Chẳng biết từ đâu mà Giang Vi và Cố Thịnh vớ được hai chiếc xe điện rồi cứ thế nghênh ngang phóng thẳng đến dừng ngay dưới khu ký túc xá nữ, hệt như sợ người khác không nhìn thấy mình.
Lư Chi vừa bước ra khỏi ký túc xá, ngẩng đầu lên liền bắt gặp cảnh tượng ấy.
Giang Vi đứng bên cạnh chiếc xe điện, cả người phủ kín một màu đen từ trên xuống dưới, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai cùng tông. Ngay khoảnh khắc Lư Chi xuất hiện nơi bậc cửa, ánh mắt anh lập tức dính chặt lấy hình bóng cô.
“Người yêu ơi!”
Vừa nhìn thấy Giang Vi, Lư Chi như biến thành một chú bướm nhỏ với đôi cánh sặc sỡ, bay thẳng về phía anh.
Giang Vi cũng phối hợp dang tay ra, đón lấy cô người yêu của mình.
Lư Chi lao ngay vào lòng anh, dụi mặt như một chú cún con đáng yêu.
Tống Sơ đứng bên cạnh chứng kiến dáng vẻ thay đổi chóng mặt của Lư Chi thì dở khóc dở cười, khẽ liếc đi chỗ khác. Nhưng ánh mắt lại vô tình dừng lại bên phải Giang Vi, nơi Cố Thịnh đang ngồi lười biếng trên xe.
Tóc mái của anh ta hình như dài ra rồi, rủ xuống tận lông mày. Anh ta tựa người vào tay lái, ánh mắt bắt gặp Tống Sơ thì khẽ nhướng mày rồi nghiêng người vỗ vỗ vào yên sau chiếc xe điện như muốn nói: “Nhìn đây này, chỗ VIP anh giai đặc biệt dành cho cô em đấy.”
Chẳng ai trong bọn họ mảy may bận tâm đến ánh mắt của người qua đường. Lư Chi thì hào hứng thấy rõ, trong khi ánh mắt Tống Sơ nhìn ba người kia lại chỉ toàn vẻ bất đắc dĩ.
Đúng là phô trương hết chỗ nói.
Trên con đường khi trời vừa nhập nhoạng tối, xe cộ qua lại tấp nập, từng chiếc vụt qua bên cạnh để lại làn khói mỏng lẫn vào gió rồi tan biến. Ánh đèn ven đường nhiều màu nhấp nháy chói mắt.
Lư Chi ngồi phía sau xe Giang Vi, vòng tay ôm lấy eo anh, má khẽ tựa vào lưng anh, cảm nhận hơi ấm truyền qua lớp áo mỏng.
Mái tóc cô buông xõa, bị gió đêm mùa hạ thổi rối tung. Một vài lọn tóc bay tạt vào mặt, che mất tầm nhìn. Cô đưa tay lên vén nhẹ tóc ra sau tai.
Động tác ấy khiến một tay đang ôm eo Giang Vi buộc phải rời ra.
Giang Vi đang lái xe lập tức cảm nhận được bèn cho xe tấp vào lề, một chân chống đất giữ vững thăng bằng. Anh nghiêng người quay lại, giọng khẽ khàng như hòa vào gió đêm:
“Sao thế em?”
Giọng Giang Vi xen lẫn tiếng còi xe bên đường len lỏi vào tai Lư Chi.
“Không sao đâu, tóc em bị gió thổi rối hết rồi, em đang chỉnh lại một chút.”
Vừa nói, cô vừa cẩn thận chỉnh lại mái tóc ngay trước mặt anh
Giang Vi nhìn cô giây lát rồi cởi chiếc mũ lưỡi trai đen mình đang đội, đoạn cúi đầu đội lên đầu cô. Chiếc mũ hơi rộng, đội lên đầu Lư Chi thì bị sụp hẳn xuống, chỉ cần một cơn gió mạnh là bay mất. Anh điều chỉnh lại kích cỡ, đội ngay ngắn lên đầu cô lần nữa, còn vén gọn tóc mai hai bên ra sau tai cho cô.
“Giờ thì tóc sẽ không bị gió thổi tung nữa đâu.”
Chỉnh trang xong xuôi, Lư Chi lại vòng tay ôm eo anh, Giang Vi thu chân về, chuẩn bị tiếp tục phóng xe về phía trước. Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đầy vẻ chán ghét của Cố Thịnh và Tống Sơ. Không biết hai người kia đã dừng lại từ khi nào, cũng không rõ đã chứng kiến cảnh tình tứ này bao lâu.
“Hai người có định đi không đấy? Giữa đường mà còn bày trò mùi mẫn nữa!”
Phía trước truyền đến giọng nói đầy bực dọc của Cố Thịnh, kèm theo là tiếng giục giã của Tống Sơ: “Thôi được rồi, đi nhanh lên đi!” Nói rồi còn vỗ vỗ vai Cố Thịnh như muốn bảo anh ta đừng để ý nữa.
Với vẻ ngoài của Giang Vi, đi đến đâu cũng chẳng thiếu người theo đuổi. Quả nhiên vừa đến cổng chợ đêm thì đã có hai cô gái đứng gần đó lén lút đánh giá Giang Vi, do dự mãi mà chẳng dám lại gần.
Người đầu tiên nhận ra điều này là Tống Sơ.
Lúc Giang Vi và Cố Thịnh đang dựng xe bên đường, Tống Sơ đứng cách đó không xa trò chuyện cùng Lư Chi. Tống Sơ vốn rất nhạy cảm với ánh mắt người khác. Đang nói chuyện thì vô thức liếc về phía hai chàng trai, lập tức cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt từ xa. Cô ấy quay đầu lại, nhanh chóng phát hiện hai cô gái kia đang nhìn về phía Giang Vi, ghé đầu thì thầm to nhỏ, có vẻ như đang muốn lại gần.
Tống Sơ khẽ đụng vào người Lư Chi, dùng ánh mắt ra hiệu.
Với sự ăn ý quen thuộc giữa hai người, Lư Chi nhanh chóng hiểu được. Cô nghiêng đầu liếc qua rồi đứng yên tại chỗ, không làm gì cả. Cô muốn xem thử người yêu mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Cô gái tóc dài trong hai cô gái ấy dường như đã được bạn cổ vũ, cầm điện thoại bước về phía Giang Vi, nét mặt đầy háo hức mong chờ. Không rõ cô ta đã nói gì với Giang Vi, chỉ thấy mấy người đó cùng ngoái đầu nhìn về phía Lư Chi, sau đó thì hai cô gái kia vội vã rút lui.
Khi Giang Vi quay trở lại bên cạnh mình, Lư Chi không kìm được mà nhìn anh thêm mấy lần.
“Sao thế?” Giang Vi nhận ra ánh mắt ấy, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng x** n*n. Tay cô hơi lạnh, anh liền đổi góc, nắm trọn tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Vừa nãy anh nói gì với hai cô kia vậy?”
Ban đầu cô định không hỏi nhưng khi đối mặt với Giang Vi, rốt cuộc vẫn không nén được lòng mình.
“Nói gì à…”
Giang Vi nhớ lại tình huống vừa rồi.
Khi đang dừng xe cùng Cố Thịnh, bỗng có hai cô gái tiến lại gần. Một trong hai cô đó dưới sự cổ vũ của bạn, cầm điện thoại bước tới mở lời:
“Chào anh.”
Giang Vi cau mày, liếc nhìn Cố Thịnh rồi lại nhìn cô gái ấy. Sau khi xác nhận đối phương đang nói với mình, anh mới lên tiếng:
“Chào bạn, có chuyện gì sao?”
“À thì…” Cô gái kia tiến thêm mấy bước, lấy chiếc điện thoại đang cầm chặt trong tay, đưa mã QR trên màn hình.
“Anh có thể cho em xin WeChat không?”
Một hành động khá bất ngờ.
Dường như sợ bị từ chối, cô ta vội vàng nói thêm: “Không có ý gì khác đâu, chỉ muốn làm quen thôi ạ.”
Giang Vi bất giác lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn. Nhân đó, anh nhìn lướt qua bàn tay gắn móng giả của cô ta.
Suy nghĩ đầu tiên của anh không gì khác ngoài: Không đẹp bằng tay người yêu mình.
Ánh mắt anh thoáng nhìn về phía Lư Chi đang đứng cách đó không xa.
Cô đứng nép sau lưng Tống Sơ, cố tình tránh ánh mắt của anh, vẻ ngượng ngùng và rụt rè ấy khiến người ta liên tưởng đến một chú chuột hamster nhỏ nhút nhát.
Giang Vi biết chắc cô đã chứng kiến toàn bộ.
Dưới ánh đèn đường dịu dàng của buổi đêm, anh bất giác nhớ lại những lần trước rơi vào tình huống tương tự, mình đã phản ứng thế nào? Khi ấy, anh chỉ lặp lại duy nhất hai từ: “Xin lỗi.”
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Giang Vi khẽ bật cười, chậm rãi lên tiếng. Giọng anh nhẹ nhưng lại thẳng thắn và dứt khoát:
“Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.”
Câu trả lời dành cho cô gái kia, nhưng ánh mắt anh thì lại hướng thẳng về phía Lư Chi đang đứng không xa. Mọi người xung quanh bao gồm cả cô gái vừa ngỏ lời đều đồng loạt nhìn theo ánh mắt của anh.
Dưới ánh đèn vàng rọi nghiêng, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của Lư Chi.
“Anh nói là anh có người yêu rồi.”
Vừa dứt lời, dường như Giang Vi đã phát hiện điều gì đó liền nắm chặt tay Lư Chi, kéo cô đi thẳng về phía trước.
Lúc ấy, Lư Chi vẫn còn chìm đắm trong câu “Anh có người yêu rồi”, chưa kịp phản ứng đã bị Giang Vi dắt đi. Cô không biết anh định làm gì, chỉ ngoan ngoãn để mặc anh dắt, cho đến khi cả hai dừng lại trước một sạp bán hoa bên đường.
Quầy hoa nhỏ do sinh viên trong trường mở, bán những bó hoa tươi xinh xắn, mỗi bó đều được gói gọn gàng, dễ thương. Ở khu vực nhiều sinh viên như thế này, tình cảm trai gái nảy nở như cơm bữa, chẳng ai nỡ từ chối mua hoa cho người mình thích. Vì thế những sạp hoa nhỏ như vậy luôn đắt khách.
“Cho tôi một bó hướng dương.”
Giang Vi mở lời.
Chỉ là một bó hướng dương mười tệ nhưng đối với Lư Chi lại như cả một ngày hạnh phúc được gói gọn trong vòng tay.
Tống Sơ đứng đằng sau nhìn dáng vẻ rạng rỡ của Lư Chi khi ôm bó hoa vào lòng, chẳng còn bận tâm đến chuyện vừa rồi có cô gái đến xin Giang Vi cách liên lạc nữa.
Chậc.
Tiếng chắt lưỡi đầy bất mãn vang lên.
Cố Thịnh tưởng Tống Sơ cũng muốn hoa liền nhanh nhảu mua tặng một bó, anh ta không mua hướng dương mà mua hoa baby trắng.
“Cho cậu này, cậu cũng có phần.”
Tống Sơ không từ chối.
“Em thích không?” Giang Vi hỏi, thấy Lư Chi ôm chặt bó hoa trong ngực như đang ôm một báu vật.
“Thích ạ.” Cô luôn thích hoa hướng dương, từ trước đến nay chỉ thích mỗi loài hoa đó.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, trong giọng nói còn vương niềm vui sau khi nhận được món quà bất ngờ: “Tự nhiên lại mua hoa cho em làm gì vậy?”
“Em thích hương dướng mà.” Giang Vi mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc cô.
Anh rất thích làm động tác này bởi mái tóc cô mềm mại, mượt mà, lại thơm thơm dịu dịu.
“Với cả…”
Giang Vi khẽ ngập ngừng.
“Mua hoa cho em để người khác biết là em đã có người yêu rồi.”
Dù trên đường chẳng có ai đến xin Wechat của Lư Chi, nhưng chuyện khi nãy đã đủ để khiến anh cảnh giác, phòng ngừa trước vẫn hơn.
“Tự dưng lại tâm lý thế?” Phía sau vang lên tiếng trêu chọc đầy kinh ngạc của Tống Sơ.
“Đương nhiên rồi, người yêu tôi mà, không giữ chặt là mất luôn.” Giang Vi đáp.
Bốn người chỉ ăn đơn giản nhanh gọn rồi cùng quay về trường.
Lúc về, Lư Chi lại ngồi sau xe điện của Giang Vi. Lần này cô không còn dè dặt nữa. Giang Vi lái xe rất vững, cô hoàn toàn yên tâm không lo sẽ bị rơi xuống. Một tay cô đặt trên vai anh, mắt dõi theo Tống Sơ và Cố Thịnh đã bỏ xa phía trước. Sự hiếu thắng ít khi cô để lộ bỗng trỗi dậy.
Cô vỗ vai Giang Vi, lớn tiếng gọi:
“Người yêu ơi! Đuổi theo họ đi!”
Lúc đi vẫn luôn ở phía sau họ nên lúc về, cô gái nhỏ lại bắt đầu sốt ruột rồi. Nhưng Giang Vi chỉ cười chiều theo ý cô.
“Được.” Giọng anh vang lên trong gió đêm.
Anh siết chặt tay lái rồi tăng tốc, từ từ rút ngắn khoảng cách với Tống Sơ và Cố Thịnh phía trước. Gió lướt qua tai mỗi lúc một mạnh. Lư Chi nheo mắt lại, cánh tay đặt trên vai Giang Vi cũng từ từ dang rộng, như muốn ôm lấy cả làn gió mùa hạ đang cuốn quanh.
“Aaaa!”
“Vui quá đi!”
“Vui thật à?” Giọng Giang Vi mang theo tiếng cười lẫn vào làn gió, truyền đến bên tai cô.
“Vui thật mà!”
Nói rồi, cô lại đặt tay lên vai anh, đoạn hơi nghiêng người, ghé sát vào cổ Giang Vi. Môi cô khẽ mấp máy, giọng nói thì thầm vang lên ngay bên tai anh:
“One minute with you is more than absolutely everything to me.”
“Một phút bên anh còn quý giá hơn tất thảy mọi thứ trên đời này.”