Chiều hôm ấy, hiếm khi cả bốn người đều rảnh nên cùng rủ nhau đi ăn.
Họ chọn một bàn cạnh cửa sổ trong căng tin số ba của trường. Lư Chi rất thích căng tin này nên họ thường xuyên đến đây dùng bữa. Hình ảnh bốn người tụ tập trong căng tin này đã trở nên quá quen thuộc với nhiều người.
Trời ngả dần về chiều, sắc trời cũng chuyển sang gam màu tối. Ở cuối đường chân trời, ánh hoàng hôn rực cháy như lửa, nhuộm đỏ cả bầu trời như thể một trận hỏa hoạn đang bốc cháy dữ dội.
Trong ánh chiều rực rỡ ấy, Tống Sơ ngồi tựa lưng vào ghế, mái tóc dài buộc hờ phía sau. Cô ấy cầm điện thoại, không rõ đang xem gì, thỉnh thoảng lại khẽ chạm tay vào màn hình. Một chân vắt chéo, chân còn lại khẽ đung đưa theo nhịp vô định.
Cố Thịnh đi cùng cô ấy thì ngồi ở bên cạnh, trông chẳng khác nào đàn em ngoan ngoãn, ngồi im thin thít. Tống Sơ nóng tính nên anh ta chẳng dám hó hé liên thiên vì sợ ăn đòn.
Thời gian dần trôi, Cố Thịnh không nén được cơn tò mò bèn rón rén dịch ghế lại gần, nghiêng người muốn liếc trộm màn hình điện thoại của Tống Sơ.
Còn chưa kịp nhìn rõ, ghế của Cố Thịnh đã bị ai kia đá mạnh một cú, lực lớn đến mức tiếng ma sát rít lên chói tai vang vọng khắp căng tin.
Cố Thịnh đang nghiêng người xem điện thoại, không hề đề phòng bị cú đá làm mất đà suýt nữa ngã nhào. May mà anh ta phản xạ kịp, lùi chân giữ thăng bằng, nếu không thì giờ này đã ngã lăn ra đất rồi.
Ngồi vững lại, anh ta mới thấy Tống Sơ khoanh tay bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn chưa đến mức giận thật.
“Cậu làm gì thế?”
“Có làm gì đâu, chỉ tò mò xem cậu đang chăm chú nhìn gì thôi mà.” Cố Thịnh cười gượng, dáng vẻ như một tên lính hầu, lập tức xích lại gần.
Tống Sơ giơ tay ra, ngón cái và ngón trỏ dựng thẳng, ba ngón còn lại cuộn tròn, nheo mắt làm bộ như đang nhắm bắn rồi khẽ hất hàm, ra hiệu cho Cố Thịnh ngồi về phía đối diện.
Trước mặt cô ấy, Cố Thịnh chỉ có thể “ngậm bồ hòn làm ngọt”, hai tay giơ cao tỏ ý đầu hàng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện. Thấy Cố Thịnh đã yên vị, Tống Sơ mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Lư Chi ngủ trưa quên cả giờ giấc, lúc tỉnh dậy thì vội vàng chạy xuống dưới. Vừa ra đến cửa, cô đã trông thấy Giang Vi đang đứng đợi bên ngoài ký túc. Ngay lập tức, Lư Chi như chiếc xe mất phanh lao thẳng vào lòng anh.
Cú va hơi mạnh khiến anh vô thức lùi lại một bước mới có thể đứng vững, vòng tay đón lấy cô gái nhỏ đang nhào vào lòng mình.
Cúi đầu nhìn, anh thấy mái tóc cô rối bù, chắc hẳn vừa ngủ dậy chưa kịp chải. Anh bật cười khẽ, dịu dàng đưa tay vuốt lại cho cô.
Anh nghe thấy tiếng cô vang lên, giọng nghèn nghẹn nơi ngực anh: “Giang Vi ơi, em ngủ quên mất. Anh đợi có lâu không?”
“Anh mới tới thôi.” Giang Vi dịu dàng an ủi, tay xoa đỉnh đầu cô như dỗ dành một chú mèo con.
“Đi thôi, hai người kia đang đợi mình đấy.”
“Dạ.” Lư Chi khoác tay anh, bước chân khẽ khàng, lòng ngập tràn hân hoan.
Đi được vài bước, Giang Vi bỗng dừng lại.
“Sao thế ạ?” Lư Chi nghi hoặc ngẩng lên nhìn anh.
Giang Vi không trả lời, nhưng khi cô nhìn thấy động tác của anh thì lập tức hiểu ra.
Dây giày của cô bị tuột.
Dưới tán cây xanh rợp bóng trước ký túc xá số 8, Lư Chi đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn Giang Vi nửa quỳ trên đất, anh đang buộc lại dây giày cho cô.
Ngón tay anh thon dài trắng trẻo, từng đường gân tay nổi rõ… Lư Chi thầm nghĩ, đôi tay như vậy lẽ ra nên đặt trên những phím đàn piano mới đúng, vậy mà giờ đây lại đang cúi đầu buộc dây giày cho cô dưới bóng cây dịu mát.
Mặt cô đột nhiên nóng ran. Cô vốn không phải kiểu người dễ đỏ mặt, nhưng lúc này tai và cổ đã ửng đỏ từ khi nào.
“Anh… anh đứng dậy đi… nhiều người đang nhìn đấy…”
Giờ là lúc tan học, đám sinh viên đi lên đi xuống, đi ăn đi về đông như mắc cửi.
Chỉ cần đi ngang qua ký túc xá số 8 là có thể nhìn thấy Giang Vi nửa quỳ dưới đất, buộc dây giày cho Lư Chi. Ánh hoàng hôn phủ lên hai người họ.
“Xong rồi.” Giang Vi thắt xong, vịn lấy tay cô đứng dậy rồi thuận thế nắm chặt lấy, dắt cô bước về phía trước.
Hai người họ thong thả đến muộn.
Ngay từ đằng xa, Tống Sơ đã thấy Giang Vi và Lư Chi tay trong tay bước đến.
Cô ngồi bên cửa sổ tầng hai, đối diện là con đường dẫn tới cổng căng tin số ba, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy dòng người qua lại và cả hai người họ.
Trên con đường nhỏ ngập nắng chiều, Giang Vi và Lư Chi mười ngón đan xen, bước đi chậm rãi. Không rõ hai người đang nói gì, đúng hơn là Lư Chi đang líu ríu nói gì đó với Giang Vi.
Tống Sơ rất hiếm khi thấy Lư Chi như thế này, chắc là thật sự gặp được người mình rất thích nên mới có thể lộ ra vẻ mặt rạng rỡ như vậy, mới có thể ríu rít bám lấy người ta như thế.
Giang Vi nghiêng đầu nhìn Lư Chi, lặng lẽ lắng nghe cô nói, trong mắt ánh lên sự dịu dàng và thương yêu không hề che giấu.
Từ khi Tống Sơ nhìn thấy hai người họ cho đến khi hình bóng họ khuất khỏi tầm nhìn, ánh mắt của Giang Vi vẫn luôn đong đầy ý cười dịu nhẹ, không hề thay đổi.
Tống Sơ hơi ngạc nhiên và bất ngờ trước tình cảm mà Giang Vi dành cho Lư Chi, nhưng nghĩ kỹ lại, như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Bạn thân nhất của cô ấy đã gặp được một người yêu thương mình thật lòng, thậm chí có thể nói là yêu sâu đậm.
Cô ấy thấy mừng cho Lư Chi.
“Hai người bận gì mà giờ mới tới? Bọn tôi ngồi đợi nãy giờ luôn đấy.”
Tống Sơ nhìn hai người thong thả bước đến, cất lời trêu chọc.
“Cô ấy ngủ quên.” Giang Vi chủ động thay Lư Chi trả lời.
Anh liếc sang Cố Thịnh đang ngồi đối diện Tống Sơ rồi khẽ đá nhẹ vào chân ghế của anh ta một cái.
Lần thứ hai bị đá ghế trong ngày, Cố Thịnh ngẩng đầu nhìn Giang Vi, nhưng chỉ liếc mắt qua, anh ta đã lập tức hiểu ý cậu bạn. Cố Thịnh đứng bật dậy, nở nụ cười lấy lòng rồi nhường chỗ cho Lư Chi.
“Lư Chi, cậu ngồi đây đi, tôi sang đối diện. Cậu với lão Giang ngồi cạnh nhau nhé.”
Nói rồi, anh hớn hở chạy qua bên cạnh Tống Sơ kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn cô ấy mang theo vẻ vô tội như thể đang nói: Cậu xem, chẳng lẽ tôi lại để đôi chim c* ấy ngồi tách ra à?
Trời đã về chiều, bốn người vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Nói qua nói lại, Tống Sơ bỗng quay Lư Chi.
“Cuối tuần đến thư viện nhé?”
“Không đi đâu.” Lư Chi không cần nghĩ đã từ chối ngay lập tức. Thư viện? Đó đâu phải nơi cô sẽ đến.
“Tớ được viện Y ưu ái đến mức bài vở nhiều muốn điên đầu luôn.”
Tống Sơ cảm thấy Lư Chi quả thật không hiểu thế nào là nỗi khổ học hành. Rõ ràng viện Luật cũng không hề nhàn rỗi nhưng Lư Chi cứ như một dòng suối trong vắt giữa đám sinh viên bận bịu, suốt ngày chỉ biết rong chơi.
“Một mình chán lắm, đi cùng đi.”
“Được được, cùng đi nhé, tôi cũng muốn đến học!” Cố Thịnh lập tức lên tiếng phụ họa.
Giang Vi nhìn Cố Thịnh với ánh mắt khó tin, đây chẳng phải là người chỉ xuất hiện ở thư viện vào kỳ thi cuối kỳ hay sao? Nhưng khi ánh mắt anh lướt sang Tống Sơ bên cạnh Cố Thịnh, anh hiểu ngay tức thì. Chuyện này ai tinh ý cũng sẽ hiểu được thôi.
Sang đến ngày thứ Bảy. Ngoài Tống Sơ và Cố Thịnh, thư viện bỗng xuất hiện thêm bóng dáng của Lư Chi và Giang Vi. Tất nhiên không phải đến từ sớm mà gần trưa mới lò dò tới, hai người đi tay không đến thư viện, bộ dạng hoàn toàn không giống như đến để học mà cứ như ghé qua cho có lệ.
Tống Sơ liếc nhìn hai người không cầm theo nổi một quyển sách, hỏi thẳng thừng: “Hai người đến đây làm gì thế?”
“Thì chỉ đến ngắm cậu thôi, tiện thể dắt theo người yêu của tớ.” Lư Chi ôm lấy tay Giang Vi, vừa cười vừa nói với Tống Sơ.
“Biến đi, đi ngay cho khuất mắt, nhìn mà bực mình. Ảnh hưởng người ta học hành.” Tống Sơ phẩy tay xua đuổi, ý bảo hai người họ mau rời đi cho yên chuyện.
Trong thư viện, các sinh viên trường đại học Hải Thành đang cặm cụi học tập nhưng khi họ thấy hai nhân vật đình đám trên diễn đàn trường xuất hiện, cả đám như muốn run lên vì kích động, lén lút rút điện thoại ra tranh thủ chụp ảnh, đăng bài viết.
Trong thời đại số, ai nấy đều sống trong thế giới ảo. Người ta thích giấu mình sau màn hình điện thoại rồi gõ bàn phím. Đây đã trở thành một hình thức giải trí phổ biến của số đông.
Một bức ảnh chụp trộm được tung lên diễn đàn, lập tức khiến đám đông xôn xao nhốn nháo.
“Yêu nhau đến mức theo nhau vào thư viện luôn?”
“Thư viện đấy, Lư Chi đến học cùng Giang Vi á?”
“Học gì mà học, chẳng ai cầm theo sách cả.”
“Nhìn dáng vẻ kia chắc là có bạn ở trong thư viện, tôi thấy họ đến chào hỏi mấy câu rồi rút.”
“Nhìn cặp đôi đấy phát ngấy luôn!”
“Bình luận trên ghen tỵ thì có!”
“Cặp đôi cái gì? Nói thật nhé, các cậu từng thấy Giang Vi hôn Lư Chi dưới ký túc xá chưa?”
“Chưa từng thấy.”
“Các cặp khác đều hôn cả mà, sao hai người này lại không hôn nhỉ?”
“Người ta hôn nhau chẳng lẽ phải để các cậu nhìn chắc? Không chừng người ta hôn sau lùm cây đấy!”
Không ai nhận ra ở góc khuất của thư viện, có một ánh mắt vẫn dõi theo hai người họ từ lúc bước vào. Nhìn họ vào cửa, nhìn họ trò chuyện rồi lại nhìn họ tay trong tay rời đi.
Thoát khỏi bài đăng trên diễn đàn, Lý Tử Hủy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia tán cây rợp bóng, xanh ngắt một khoảng trời. Lác đác có vài con chim đậu xuống cành, tiếng hót ngân vang trong nắng chiều, lúc gần lúc xa.
Mùa xuân năm nay ấm áp lạ thường, vậy mà trong lòng cô ta lại chỉ thấy lạnh lẽo.
Cô ta và Giang Vi là bạn cùng lớp. Cô ta đã thích anh ngay từ buổi đầu nhập học. Cô ta cố tình ngồi sau lưng anh trong lớp, hoặc ngồi chếch một bên để tiện ngắm nhìn, và âm thầm đi theo sau anh sau giờ học để lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng ấy. Thậm chí ở nhà ăn, cô ta cũng vô tình lướt qua chỉ để xem anh đang ăn gì, thích món nào.
Thành tích của cô ta vốn không xuất sắc, nhưng vì anh mà đã miệt mài học tập, vùi mình trong thư viện chỉ để có thể cùng anh tham gia một cuộc thi. Và rồi cô ta đã thực hiện được điều đó. Cô ta và anh cùng thảo luận, cùng giải đề, cùng ăn cơm, cùng thi đấu, cùng giành giải nhất. Bên cạnh anh không có cô gái nào khác nên cô ta từng nghĩ sẽ có một ngày mình đuổi kịp bước chân anh.
Nhưng rồi bên anh xuất hiện một cô gái.
Cô gái ấy xinh đến mức dù không muốn thừa nhận, cô ta vẫn phải gật đầu: đúng là rất xinh. Sau khi nghe vài lời bàn tán xì xào, cô ta lại cho rằng hai người họ không hợp, sao anh lại thích một cô gái chỉ có vẻ ngoài chứ?
Nhưng sự thật đã chứng minh cô ta sai rồi.
Anh thật sự rất thích cô gái tên Lư Chi ấy. Thích đến nỗi không chút giấu giếm.
Lý Tử Hủy từng tận mắt chứng kiến Giang Vi cầm ô che cho Lư Chi giữa cơn mưa lớn, dù chính anh bị ướt nửa người cũng không màng.
Khi anh nhìn Lư Chi, trong mắt anh ánh lên tia sáng, thứ ánh sáng dịu dàng sâu thẳm chỉ dành cho người mình yêu. Cô ta đã quá quen với ánh mắt đó vì nó giống hệt như cách cô ta nhìn anh.
Khi Lư Chi tỏ tình với Giang Vi trước mặt mọi người, cô ta đã thấy được ánh mắt lấp lánh niềm vui và cả dáng vẻ bối rối đến ngốc nghếch của anh.
Cô ta thấy anh đi mua hoa cho Lư Chi, nghe anh nói rằng: Tỏ tình sao có thể để con gái làm được, nhất là người con gái anh thích.
Phải rồi. Lư Chi chính là cô gái ấy. Vì thích nên anh không nỡ để cô thiệt thòi, không muốn cô phải chủ động.
Lần đầu tiên Lý Tử Hủy nhận ra Giang Vi là một người ấm áp dịu dàng đến thế.
Anh sẽ mang bữa sáng tới dưới ký túc xá cho Lư Chi mỗi ngày, sẽ cười xoa đầu cô, giúp cô chỉnh tóc, chỉnh lại cổ áo, cũng sẽ quỳ một chân dưới đất buộc dây giày cho cô.
Tất cả những tình cảm âm thầm, những yêu thương không dám thổ lộ, những thổn thức dè dặt, rốt cuộc cũng chỉ đành chôn giấu trong tim.
Việc anh không thích cô ta không phải lỗi của anh, cũng chẳng phải lỗi của cô ta.
Chỉ là người anh thích vốn dĩ chưa từng là cô ta.
Người anh yêu chỉ có mình Lư Chi mà thôi.