Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng Giang Vi khiến ánh mắt Cố Thịnh nhìn anh lập tức thay đổi, trợn tròn đầy kinh ngạc đến mức như không thể tin nổi.
Không, nói đúng hơn thì đó còn chẳng phải là một câu, chỉ là một chữ. Nhưng chính cái chữ đơn độc ấy đã khiến mọi hình ảnh đẹp đẽ Cố Thịnh từng có về Giang Vi vỡ vụn. Vỡ đến mức không thể vá lành, như mảnh thủy tinh rơi xuống nền đá, tỏa ánh lấp lánh nhưng không thể nào ghép lại như ban đầu.
Giang Vi là người như thế nào chứ? Suốt một năm học ở cạnh anh, Cố Thịnh chưa từng thấy bất kỳ bóng dáng một cô gái nào lảng vảng xung quanh. Chưa bàn đến những điều khác, chỉ riêng gương mặt của Giang Vi thôi cũng đủ khiến anh trở thành người nổi bật nhất trong viện Toán. Biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ, vậy mà không một ai có cơ hội đến gần. Một người sở hữu ngoại hình nổi bật đến thế lại chẳng có lấy một mối duyên nào với con gái, đúng là phí phạm của trời.
Từ khi người khác biết anh ta và Giang Vi thân thiết, đã có biết bao cô gái nhờ anh ta gửi đồ cho Giang Vi, rồi nhờ tìm cách mời Giang Vi ra ngoài. Nhưng Giang Vi vẫn dửng dưng thờ ơ, chẳng mảy may đoái hoài. Lâu dần, Cố Thịnh cũng chẳng còn giúp mấy cô gái kia nữa. Thậm chí anh ta từng hoài nghi, có khi nào do mình quen Giang Vi nên nhân duyên của bản thân cũng bị đứt đoạn theo.
Thế mà hôm nay! Vào buổi chiều này! Dưới tán cây này! Ngay khoảnh khắc này! Giang Vi lại đồng ý với chuyện mua đồ ăn vặt tặng kèm người yêu cho mình!
Chuyện ngàn năm có một!
Cố Thịnh lập tức nghiêng người sát lại, như thể vẫn chưa dám tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa: “Này, tôi mua cho ông thật đấy.”
Như vẫn chưa yên tâm, anh ta lẩm bẩm bổ sung: “Tôi mà mua là ông phải nhận đấy, đừng có để tôi mua rồi lại chối.”
Lời nói của Cố Thịnh vang sát bên tai, Giang Vi nghe rõ mồn một nhưng anh chẳng mấy để tâm, ánh mắt vẫn dõi theo Lư Chi đang ngồi phía sau. Cảm giác mất rồi lại tìm được thật sự quá kỳ lạ, đến mức chẳng thể diễn tả bằng lời, anh chỉ muốn được nhìn cô thêm vài lần nữa.
“Ừ.” Anh hờ hững đáp lại.
Nhận được câu trả lời của Giang Vi, máu trong người Cố Thịnh như sôi lên, cơn phấn khích dâng trào chẳng khác nào con thú hoang bị giam cầm quá lâu cuối cùng cũng được thả tự do.
Anh sải bước tới cái bàn nhỏ thô sơ kia, hỏi thêm một lần nữa:
“Tôi mua đồ ăn vặt cho người anh em của tôi, các cô có tặng người yêu không?”
Dứt lời, anh vội vàng bổ sung: “Nếu không tặng thì tôi không mua đâu đấy.”
“Có có có!”
Trương Đình quýnh quáng đáp lời. Bọn họ đứng đây đã lâu mà chẳng ai buồn ngó ngàng, người đi ngang cũng chỉ tò mò liếc nhìn rồi bỏ đi, thậm chí còn chẳng tin vào chiêu trò này. Giờ khó khăn lắm mới có một khách hàng, sao có thể để vuột mất được?
“Dĩ nhiên là tặng người yêu rồi, câu lạc bộ bọn tôi có mấy bạn nữ xinh lắm, vẫn đang độc thân đấy.”
“Chỉ cần mua đồ ăn vặt là được kết bạn WeChat luôn.”
“Thế định tặng cô nào?”
Cố Thịnh liếc nhìn về phía sau.
Chỉ thấy hai cô gái ngồi cạnh nhau, đầu cúi thấp, không biết đang xem gì trong điện thoại, gương mặt bị che khuất không nhìn rõ.
Trương Đình quay đầu nhìn ra sau.
Một người là thành viên trong câu lạc bộ của họ, Lư Chi, rất xinh, thường ngày khá kiệm lời, trong nhóm chat cũng hiếm khi lên tiếng, là kiểu con gái khá lạnh lùng. Có lẽ trước kia còn chưa quen thân, bây giờ thì đã cởi mở hơn nhiều. Người ngồi cạnh Lư Chi là bạn cô, được Lư Chi rủ đi cùng.
Trương Đình không quen ai khác, trong tình huống hiện tại cũng chỉ còn Lư Chi là phù hợp. Không còn cách nào nữa, chị ta đành cắn răng quyết định.
“Lư Chi.” Trương Đình gọi tên cô, vẫy tay ra hiệu lại gần.
Bị gọi bất ngờ, Lư Chi khựng lại rồi lập tức sặc trà hoa quả.
“Khụ khụ khụ…” Có vẻ bị sặc khá nặng nên mặt cô đỏ bừng cả lên.
“Ấy, từ từ thôi.”
Tống Sơ đưa tay nhận lấy cốc trà từ tay Lư Chi rồi nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô bạn dễ thở hơn.
Lư Chi cau mày ngẩng đầu, ánh mắt cô bắt gặp hai người đứng phía đối diện. Nhưng đôi mắt cô lại chỉ tập trung nhìn vào một người. Không có lý do gì cả, chỉ là ánh nhìn đầu tiên đã bắt trúng người ấy chứ không phải ai khác.
Người đó mặc một chiếc áo phông đen trơn, quần bò xanh đậm, khoác hờ balo trên vai, đội mũ lưỡi trai đen, đứng thẳng người ở phía không xa. Dưới vành mũ là khuôn mặt với từng đường nét góc cạnh, đôi mắt mí lót vừa đẹp vừa sâu.
Trước mặt anh là bóng râm dịu mát của tán cây, sau lưng lại ngập tràn ánh nắng rực rỡ.
Chỉ trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau. Không ai kịp chuẩn bị, không ai kịp giấu mình.
Lư Chi nhìn anh, một nỗi hoảng loạn mơ hồ len lỏi trỗi dậy từ đáy lòng, chẳng rõ nguyên do cũng chẳng thể gọi tên. Cô theo phản xạ cụp mắt xuống, trốn khỏi ánh nhìn ấy.
Giang Vi dõi theo dáng vẻ né tránh của cô, khẽ cười. Gương mặt cô gái ấy đầy vẻ ngây thơ và lúng túng, dù cố tỏ ra lạnh nhạt cũng không thoát nổi ánh mắt anh. Có lẽ vì vừa bị sặc trà hoa quả nên đôi mắt cô ngấn lệ, ánh lên long lanh. Trông cô như chú nai con lạc đường, sinh linh duy nhất giữa khu rừng mịt mù sương.
Trương Đình phớt lờ phản ứng của Lư Chi, bước tới kéo cô ra trước bàn.
“Lư Chi, mau lên, quét mã WeChat đi.”
Lư Chi khó hiểu ngẩng đầu nhìn Trương Đình. Tại sao lại bắt cô kết bạn WeChat?
“Giúp chị đi Lư Chi, kết bạn trước đã. Đây là khách hàng duy nhất của bọn mình đấy!”
Câu lạc bộ ẩm thực của bọn họ cũng chẳng dễ duy trì, nếu hôm nay để vuột mất người khách này, e rằng cũng chẳng còn ai đến nữa. Việc xin phép thành lập câu lạc bộ không hề dễ dàng, ban đầu cũng chỉ vì muốn kiếm vài tín chỉ mà không phải tham gia những hoạt động rườm rà.
“Sao phải kết bạn với cậu ta chứ?” Tống Sơ đứng phía sau Lư Chi tỏ rõ thái độ không đồng ý.
Tống Sơ bước đến cạnh Lư Chi, gỡ tay Trương Đình đang kéo bạn mình ra rồi đảo mắt nhìn về phía đối phương.
Tên con trai đứng bên kia, nom bộ dạng chơi bời lêu lổng không đứng đắn, đầu tóc thì uốn kiểu giấy bạc xoăn tít, vừa nhìn đã thấy không đáng tin. Người ta vẫn thường nói mấy gã đốn mạt hay thích để tóc uốn xoăn xù giấy bạc. Cô ấy tuyệt đối không thể để bạn thân mình dễ dãi đưa WeChat như vậy.
Tống Sơ nhìn chằm chằm Cố Thịnh, từng ánh mắt từng biểu cảm đều thể hiện rõ ràng rằng cô ấy không ưa anh ta.
“Sao, thấy tôi không xứng chắc?” Cố Thịnh liếc sang cô gái kia, cau mày.
Cái cô này lạ thật đấy, xinh thì xinh thật, nhưng nói năng chẳng khác gì đang muốn gây hấn.
“Cậu không xứng với bạn thân của tôi.” Tính cách Tống Sơ luôn thẳng thắn, chẳng cho Cố Thịnh chút mặt mũi nào.
Lư Chi là người chị em thân thiết đã lớn lên cùng Tống Sơ từ thuở nhỏ, cô ấy sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô bạn thân của mình.
Cố Thịnh nhìn thoáng qua Lư Chi đứng bên cạnh Tống Sơ, đúng là xinh thật, trông như một nàng tiên nhỏ, chỉ tiếc là ánh mắt dành cho anh ta lạnh như băng, không hề thân thiện.
Giống hệt ai đó…
Cố Thịnh ngẫm nghĩ thoáng chốc, úi chà, giống ai nhỉ? Giống người ngay bên cạnh anh ta là Giang Vi chứ còn ai vào đây nữa.
Thật tình cờ và thật bất ngờ.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Cố Thịnh lập tức hành động:
“Thế còn người anh em bên cạnh tôi thì sao?”
Nói rồi, không cho đối phương kịp phản ứng, anh ta liền đẩy Giang Vi ra phía trước.
Giang Vi bị đẩy bất ngờ, hơi loạng choạng rồi lập tức đứng vững lại. Anh không hề có ý định lùi bước, ngược lại còn thẳng thắn đối diện ánh mắt của mọi người, để mặc họ đánh giá.
Tống Sơ nhìn người vừa bị đẩy ra, mắt bỗng sáng rỡ. Cô ấy nghiêng đầu, liếc qua Lư Chi bên cạnh.
Chậc chậc chậc, được đấy.
Chưa bàn đến những cái khác, chỉ riêng ngoại hình thôi là đã thấy hợp với Chi Chi nhà cô ấy rồi.
“Cũng được.”
Tống Sơ hơi do dự.
“Thôi thì…tạm chấp nhận.”
“Chị bé ơi, kết bạn WeChat nhé?”
Cố Thịnh quay sang nhìn Lư Chi, anh ta thật sự muốn giúp bạn thân của mình tìm người yêu, ban đầu cũng chẳng hy vọng gì nhiều, chỉ xem như một trò đùa vô hại thôi.
Thế nhưng mà…
Cố Thịnh liếc sang người anh em bên cạnh, ánh mắt Giang Vi chưa từng rời mắt khỏi cô gái kia suốt từ nãy đến giờ.
Trời đất ơi… cái cây vạn tuế này thật sự nở hoa rồi sao?
Anh ta tự nhủ trong lòng, nếu đúng vậy thì càng hay, chuyện này coi như anh ta đã giúp cậu bạn thân đâu vào đấy.
Dưới ánh mắt khẩn khoản của Trương Đình, sự kỳ vọng của Cố Thịnh, cái nhíu mày khó hiểu của Tống Sơ, và cả ánh mắt dịu dàng không thể lý giải từ người đối diện đang nhìn cô…
Lư Chi cúi xuống nhặt chiếc túi đặt dưới chân. Đó là một chiếc túi Boston màu xanh rêu cổ điển, là món cô mới sắm gần đây và cực kỳ yêu thích.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lư Chi kéo khóa túi. Đồ đạc trong túi để lộn xộn, phát ra những tiếng lạo xạo khe khẽ khi cô tìm điện thoại.
Lư Chi lấy điện thoại, vào WeChat rồi mở mã QR của mình.
Thấy Giang Vi vẫn đứng ngẩn ra bên cạnh, Cố Thịnh khẽ dùng khuỷu tay huých nhẹ anh một cái.
“Ngẩn người làm gì thế, mau lên, người ta đưa mã QR ra rồi kìa.”
Giang Vi lập tức lấy điện thoại, quét mã QR của Lư Chi.
Đầu ngón tay anh khẽ run. Lần đầu tiên anh ở gần cô đến thế, thậm chí Giang Vi có thể nghe rõ tiếng tim mình đập dữ dội trong lồng ngực, dồn dập và mạnh mẽ. Anh không biết liệu Lư Chi có nghe thấy hay không, nhưng anh chỉ muốn lấy trái tim này ra mà trao cho cô ngay lúc đó. Tiếc là không thể, dù sao cô cũng chỉ mới gặp anh lần đầu. Anh chỉ có thể gắng hết sức kìm nén tình cảm mãnh liệt đang muốn trào ra.
Ngay sau khi Giang Vi quét mã xong, Lư Chi liền cất điện thoại vào túi, quay lại ngồi xuống vỉa hè bên đường, nhận cốc trà hoa quả từ tay Tống Sơ mà không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
Lúc này đã là chạng vạng tối, mặt trời dần khuất sau đường chân trời để lại một vệt ráng đỏ trải dài mênh mông, sắc cam óng ánh nhuộm kín cả không gian.
Dù đã về chiều nhưng thời tiết vẫn nóng hầm hập.
Giang Vi nhìn sang Lư Chi đang ngồi ven đường, trông cô có vẻ mệt mỏi không hứng thú, chắc là bị lôi đến đây.
Anh quay sang liếc nhìn Cố Thịnh bên cạnh.
“Cậu ta mua hết chỗ đồ ăn vặt này nhé.”
***
Vì có Cố Thịnh và Giang Vi mua ủng hộ nên câu lạc bộ ẩm thực nhanh chóng thu dọn và kết thúc sớm.
Trên đường về, Lư Chi đeo chiếc ba lô màu xanh rêu, túi đồ vang tiếng lọc cọc khe khẽ theo từng bước chân cô.
Tống Sơ liếc nhìn cô bạn bên cạnh, cốc trà hoa quả trong tay đã cạn gần hết.
“Này Chi Chi, cậu có kết bạn với người ta không đấy?”
Không phải cô ấy hóng chuyện mà chỉ là tò mò thôi. Dù sao cũng chưa từng thấy Lư Chi đưa WeChat cho bất kỳ người con trai nào cả.
“Không.” Lư Chi lắc đầu.
Chỉ cho quét mã thôi chứ không đồng ý kết bạn. Trong tình huống lúc đó, nếu từ chối thẳng thì e rằng chị chủ nhiệm sẽ rất khó xử. Dù sao cô cũng là thành viên của câu lạc bộ ẩm thực này.
Nói rồi, cô bước nhanh lên trước vài bước, tiện tay vứt cốc trà đã uống hết vào thùng rác bên lề đường.
Vừa đi cô vừa ngoái đầu lại.
“Với hoàn cảnh của tớ, tốt nhất là đừng làm phiền người ta thì hơn. Mà tớ cũng chưa bao giờ có ý định yêu đương cả.”
Ráng chiều đỏ rực phủ kín bầu trời rộng lớn, làn gió nhẹ thoảng vờn khiến tà váy của cô gái khẽ lay.
***
Hành lang ký túc xá nam rộn rã ồn ào, từng người nối tiếp nhau đi qua hai người họ.
Giang Vi đeo ba lô một bên vai đi trước, Cố Thịnh ôm một túi to đầy đồ ăn vặt đi sau, gương mặt mang vẻ hân hoan như thể vừa lập được chiến công lẫy lừng.
Thấy Giang Vi mở sẵn cửa đợi mình vào, Cố Thịnh cảm thấy hôm nay Giang Vi tốt đột xuất với mình mà không rõ vì sao.
Nhưng đến khi anh ta đặt túi đồ ăn vặt to oành xuống bàn thì mới vỡ lẽ. Tất cả chỗ đồ ăn vặt kia đều do Cố Thịnh bỏ tiền ra mua. Thì ra là thế, anh ta dùng chính tiền túi để giúp Giang Vi đi tán gái.
Song, nhìn thấy Giang Vi vừa vào phòng đã ngồi xuống nghịch điện thoại, Cố Thịnh lại thấy cũng không sao, vì hạnh phúc cả đời của người anh em tốt, tiêu chút tiền có đáng gì.
Thấy Giang Vi cứ chăm chú vào chiếc điện thoại, Cố Thịnh tò mò bước đến gần phía sau anh, định nhìn lén xem anh đang làm gì. Nhưng chưa kịp ngó vào màn hình đã bị Giang Vi phát hiện.
“Khụ khụ khụ, tôi… tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Cố Thịnh chột dạ, lúng túng đi vội qua Giang Vi ra ngoài ban công. Dù đã đứng ngoài đó nhưng anh ta vẫn lén nhìn về phía Giang Vi, thấy người bạn vẫn ngồi yên như không hề có chuyện gì.
Rốt cuộc trong điện thoại kia có cái gì thế? Cố Thịnh thấy tò mò chết đi được.
Chẳng lẽ đã được đồng ý kết bạn rồi, đang nhắn tin với nhau?
Nhưng nhìn động tác tay của Giang Vi lại không giống gõ chữ lắm.
Thật ra, Giang Vi chỉ đang nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lời mời kết bạn WeChat vẫn chưa được chấp nhận. Ảnh đại diện của cô là một bức tranh sơn dầu, hơi thiên về phong cách trừu tượng nhưng vẫn có thể nhận ra tranh vẽ một đóa hướng dương đã héo rũ úa tàn.
Tên WeChat rất đơn giản, chỉ một chữ “L” viết hoa, đó là chữ cái đầu trong tên cô.
Có vẻ cô gái này khá thận trọng, không dễ dàng kết bạn WeChat với người lạ.
Tối đó, Cố Thịnh và Giang Vi vừa đánh bóng xong đang trên đường từ sân bóng rổ về ký túc xá.
Cố Thịnh hỏi anh: “Này lão Giang, ông thật sự để ý cô gái bán đồ ăn vặt đó à?”
Tính cách của Giang Vi vốn điềm tĩnh lạnh nhạt, nhưng hôm nay lại có gì đó khang khác. Sự thay đổi ấy dường như bắt đầu từ khoảnh khắc anh nhìn thấy cô gái lạnh lùng kia, từ lúc quét mã WeChat của cô.
Cảm giác Giang Vi đã thay đổi nhưng lại chẳng thể nói rõ rốt cuộc là thay đổi ở chỗ nào.
Đèn đường trong trường vào ban đêm chỉ tỏa ánh sáng nhờ nhờ, khu ký túc xá có mấy bóng đèn hỏng đã lâu vẫn chưa ai sửa. Hai người mặc áo bóng rổ, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Tiếng côn trùng rả rích râm ran trong bụi cỏ vang lên không ngớt.
Nghe câu hỏi, Giang Vi hơi khựng lại rồi bỗng bật cười. Tiếng cười của anh trong đêm hè vang lên rõ ràng lạ thường.
“Ừ, đúng thế, tôi thích cô ấy rồi.”