Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 30

Từ khi bắt đầu hẹn hò đến nay, hai người họ hầu như chẳng gặp nhau được mấy lần. Lịch học của Giang Vi kín mít còn Lư Chi thì lười chẳng buồn ra ngoài.

Theo lời của Tống Sơ, hai người họ chẳng khác gì đang yêu qua điện thoại, cứ suốt ngày nhắn tin trò chuyện như thể đang yêu trên mạng, chẳng có chút sức sống yêu đương nào của giới trẻ thời nay cả.

Lư Chi chẳng đưa ra bất kỳ bình luận gì về điều đó.

Còn Giang Vi thì sao?

Ý của Lư Chi cũng chính là ý của anh.

Đúng chín giờ sáng, Lư Chi tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cô đã mò tìm điện thoại ở cạnh gối, thấy tin nhắn Giang Vi gửi từ nửa tiếng trước:

J: Trưa em muốn ăn gì?

Chỉ một dòng tin ấy thôi cũng đủ khiến Lư Chi tỉnh táo hẳn. Cô nằm trên giường chân đạp loạn xạ khiến chiếc giường phát ra những tiếng kẽo kẹt không ngừng. May mà phòng chỉ có mình cô, nếu không thì đã làm phiền người khác từ lâu rồi.

Lư Chi trở mình, mái tóc dài rối bù, cô bò dậy, nằm úp trên giường gõ tin nhắn trả lời Giang Vi:

Cô bé của tôi: Không phải anh đang học à?

J: Mười giờ là anh học xong rồi.

J: Em muốn ăn gì? Tan học anh mua rồi mang đến cho.

Cô bé của tôi: Dạ.

Cô bé của tôi: Em muốn ăn tiểu long bao ở tầng hai căng tin số ba, góc trong cùng ấy, nhân nấm hương thịt gà nhé. Em còn muốn một cốc trà sữa nữa.

J: Được, tan học anh đi mua cho em.

Nói chuyện với Giang Vi xong, Lư Chi tiện tay đặt điện thoại xuống rồi lại lăn một vòng trên giường, cuộn mình trong chăn, chân lại đạp thêm cái nữa. Nhưng chưa đến vài giây sau, cô đã với tay lấy điện thoại, ngắm nghía khung chat của hai người. Cô vẫn chưa đổi tên ghi chú cho Giang Vi.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi chạm tay lên màn hình, đổi biệt danh cho Giang Vi.

Lư Chi đặt một cái tên rất đơn giản: Người yêu của tôi.

Sau cái tên ấy, cô còn thêm một biểu tượng hoa hướng dương nho nhỏ.

Vì người yêu cô rất thích tặng hướng dương.

Ngắm nghía cái tên một hồi, cô mới chịu uể oải lết xuống giường.

Cố Thịnh nhìn Giang Vi đang cúi đầu nhắn tin, trong lòng không khỏi thở dài cảm thán: quả nhiên là đàn ông đang yêu.

Anh ta tò mò ghé lại gần:

“Lão Giang.”

“Sao?” Giang Vi không ngẩng đầu.

“Anh em hỏi ông cái này.” Cố Thịnh hạ thấp giọng.

“Hỏi đi.”

“Hẹn hò… là cảm giác như nào thế?”

Nghe câu hỏi ấy cũng không trách được Cố Thịnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu ai, giờ suốt ngày chứng kiến bạn thân nhắn tin cho người yêu, lại còn cười ngọt ngào thế kia, không tò mò mới lạ.

Lần này Giang Vi lại chịu ngẩng lên, quay sang liếc Cố Thịnh.

Chỉ thấy cậu bạn đang nhìn mình chăm chăm, ánh mắt lấp lánh như thể đang khao khát được tiếp cận một tri thức mới mẻ nào đó.

Giang Vi bỗng thấy buồn cười, hiếm khi nảy sinh hứng thú trêu chọc:

“Là cảm giác mà cậu chẳng bao giờ cảm nhận được.”

Á đù!

Cố Thịnh trừng mắt nhìn Giang Vi với vẻ mặt không thể tin nổi.

Cậu ta nói thế là có ý gì? Rõ ràng là “qua cầu rút ván” còn gì nữa! Chẳng lẽ cậu ta quên ai là người từng chạy ngược chạy xuôi vì chuyện của cậu và Lư Chi rồi sao?

Hừ, quả nhiên yêu vào là quên tuốt anh em!

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan học, Cố Thịnh kéo Giang Vi đi căng tin ăn cơm. Nhưng Giang Vi lại bỏ anh ta ở đó mà rẽ vào quán trà sữa bên cạnh căng tin số ba.

Trước giờ Giang Vi chẳng bao giờ uống trà sữa, giờ bỗng dưng lại bước vào quán nên Cố Thịnh lập tức hiểu ra anh đang mua cho ai.

Anh chàng lẽo đẽo theo sau Giang Vi, nhìn anh mua đúng loại trà sữa Lư Chi thích.

Giang Vi mua trà sữa nhiều đến mức Cố Thịnh cũng thuộc làu làu: trà xanh sữa nhài, thêm thạch sữa, năm mươi đường, mùa hè không đá, xuân thu để nhiệt độ thường, mùa đông thì ấm.

Mua xong trà sữa, Giang Vi lại đến căng tin số ba mua tiểu long bao nhân nấm hương thịt gà mà Lư Chi thích.

À, còn thêm một suất sườn rang muối.

Cố Thịnh đi theo Giang Vi từ chỗ này sang chỗ nọ, cứ thế ngơ ngẩn theo từng hành động của anh.

Mãi đến khi hai người ra khỏi căng tin số ba, Cố Thịnh mới kịp phản ứng:

“Này này này!”

Anh ta chặn Giang Vi lại, “Ông không ăn cơm à?”

“Đợi tôi đưa đồ cho cô ấy rồi ăn sau.” Món vừa mua vẫn còn nóng, phải tranh thủ mang cho Lư Chi ngay.

“Thế để tôi mua giúp ông một suất. Ông đưa đồ xong về thẳng ký túc xá ăn luôn, đỡ phải chạy lại.”

“Được.”

Lúc Giang Vi đến dưới ký túc xá của Lư Chi và gửi tin nhắn, cô cũng vừa dậy, đã rửa mặt xong, đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế, chân bắt chéo đong đưa qua lại.

Cô thấy tin nhắn Giang Vi gửi đến trong khi lướt điện thoại.

Người yêu của tôi: Anh đang ở dưới rồi, em xuống đi.

Cô bé của tôi: Dạ!

Nhắn xong, Lư Chi cầm điện thoại lao thẳng ra khỏi phòng.

Cô đi dép lê, bước chân vội vã, tiếng dép loẹt quẹt vang khắp cầu thang.

Đúng giờ tan học nên dưới ký túc xá nữ người ra vào nườm nượp.

Trước đây chuyện giữa cô và Giang Vi từng gây xôn xao mấy ngày trên diễn đàn trường, giờ cả hai cũng xem như “người nổi tiếng” trong trường. Tuy không phải ai cũng biết nhưng trong một phạm vi nhỏ cũng coi như có tiếng tăm.

Có người nhận ra Giang Vi đang đứng dưới ký túc xá song không ai dám đến bắt chuyện, chỉ dám nhìn từ xa.

Anh đứng bên lề đường trước cổng ký túc xá, tay xách đồ ăn cho Lư Chi, mắt nhìn về phía cửa. Dù đã đợi một lúc, anh vẫn không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

Chưa thấy người đã nghe tiếng bước chân. Giang Vi còn chưa trông thấy Lư Chi nhưng đã nghe thấy tiếng dép lê đập vào bậc cầu thang vang lên rõ ràng, có vẻ rất vội. Và rồi anh nhìn thấy cô.

Cô mặc bộ quần áo dài tay ở nhà màu trắng sữa, chân đi đôi dép lê vàng chói. Mười đầu ngón chân sơn màu đỏ sẫm, trông rất nổi bật.

Dường như cô luôn thích chăm chút cho móng tay, móng chân. Lúc nào cũng vậy.

Thấy Giang Vi đang đứng chờ, Lư Chi như chú cún nhỏ lâu ngày không gặp chủ, vẫy đuôi chạy thẳng tới, giọng líu lo:

“Anh đến rồi à!”

Cô khoác tay Giang Vi, nép sát vào người anh.

Như bị thứ gì đó làm lóa mắt, Giang Vi khẽ liếc nhìn tay Lư Chi đang ôm cánh tay mình: năm ngón tay dán đầy kim tuyến, dưới ánh nắng xuân lấp lánh lạ thường.

“Ừ.”

Giang Vi mỉm cười, đưa phần đồ ăn trong tay cho Lư Chi. Tay còn lại anh khẽ nâng lên, dịu dàng vuốt mái tóc cô trong ánh mắt ngơ ngác của ai kia, nhẹ nhàng ép sợi tóc con đang vểnh lên trên đỉnh đầu xuống.

Lư Chi ngoan ngoãn đứng yên để anh chỉnh tóc, cúi đầu nhìn đồ ăn trong tay mình, chỉ thấy toàn món cô thích: trà sữa, tiểu long bao nhân nấm hương thịt gà…

Ơ, còn có cả sườn rang muối nữa!

Ngước lên nhìn Giang Vi, đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau. Nét cười dịu dàng đong đầy trong đôi mắt anh.

“Người yêu em cũng tự giác đấy chứ, biết mua cả sườn rang muối em thích ăn nữa.”
Cô vỗ vỗ vai anh, tấm tắc khen: “Biết điều đấy.”

“Dĩ nhiên rồi.” Cô gái nhỏ đáng yêu đến mức khiến người ta chỉ muốn cưng chiều hết mực. Giang Vi khẽ vươn tay véo nhẹ má Lư Chi.

Lư Chi chưa bao giờ ngại những cử chỉ thân mật, chỉ ngoan ngoãn đứng yên để anh véo, thậm chí còn cố ý ngẩng mặt lên để anh dễ dàng chạm vào hơn.

Người qua lại ngày một đông, Giang Vi không để cô nán lại lâu. Anh đứng tại cổng ký túc, lặng lẽ dõi theo bóng lưng cô xa dần.

Lư Chi sắp đến cửa ký túc xá thì bất chợt quay đầu lại gọi: “Giang Vi.”

“Ơi em?” Anh ngơ ngác đáp lời.

Giang Vi hoàn toàn không đề phòng, chỉ đành sững người nhìn cô quay lại, bước từng bước về phía mình cho đến khi dừng lại trước mặt anh.

Cô ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười: “Em phát hiện hình như anh chẳng chủ động chút nào cả.”

“Hả?” Giang Vi ngơ ngác, không hiểu cô đang nói gì.

Lư Chi bật cười khẽ rồi vươn tay vòng qua eo anh, nhẹ nhàng ôm lấy. Má cô khẽ tựa vào ngực Giang Vi, nghe rõ tim anh đang đập từng nhịp thình thịch, thình thịch.

“Giang Vi ơi, tim anh đập nhanh lắm đấy.”

Nói rồi cô lùi khỏi vòng tay anh, xoay người rời đi, dáng bước nhẹ tênh mà dứt khoát, không quay đầu lại.

Giang Vi vẫn đứng im tại chỗ, cúi đầu nhìn vị trí ngực trái của mình. Anh khẽ đưa tay đặt lên nơi vừa được cô tựa má vào. Dường như sự mềm mại và ấm áp vẫn còn lưu lại nơi ấy.

Cảm giác mông lung như giấc mộng hư ảo cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất, trở nên rõ ràng và chân thực.

Bọn họ đang yêu nhau thật rồi.

Giang Vi cúi đầu cười khẽ như một gã ngốc si tình.

Về đến ký túc xá, Cố Thịnh đang ngồi ăn cơm hộp mua về. Thấy Giang Vi mở cửa bước vào, anh ta chỉ tay về phía bàn của cậu bạn, “Cơm để trên bàn cho ông rồi đấy.”

“Cảm ơn.” Giang Vi ngồi xuống ghế, không vội ăn mà cúi đầu chăm chú nhìn màn hình điện thoại.

Cố Thịnh nhìn Giang Vi cắm cúi gõ chữ trên điện thoại, rút đôi đũa đang ngậm trong miệng ra hỏi:

“Này lão Giang, hai người yêu đương kiểu gì thế?”

“Sao cơ?” Giang Vi vẫn không ngẩng đầu.

“Ông với Lư Chi cả ngày chỉ nhắn tin với nhau, cứ như đang yêu qua mạng ấy.”

Cố Thịnh thật sự chưa từng thấy kiểu yêu đương nào như vậy. Nếu là yêu xa còn dễ hiểu vì suốt ngày ôm điện thoại tám chuyện. Nhưng họ học cùng trường, Lư Chi lại chẳng bận rộn gì, có cần thiết phải thế không?

“Ông nhìn các cặp khác mà xem, cùng đi dạo, cùng đi học, cùng xem phim, hẹn hò ăn uống, còn hai người thì… Tôi chịu rồi.”

Cố Thịnh lắc đầu thở dài, cảm thấy họ đúng là một cặp kỳ lạ chẳng giống ai.

Giang Vi chỉ khẽ cười không đáp, ánh mắt vẫn dán vào loạt tin nhắn mới từ Lư Chi.

Cô bé của tôi:

Uwu~ sườn rang muối ngon quá đi mất!

Bánh bao nấm thịt ngon tuyệt vời luôn!!

Á á á! Trà sữa cũng siêu ngon luôn ấy!

Giang Vi bật cười bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều.

Người yêu của tôi: Ngon thì ăn nhiều vào.

Lư Chi đặt cốc trà sữa sang một bên, hai chân dài trắng nõn ngồi xếp bằng trên ghế. Ngón tay thon dài gõ thoăn thoắt trên màn hình điện thoại, đầu ngón chạm vào màn hình phát ra những tiếng lọc cọc.

Một lát sau, Giang Vi nhận được tin nhắn mới.

Cô bé của tôi: Quên nói cho anh biết, khi nãy tai anh đỏ lên đó~

Giang Vi hiểu ngay “khi nãy” là lúc nào, cô đang nói đến lúc cô ôm anh. Cô nhóc này… dạo này còn biết trêu chọc anh nữa cơ.

Nhớ lại Cố Thịnh vừa nói, Giang Vi ngừng một chút rồi cúi đầu gõ tin nhắn.

Người yêu của tôi: Mai em có tiết không?

Lư Chi thoáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Giang Vi hỏi cô câu này.

Có tiết không nhỉ?

Cô thoát ra khỏi khung trò chuyện, vào thư viện ảnh tìm lại tấm ảnh chụp thời khóa biểu mình từng lưu. Qua vài lần lướt thì đã tìm thấy.

Ngày mai đúng là có tiết thật.

Cô bé của tôi: Có đó~

Người yêu của tôi: Anh đi học cùng em nhé?

Cô bé của tôi: Á~ mai là tiết sớm á~

Người yêu của tôi: Suốt ngày trốn học, không sợ bị trượt môn à?

Cô bé của tôi: Không sợ hehehe~

Thật ra cũng chẳng đến mức “không sợ”, nhưng giáo viên dạy mấy môn này cũng không quá nghiêm khắc. Dù có nghỉ quá số buổi cho phép, miễn không quá đáng thì vẫn được thi cuối kỳ.

Huống hồ cô cũng không phải kiểu người thường xuyên trốn học, chỉ là không muốn dậy sớm mà thôi, những buổi khác vẫn đi học đầy đủ.

Chẳng hiểu sao Giang Vi lại nghĩ cô là kiểu học sinh thường xuyên trốn tiết đến mức phải học lại.

Cô bé của tôi: Anh chỉ muốn đi học thôi à? Sao em thấy động cơ của anh không trong sáng lắm nha~

Người yêu của tôi: Tại muốn gặp em thôi.

Aaaa!!!

Vừa đọc đến dòng ấy, Lư Chi lập tức ném luôn điện thoại lên bàn, lấy hai tay che mặt.

Người yêu cô từ khi nào lại biết nói lời ngọt ngào thế này chứ!

Bình Luận (0)
Comment