Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 2

Mùa hè năm 2018 nóng đến lạ thường.

Trước đó trời đổ mưa suốt mấy ngày, cộng thêm Hải Thành nằm sát biển nên không khí trong ký túc xá lúc nào cũng ẩm ướt, ngột ngạt. Ấy vậy mà hôm nay trời lại hửng nắng to, mặt trời rực rỡ treo cao giữa không trung thiêu đốt mặt đất. Vũng nước còn đọng lại trên mặt đường sau bao ngày mưa dầm giờ bốc hơi dưới cái nắng gay gắt oi ả.

Tiếng bước chân ngoài hành lang ký túc xá vang lên không ngớt, có nhịp nặng nề, có nhịp khẽ khàng, xen lẫn tiếng trò chuyện rì rầm, tiếng đùa giỡn huyên náo và cả tiếng mở cửa phòng.

“Lão Giang! Lão Giang!”

“Dậy đi!”

“Đến giờ học rồi!”

Giang Vi bị một tràng âm thanh hỗn loạn ồn ào đó kéo khỏi cơn mê mị.

“Ầm…” Đầu đau như búa bổ, cả người lơ mơ choáng váng.

 Ý thức dần trở lại, Giang Vi day day thái dương.

Mơ màng mở mắt ra, hàng mi chớp khẽ mấy lần rồi trông thấy Cố Thịnh đang nằm ghé vào mép giường. Mái tóc uốn xoăn xù giấy bạc1 đặc trưng ấy lòa xòa trước trán, khuôn mặt vốn chẳng nhỏ nay lại càng phóng to ngay trước mặt anh.

Thấy Giang Vi tỉnh lại, Cố Thịnh gần như mừng rỡ reo lên.

“Ông bị sao vậy hả? Gọi thế nào cũng không chịu tỉnh!”

“Không phải ông sốt đến ngớ ngẩn đấy chứ? Thuốc hạ sốt trưa nay bảo ông uống đã uống chưa?”

Cố Thịnh lải nhải như một bà mẹ già lắm chuyện.

Sáng nay Giang Vi đã thấy người không ổn, đầu váng mắt hoa. Đo nhiệt độ mới biết là bị sốt thật, mấy người trong phòng phải lục tung cả ký túc xá mới tìm được một viên thuốc hạ sốt cho anh.

Nhưng Giang Vi không trả lời. Anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tâm trí như còn trôi lửng lơ trong cơn choáng váng mơ hồ.

Rõ ràng anh đang ở nhà mà. Anh đã uống thuốc ngủ, uống rất nhiều là đằng khác. Bầu trời ngoài cửa sổ khi ấy đã vào hoàng hôn, ráng đỏ phủ kín khoảng không. Anh thấy cây tỳ bà ngoài sân đang trổ hoa, thấy Chi Chi mỉm cười với mình giữa những tán lá xanh rì. Chi Chi đến tìm anh rồi, cô đến tìm anh thật rồi.

Thế nhưng tại sao anh lại ở đây?

Nắng chiều từ ban công ký túc hắt vào phòng, rèm cửa bị kéo sang một bên. Ánh nắng chói chang tràn vào ký túc xá loang lên người Giang Vi, sáng đến độ khiến người ta phải khẽ nheo mắt lại.

Anh đảo mắt nhìn quanh.

Nơi này…

Chiếc giường đối diện bừa bộn như vừa trải qua một trận chiến, trên tường còn dán tấm poster to tướng ghi lại khoảnh khắc đội tuyển thể thao điện tử giành chức vô địch. Máy tính trên bàn chưa tắt, tai nghe vắt qua màn hình như bị tiện tay để đó. Vỏ mì ăn liền chưa kịp vứt, dép lê văng tứ tung dưới sàn, góc phòng có cây đàn guitar cũ kỹ. Trên ban công còn phơi bộ ga giường mới giặt. Và ngay trước mặt anh là một gương mặt thân quen.

Mọi thứ đều quá đỗi quen thuộc.

Anh nhớ ra rồi, đây là ký túc xá đại học của bọn anh.

Một ý nghĩ không tưởng bất ngờ hiện lên trong tâm trí.

Giang Vi bỗng quay đầu sang nhìn Cố Thịnh, ngập ngừng lên tiếng:

“Bây giờ là lúc nào rồi?”

“Hai giờ chiều rồi đó anh giai, chiều nay bọn mình còn có tiết đấy.” Cố Thịnh không rõ Giang Vi hỏi như vậy là có ý gì, chỉ cho rằng Giang Vi vừa tỉnh nên đầu óc còn lơ mơ, không biết bây giờ là mấy giờ.

“Không, ý tôi là năm bao nhiêu rồi?” Giang Vi cau mày hỏi.

“Hả? Ông hỏi thế là sao?”

Cố Thịnh thoáng sửng sốt, hoàn toàn không hiểu Giang Vi đang hỏi gì.

Ngay khoảnh khắc ấy, anh ta thậm chí nghi ngờ liệu có phải Giang Vi sốt cao đến mức cháy cả đầu óc rồi không. Dù gì cũng là sinh viên ưu tú của viện Toán, giờ mà hóa ngớ ngẩn thì biết phải làm sao?

Giang Vi không còn tâm trí và thời gian để giải thích với Cố Thịnh, chỉ vội vàng đưa tay mò dưới gối lấy điện thoại của mình.

Mở màn hình, ánh mắt anh lập tức dán chặt vào dòng chữ hiển thị ngày tháng năm trên đó.

Ngày 30 tháng Năm năm 2018.

Mốc thời gian ấy là khi anh còn đang là sinh viên năm nhất. Học kỳ hai của năm nhất.

Anh thật sự đã quay về hồi học đại học rồi sao?

Giang Vi còn chưa kịp suy nghĩ cho ra nhẽ thì đã bị Cố Thịnh kéo mạnh xuống khỏi giường.

“Đi mau lên đi anh giai ơi, muộn đến nơi rồi. Tiết này là tiết của anh Vương đấy!”

Anh Vương là giảng viên môn chuyên ngành của họ. Tuy chưa nhiều tuổi, mới chỉ ngoài ba mươi nhưng tóc đã mỏng dần. Tính tình thì nghiêm khắc, chẳng nể mặt ai bao giờ. Tỷ lệ sinh viên trượt môn của thầy luôn cao ngất ngưởng. Đặc biệt là thầy cực kỳ thù dai. Chỉ cần nghỉ một buổi của thầy thôi, đến khi điểm danh mà không có mặt thì y như rằng sẽ bị ghi nhớ suốt cả kỳ. Vì vậy mà sinh viên đều ngầm mặc định một luật bất thành văn, có thể đi học thì tuyệt đối không được trốn tiết của thầy Vương.

Dù đã ngồi trong lớp mà Giang Vi vẫn còn ngẩn ngơ. Cho đến khi bị gọi tên đứng dậy trả lời câu hỏi:

“Giang Vi, em trả lời câu này đi.”

Anh nhìn lướt qua đề bài rồi đưa ra đáp án chính xác.

Chỉ đến khi ngồi xuống, Giang Vi mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Cảm giác quen thuộc của một tiết học ùa đến, lúc này Giang Vi mới thật sự tin rằng mình đã trở lại với những ngày tháng học đại học.

Tính ra thời điểm này anh còn chưa gặp Lư Chi.

Cảm xúc chộn rộn như thủy triều dâng trào trong lồng ngực, tràn ra đến tận những đầu ngón tay đang khẽ run lên khi nắm lấy cây bút.

Anh đã trở về năm đầu tiên hai người gặp nhau.

Anh đã quay lại rồi.

***

Giữa mùa hè oi ả, cái nóng hầm hập bức bối bủa vây mọi thứ, Giang Vi đội một chiếc mũ lưỡi trai trắng, đi dọc theo con đường dài trong khuôn viên trường. Con đường ấy như kéo dài bất tận giữa hai hàng cây xanh mướt rợp bóng. Đi dưới bóng cây, cái nóng ngột ngạt của mùa hè dường như cũng dịu bớt phần nào.

Cố Thịnh khoác vai anh, hai người sóng vai bước đi trên con đường ấy.

Giang Vi lặng lẽ nhìn con đường quen thuộc, nơi anh đã không biết bao lần nắm tay cô bước qua. Trong thoáng chốc bâng khuâng, anh như thấy cô lại nắm tay mình bước đi dưới hàng cây rì rào. Cô chạy lên trước rồi ngoảnh đầu lại, nở nụ cười tươi tắn với anh.

“Lão Giang này, tôi không làm bài tập hôm nay anh Vương giao đâu, ông làm xong thì cho tôi mượn nhé.” Cố Thịnh khoác vai anh, giọng điệu vẫn ngả ngớn, lười nhác như mọi khi.

“Ừ.” Giang Vi đã quá quen với kiểu đó rồi.

Cố Thịnh trước giờ vẫn vậy, nhưng cũng chính vì thế mà giữa họ lại hình thành một tình bạn thân thiết khó lý giải bằng lời.

Giang Vi ngơ ngẩn nhìn về phía trước.

Đúng lúc tan học nên sinh viên tỏa ra khắp lối đi, một biển người ken đặc, chỉ thấy thấp thoáng những mái đầu đen kịt.

Loáng thoáng trong đám đông ấy, anh dường như thấy một bóng hình quen thuộc. Một cô gái với mái tóc dài uốn nhẹ phần đuôi, mặc chiếc váy trắng giản dị.

Dáng lưng ấy giống cô quá, giống đến nao lòng.

Anh như bị bản năng thôi thúc muốn sải chân đuổi theo. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô gái kia nghiêng đầu như thể đang trò chuyện với ai đó bên cạnh.

Giang Vi thấy rõ nét nghiêng của gương mặt ấy, bước chân đứng khựng lại.

Không phải cô.

Cảm giác hụt hẫng ập đến trong khoảnh khắc, như thể có ai đó dội cả một chậu nước lạnh vào người khiến anh tỉnh táo ngay tức khắc. Đại học Hải Thành không quá rộng lớn nhưng cũng chẳng nhỏ hẹp. Anh không biết bao giờ mới có thể gặp lại cô.

Tối hôm đó, Giang Vi gần như thức trắng.

Nằm dài trên chiếc giường, bốn bề chìm trong bóng tối đặc quánh. Trời vẫn oi nồng, cửa ban công đã mở toang từ sớm mà chẳng có lấy một cơn gió buồn ghé qua. Chiếc quạt trần cũ kỹ ì ạch quay, phát ra thứ âm thanh ù ù nhức đầu nhưng làn gió thổi ra lại yếu ớt như đã kiệt sức. Giang Vi trằn trọc mãi vẫn không sao chợp mắt được.

Anh lật tung diễn đàn trường học, lướt hết bài này đến bài khác nhưng vẫn chẳng thấy chút dấu vết nào của cô. Chỉ khi lướt đến thời điểm vừa bước chân vào ngưỡng cửa đại học, anh mới tìm thấy cô trong một bài đăng liên quan đến kỳ huấn luyện quân sự.

Bức ảnh mờ nhòe chẳng thể nhìn rõ mặt, có lẽ là do chụp lén. Trong ảnh có hai cô gái đang nép mình dưới bóng cây ăn kem. Ánh mặt trời khi ấy chói chang gay gắt, chỉ có chút bóng râm mỏng dưới gốc cây làm chỗ trú tạm. Hai cô gái trong bức ảnh, một người mặc đồng phục rằn ri, người còn lại mặc áo phông trắng và quần short bò xanh nhạt.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, Giang Vi đã nhận ra cô. Cô mặc chiếc áo phông trắng, quần short bò xanh nhạt, mái tóc búi hờ thành một búi nhỏ sau gáy, nghiêng đầu mỉm cười trò chuyện với cô bạn bên cạnh.

Góc nghiêng của cô mờ nhòe không rõ nét nhưng Giang Vi vẫn chăm chú nhìn thật lâu như không thể rời mắt.

Ngón tay anh chạm nhẹ vào màn hình rồi lặng lẽ lưu bức ảnh về máy.

Tiếp đó, anh cắt bỏ người bạn đứng cạnh, giữ lại mỗi mình cô trong khung hình.

Chiều hôm đó, Giang Vi và Cố Thịnh vừa tan học, đi qua con đường gần sân vận động thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở phía trước.

Có mấy người đang bày quầy hàng gì đó, hình như là một câu lạc bộ nào đó trong trường. Nhìn từ xa dường như đang bán một vài đồ lặt vặt.

Cố Thịnh vốn là người hay tò mò thích hóng chuyện bèn kéo Giang Vi đi thẳng tới.

***

Lư Chi vốn đang say giấc trong ký túc xá, bỗng dưng bị gọi dậy để đi phụ giúp.

Mọi chuyện bắt đầu từ hồi đầu năm nhất. Khi đó các câu lạc bộ đều tuyển thành viên mới rầm rộ ở quảng trường. Tống Sơ kéo cô đi dạo hết một vòng các câu lạc bộ. Bên nào cô cũng không hứng thú.

Lư Chi không chơi thể thao, không mê hội họa, không thích cổ phục, chẳng mặn mà thư pháp. Nhạc cụ thì có biết chút ít nhưng không thích chơi nhạc cùng người khác, thật ra chỉ vì cô thấy chủ nhiệm câu lạc bộ guitar trông chướng mắt mà thôi.

Tóm lại là cô chẳng thích vào câu lạc bộ nào cả.

Rồi đúng lúc đó, cô vô tình nhìn thấy một câu lạc bộ ẩm thực vắng tanh đìu hiu. Cô nghĩ bụng dẫu sao cũng đang rảnh rỗi nhàm chán, cứ tham gia cho vui. Ẩm thực cũng chỉ ăn với ăn, chắc chẳng có gì phiền phức.

Quả đúng như cô nghĩ, từ lúc gia nhập đến giờ, câu lạc bộ này gần như chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chưa từng tổ chức bất cứ hoạt động nào. Ấy thế mà hôm nay lại bất ngờ có hoạt động, nói là phải bày quầy hàng ở gần sân thể dục. Nhân lực thiếu thốn, cả câu lạc bộ đếm sơ sơ được vài người trên đầu ngón tay nên gọi cô đến giúp.

Lúc này Lư Chi đang ngồi ở lề đường, nom chẳng có chút tinh thần nào, buồn chán đến phát cáu.

Trời nóng hầm hập, trên tay là cốc trà hoa quả ướp lạnh mà Tống Sơ vừa mua cho. May mà quầy hàng của câu lạc bộ được bày dưới bóng cây, nếu không chắc cô đã đi đời vì nóng.

Chủ nhiệm câu lạc bộ ẩm thực là một chị gái tên Trương Đình, học trên cô một khóa. Mỗi câu lạc bộ đều có tín chỉ tích lũy2 nhưng phải tham gia hoạt động cụ thể mới được công nhận. Với một câu lạc bộ ẩm thực, chị chủ nhiệm đã phải trăn trở suy nghĩ mãi mới nảy ra được ý tưởng là mở quầy bán đồ ăn vặt.

Mấy người trong câu lạc bộ khiêng về hai cái bàn không biết lấy ở đâu, thậm chí còn chẳng có nổi một cái ghế ra hồn. Mấy thành viên người đứng người ngồi xổm, hoặc giống Lư Chi ngồi hẳn xuống mép vỉa hè.

Trên bàn trải tấm khăn mỏng, bày biện đủ các loại đồ ăn vặt. Trên đó còn đặt thêm một chiếc loa trắng to đùng, không ai rõ để làm gì. Thế nhưng ngay sau đó, Lư Chi đã hiểu công dụng của nó

“Khụ khụ khụ.”

Chị chủ nhiệm bật công tắc loa, ho vài tiếng lấy giọng. Bao ánh mắt đổ dồn nhìn ngó mà chị vẫn tỉnh bơ, chẳng chút ngượng ngùng, thậm chí còn lớn tiếng rao:

 “Mua đồ ăn vặt tặng người yêu đây ạ!”

 “Đi ngang qua đừng bỏ lỡ nha!”

 “Mua đồ ăn là có người yêu mang về!”

Lư Chi ngẩng đầu nhìn chị chủ nhiệm, ngạc nhiên đến độ không nói nên lời. Hiếm thấy thật đấy, không ngờ còn có thể làm thế này nữa. Nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp lý. Câu lạc bộ ẩm thực vốn ít người, mà khéo thay lại toàn những kẻ độc thân, trừ mỗi chị chủ nhiệm Trương Đình đã có bạn trai.

Lư Chi cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của bản thân, ngồi nép sau lưng mấy người, im lặng uống trà hoa quả. Vị trà mát lạnh lan khắp khoang miệng khiến cô thầm thở phào, may mà Tống Sơ đã mua đồ uống cho cô từ trước.

Ngồi dưới bóng cây cũng đỡ nóng nực phần nào, thi thoảng còn có làn gió thổi qua, đủ để làm dịu bớt cái nắng gắt.

Biết chuyện Lư Chi bị gọi ra giúp câu lạc bộ bày quầy hàng, Tống Sơ lập tức đi theo. Thấy mồ hôi lấm tấm trên mũi cô, Tống Sơ vội vàng đi mua cho cô một cốc trà hoa quả. Thời tiết nóng bức ngột ngạt thế này, cô ấy chỉ sợ cô say nắng rồi đổ bệnh.

“Nóng không?”

Tống Sơ đưa mắt nhìn cô, thấy đầu mũi cô bạn ươn ướt mồ hôi.

Sức khỏe Lư Chi đã yếu từ nhỏ, dễ ốm lại sợ nóng, nhất là vào mùa hè, nếu không cần ra ngoài thì cô sẽ ở lì trong nhà.

“Cũng tàm tạm, may mà có trà hoa quả của Sơ Sơ nhà mình.”

Lư Chi cầm cốc trà bằng hai tay, nghiêng đầu nép vào vai Tống Sơ, giọng cô mềm mại nhưng trong lời nói vẫn mang vẻ lãnh đạm thường ngày.

“Xê ra xê ra, trời nóng thế này mà còn dính sát vào người ta.”

Tống Sơ nhăn mặt đẩy cô ra nhưng lực tay nhẹ như không, chẳng khác nào đang âu yếm cô bạn thân.

Cố Thịnh vốn là kiểu người ham vui, thấy có chuyện hay ho liền kéo Giang Vi đi tới.

Vừa hay nghe thấy tiếng chị chủ nhiệm câu lạc bộ cầm loa rao hàng. Tất nhiên cũng không bỏ lỡ câu “mua đồ ăn vặt tặng người yêu”.

Có vẻ từ nãy đến giờ vẫn chẳng có vị khách nào ghé qua, nay đột nhiên có hai chàng trai xuất hiện, đương nhiên không thể dễ dàng để họ đi mất.

“Ôi chào hai anh đẹp trai, có muốn mua đồ ăn vặt không ạ?”

Trương Đình nhìn hai người trước mặt, mắt như phát sáng.

“Mua đồ ăn vặt tặng người yêu á?” Cố Thịnh thoáng ngạc nhiên, giọng lộ rõ vẻ hứng thú. Dù sao thì trước giờ cũng chưa từng thấy trò nào như vậy, tất nhiên phải tò mò rồi.

“Đúng thế, mua đồ ăn vặt là được tặng người yêu mang về luôn.”

Chính chị chủ nhiệm cũng hơi chột dạ nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi không thể thu lại nên chỉ đành cắn răng làm tới cùng.

Giang Vi dường như chẳng mấy bận tâm đến những lời quảng cáo trước mặt, ánh mắt anh chỉ chăm chú dõi về phía sau quầy hàng, nơi một cô gái đang ngồi uống trà hoa quả.

Cô mặc một chiếc váy trắng dài. Vì ngồi bệt dưới đất, hai chân thu gọn trong tà váy nên trông cô như được chiếc váy bao bọc trọn vẹn, bé nhỏ đến mức dường như có thể ôm gọn vào lòng. Tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản, đuôi tóc mềm mại buông rủ phía sau gáy.

Cô cúi đầu uống trà, trông dáng vẻ có phần mệt mỏi rầu rĩ, suốt từ nãy tới giờ vẫn không hề ngẩng lên, như thể chẳng có chút sức sống nào.

Giang Vi cứ thế ngẩn ngơ nhìn cô.

Bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiêu năm anh không được thấy cô?

Cô vẫn như xưa, chẳng hề thay đổi.

Vẫn là hình bóng chưa từng phai nhạt trong trí nhớ anh.

Anh chẳng ngờ sẽ gặp lại cô sớm đến thế. Ở kiếp trước, hai người họ quen nhau trong một hoạt động do trường tổ chức vào học kỳ hai năm hai. Còn hiện tại mới chỉ là học kỳ hai năm nhất.

Nhưng không sao cả. 

Gặp em sớm hơn một chút cũng có nghĩa là ta sẽ yêu nhau sớm hơn một chút.

“Thế thì được, để tôi mua cho người anh em của tôi một món đồ ăn vặt vậy.”

Cố Thịnh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào người Giang Vi vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

“Sao cơ?” Giang Vi hoàn hồn, quay sang nhìn cậu bạn bên cạnh với ánh mắt hơi khó hiểu.

“Mua đồ ăn cho ông đấy, người ta còn tặng kèm cả người yêu cho ông nữa kìa.” Cố Thịnh cười gian xảo, “Tôi đây thấy ông ế mãi cũng sốt ruột. Bỏ ra ít tiền, có luôn cả đồ ăn lẫn người yêu, lời quá còn gì!”

Anh ta vỗ vỗ vai Giang Vi như thể vô cùng hào hứng, “Một công đôi việc!”

“Sao? Thấy tôi có tâm chưa?”

Giang Vi nhìn Lư Chi vẫn cúi đầu ở đằng sau, chợt cười khẽ.

“Được.”

 

******

Chú thích:

Cho thuốc uốn vào tóc thẳng rồi cuộn trong giấy bạc, và để ủ trong khoảng thời gian nhất định để làm xoăn tóc. ︎Ở các trường đại học tại Trung Quốc ngoài các môn học chuyên ngành, sinh viên còn cần tích lũy tín chỉ ngoài giờ học chính khóa như các hoạt động ngoại khóa, câu lạc bộ. Mỗi hoạt động hoặc buổi sinh hoạt của câu lạc bộ sẽ được chấm điểm, hoặc quy định cụ thể số tín chỉ. Nếu sinh viên không đủ tín chỉ (bao gồm cả học tập và hoạt động), thì có thể không được xét tốt nghiệp hoặc không đạt loại giỏi. ︎
Bình Luận (0)
Comment