Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 34

Kỳ nghỉ hè năm 2018, Lư Chi không còn lủi thủi một mình trong nhà, không còn ngồi chờ Tống Sơ mang đồ ăn tới như thói quen trước kia, thậm chí cũng chẳng còn nhốt mình trong bốn bức tường như trước nữa.

Vì giờ đây cô đã có người yêu rồi.

Sau khi ở bên Giang Vi, cô nhận ra anh không khắt khe gò ép trong mọi chuyện như Tống Sơ. Anh bao dung hơn rất nhiều, chiều theo cô gần như tất cả, chỉ riêng những điều thuộc về nguyên tắc mới nhất quyết không nhượng bộ.

Cũng bởi vậy  cô mới có thể ngồi yên trong sân nhà Giang Vi, chờ anh nướng đồ ăn.

Kết thúc học kỳ, Cố Thịnh chưa vội trở về Giang Thành mà ở lại Hải Thành chơi thêm vài ngày. Trong khoảng thời gian đó anh ta vẫn tá túc tại nhà Giang Vi. Trước khi rời đi, Cố Thịnh đề xuất tổ chức một buổi tiệc nướng nhỏ trong sân, lấy danh nghĩa là tiệc chia tay.

Lư Chi nửa nằm nửa ngồi trên ghế dài, lơ đãng nhìn về phía Giang Vi đang giúp Cố Thịnh nướng thịt. Anh mặc đồ ở nhà, nét mặt dịu dàng, ánh đèn vàng mờ trong sân hắt lên người anh một vầng sáng êm dịu. Góc nghiêng gương mặt anh vẫn sắc cạnh rõ nét nhưng trong mắt cô lại trở nên dịu dàng lạ thường.

Lư Chi nghiêng đầu cười, thôi không nhìn anh rồi đưa tay cầm cốc nước ép xoài anh đã đặt sẵn trên chiếc bàn thấp. Ngoài sân vốn không có bàn, Giang Vi đã bê từ trong nhà ra chỉ để đặt cốc nước ấy.

Bất chợt bàn tay cô đang đặt trên tay vịn ghế bị ai đó nắm lấy. Một cái nắm tay dịu dàng, ấm áp, mang theo hơi ấm quen thuộc cùng mùi hương thanh mát từ người anh thoảng theo làn gió.

“Sao thế ạ?” Lư Chi nghiêng đầu nhìn lên.

Giang Vi kéo ghế đến ngồi cạnh cô, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không rời.

“Cố Thịnh chê anh làm chậm, đuổi anh sang đây, nói là cậu ấy làm một mình cũng được.” Anh cười hiền.

Nghe vậy, Lư Chi quay đầu nhìn về phía Cố Thịnh đang nướng thịt. Người đứng bên cạnh giúp anh ta lúc này đã đổi thành Tống Sơ.

Không biết Cố Thịnh nói gì mà Tống Sơ giơ chân đá nhẹ vào người anh ta, lực không mạnh nhưng Cố Thịnh vẫn nhăn mặt nhíu mày. Hai người đó nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Lư Chi và Giang Vi ngồi lặng lẽ dõi theo cảnh tượng ấy rồi quay sang nhìn nhau, cảm xúc trong đôi mắt dẫu không nói thành lời nhưng vẫn thấu tỏ.

Tối hôm đó, Lư Chi không ăn nhiều thịt nướng vì lý do sức khỏe, nhưng cô lại ăn kha khá trái cây do Giang Vi tự chuẩn bị. Trong lúc anh dọn dẹp, cô tranh thủ đi tham quan phòng ngủ của anh, tất nhiên đã có sự cho phép của chủ nhân căn phòng.

Căn phòng đúng như cô hình dung với tông màu chủ đạo là trắng đen xám, không có gam màu nào nổi bật, cách bài trí cũng rất đơn giản, chỉ gồm giường, giá sách, bàn học và tủ quần áo.

Trên giá sách đặt một khung ảnh chụp gia đình ba người. Nhìn thoáng qua có vẻ là ảnh chụp hồi cấp ba. Trong ảnh, Giang Vi mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, đứng giữa một cặp vợ chồng, anh khoác tay lên vai họ, nom rất thân thiết gần gũi.

Lư Chi biết đó là bố mẹ của Giang Vi.

Thì ra chụp ảnh cùng bố mẹ là như thế này.

Cô bất giác đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt Giang Vi trong bức ảnh, ánh mắt dịu dàng như muốn cảm nhận tâm trạng của anh khi đó.

Cửa phòng không đóng hẳn mà chỉ khép hờ. Giang Vi vừa bước vào đã thấy cô đứng lặng trước giá sách, chăm chú ngắm bức ảnh ấy.

“Ảnh chụp ngày đầu tiên anh nhập học cấp ba, ngay trước cổng trường.” Anh đứng sau cô khẽ lên tiếng, ánh mắt chiếu vào tấm ảnh trong tay cô.

“Vâng, em cũng thấy được.” Lư Chi vẫn không rời mắt khỏi bức ảnh, khẽ thì thầm như đang nói với chính mình: “Em chưa từng chụp ảnh như vậy…”

Tựa như từ trước đến nay, cô vẫn luôn lẻ loi một mình.

Giang Vi hiểu cô đang nói gì.

Anh khẽ thở ra, dịu giọng: “Bây giờ anh đang ở bên em.”

Giang Vi nắm lấy bàn tay mát lạnh của cô, nhẹ nhàng nói:

“Em chưa từng phải lẻ loi một mình.”

Bên cạnh cô còn có người bạn thân Tống Sơ, và còn có anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.

“Giang Vi…”

“Ơi em?”

“Sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?”

“Vì em là người yêu của anh mà,” anh mỉm cười, “đương nhiên anh sẽ đối xử tốt với em.”

“Và sẽ luôn như vậy.”

Câu nói nghe như một lời thì thầm bình thường nhưng với Giang Vi, đó chính là lời hứa dành cho cô.

Anh siết nhẹ tay cô.

Giang Vi hiểu với độ tuổi hiện tại của họ, lời hứa nghe có vẻ còn quá sớm. Thực ra ai cũng có thể nói ra một lời hứa, nhưng để làm được lại rất khó. Trong những ngày tháng sau này, anh sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả.

Cố Thịnh không biết kiếm từ đâu được cả đống pháo que. Sân nhà Giang Vi lại rộng, thế là anh ta chẳng kiêng dè gì, bày đầy ra bàn.

Cố Thịnh và Tống Sơ mỗi người ôm một bó pháo, đặt la liệt giữa sân.

“Lão Giang! Lư Chi! Hai người đang làm gì trên đó thế! Mau xuống đây đi!”

Tiếng gọi ầm ĩ của Cố Thịnh vang vọng khắp sân.

Lư Chi và Giang Vi cùng bước ra ban công, vịn lan can nhìn xuống.

“Các cậu kiếm được pháo que ở đâu đấy!” Lư Chi ngạc nhiên hỏi.

Lâu lắm rồi cô không thấy thứ này, lần gần nhất là vào một dịp Tết Dương lịch hồi trung học, Tống Sơ từng ôm cả bó pháo dẫn cô ra biển chơi.

Những ký ức ngày xưa giờ đã phai nhạt.

Giang Vi giành lấy chiếc bật lửa duy nhất trong tay Cố Thịnh, nghiêng người châm pháo cho Lư Chi.

Ngọn lửa vừa chạm vào đầu que pháo liền bừng sáng, tiếng xèo xèo vang lên rộn rã. Trong ánh lửa rực rỡ, từng cây pháo nở bung trong tay cô, cái sau nối tiếp cái trước, lung linh huyền ảo.

Giang Vi đứng đối diện cô, giữa họ là những tia sáng nhấp nháy không ngừng. Qua làn sáng mơ hồ ấy, hai người thấy rõ gương mặt nhau. Lư Chi mỉm cười với anh. Bất chợt, viền mắt cô cay xè.

Từ trước tới nay, cô vốn không quá yêu thế giới này. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhận ra thế giới này vẫn còn người khiến cô lưu luyến. Người ấy là Giang Vi.

Sau đó, Cố Thịnh trở về Giang Thành.

Lư Chi vẫn thích ở nhà xem phim. Ngoài Tống Sơ thường xuyên mang đồ ăn tới, Giang Vi gần như dành trọn thời gian ở bên cô.

Lư Chi cần một người ở bên cạnh và người thích hợp nhất dĩ nhiên là Giang Vi.

Mọi thứ dường như đều đang dần tiến về phía tốt đẹp, mọi chuyện đều rất ổn.

Bình Luận (0)
Comment