi đi trước đây.”
Vừa dứt lời, Giang Vi đã bỏ lại Cố Thịnh, một mình rảo bước về phía khúc ngoặt nơi bóng dáng Lư Chi vừa biến mất.
Cố Thịnh một mình ôm thùng hàng to đùng, ngơ ngác đứng đó, nhìn theo Giang Vi dần đi xa.
Bố khỉ, thế này là bị bỏ rơi rồi hả?
Đờ mờ, đúng là trọng sắc khinh bạn!
*****
Chú thích:
Chuỗi điểm giao nhận hàng hoá của Alibaba ở Trung Quốc, nơi người dùng đến nhận hoặc gửi hàng mua online. ︎Hai từ này đồng âm với nhau. ︎