Chính nhờ sự chủ động tối hôm ấy của Lư Chi mà mối quan hệ giữa cô và Giang Vi trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Ít nhất thì Giang Vi cũng không còn giữ thái độ dè dặt như trước nữa. Tuy vậy, phần lớn thời gian người chủ động vẫn luôn là Lư Chi. Cô ôm anh, hôn anh chẳng hề ngại ngần. Mà Giang Vi cũng chưa từng từ chối, thậm chí còn rất hưởng thụ.
“Người yêu ơi!”
Vừa bước ra khỏi ký túc xá, Lư Chi đã trông thấy Giang Vi đang đứng trước cổng chờ mình. Cô lao tới như một cơn gió, nhào thẳng vào vòng tay anh, “Em muốn ôm~”
Giang Vi ôm cô vào lòng, còn tranh thủ đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô.
Tống Sơ đứng bên cạnh ngán ngẩm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước đây lúc nào cô ấy cũng thúc giục Lư Chi tìm một người mình yêu để ở bên. Giờ thì ước nguyện đã thành sự thật rồi đấy, nhưng nhìn thế này, lòng lại dấy lên cảm giác ghen tị. Cô ấy cũng muốn có người yêu.
Ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Người ta vẫn thường nói “vật cực tất phản”, khi mọi chuyện phát triển lên đến điểm cực thịnh, tự khắc sẽ chuyển hướng theo chiều ngược lại.
Không ngờ chuyện lại xảy đến nhanh như vậy.
Hôm đó là một ngày cuối tuần. Lư Chi ở nhà, tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa thì bắt đầu trang điểm. Buổi tối cô đã hẹn với Giang Vi và nhóm Tống Sơ, Cố Thịnh đi ăn tối rồi xem phim. Lát nữa Giang Vi sẽ tới đón cô.
Vì vẫn còn sớm nên cô nửa nằm nửa ngồi trên ghế xô pha, lướt điện thoại giết thời gian. Trước đây cô chẳng bao giờ vào diễn đàn trường, nhưng chơi với Cố Thịnh lâu ngày cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, thi thoảng rảnh rỗi không có gì làm, cô lại lướt diễn đàn trường tìm niềm vui cho khuây khỏa.
Nào ngờ lần này cô lại nhìn thấy bài viết nóng hổi mới được đăng hôm nay có liên quan đến mình.
Có hai bài viết:
Gớm chết đi được, Lư Chi và Giang Vi phô trương quá rồi đấy!
Nội dung bài viết không dài. Lư Chi chỉ lướt sơ qua, đại ý là chê cô và Giang Vi hành xử lố bịch, đi đâu cũng thấy hai người như hình với bóng khiến người khác phát ngán.
Lư Chi ngẫm nghĩ lại, bọn cô phô trương ư?
Cô và Giang Vi yêu nhau cũng như bao cặp đôi bình thường khác thôi mà, có gì quá nổi bật đâu. Chỉ cùng đi học, ăn cơm, thỉnh thoảng ôm nhau, hôn nhẹ một cái, vậy mà cũng gọi là phô trương?
Cô thật sự không hiểu nổi.
Tất nhiên cũng có không ít người cùng quan điểm với cô:
“Có gì to tát đâu, người ta yêu nhau thì liên quan gì đến mày mà ý kiến với chả ý cò.”
“Ghen ăn tức ở thì có. Người ta là trai tài gái sắc đấy.”
“Cặp đôi nào chẳng thế.”
“Có gì đáng bàn đâu, vớ vẩn tào lao.”
“Đúng thế, yêu nhau mà cấm ôm hôn thì dẹp mẹ đi, cứ phải khó chịu khắt khe thế làm gì?”
“Giải tán đi, bài viết kiểu này toàn rảnh rỗi sinh nông nổi.”
“Dẹp, ai về nhà nấy.”
Quả nhiên bài viết này chẳng gây được sóng gió to tát. Mấy chuyện vặt vãnh thế này nhan nhản trên diễn đàn, chẳng ai buồn quan tâm.
Nhưng bài thứ hai thì khác hẳn.
Dòng chữ tiêu đề cực kỳ nổi bật:
Bóc phốt sinh viên Lư Chi của Học viện Luật.
Không màu mè, không vòng vo nhưng lại trực diện và rõ ràng đến lạnh người. Lượt nhấp, lượt xem và bình luận đều tăng vọt. Bài viết đã được gắn tag “hot”.
Nhìn tiêu đề ấy, trong lòng Lư Chi bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Bằng một trực giác mơ hồ, cô cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Quả nhiên khi nhấn vào bài viết, chỉ mới lướt sơ qua vài dòng, cả người cô như bị đóng băng.
Bài viết dài tới hàng ngàn chữ, không hề nhắc đến tên cô, nhưng bất cứ ai đọc cũng biết nhân vật “cô ta” trong bài chính là Lư Chi.
Tác giả bài viết rất biết cách dẫn dắt và khơi gợi lòng hiếu kỳ của người đọc. Mỗi chi tiết đều được sắp đặt khéo léo, như mồi lửa châm vào phần tăm tối nhất trong lòng người. Mở đầu là câu chuyện tình cảm giữa Lư Chi và Giang Vi để thu hút sự chú ý của đám đông hóng chuyện. Tiếp đó là những đoạn dài phơi bày “mặt tối” chưa từng biết đến của cô.
Người đó viết Lư Chi cả ngày chơi bời lêu lổng, chẳng lo học hành. Viện Luật nghiêm khắc là thế, vậy mà cô trốn học như cơm bữa vẫn không bị đánh trượt, chẳng rõ đã dùng thủ đoạn gì. Thậm chí còn có thể không tham dự kỳ thi cuối kỳ, vậy mà đầu học kỳ mới lại được cho thi lại, hoàn toàn trái quy định. Hành vi đi cửa sau trắng trợn hiển nhiên đến mức ai cũng thấy, đã gây tổn hại nghiêm trọng đến sự công bằng với toàn thể sinh viên viện Luật.
Chưa hết, bài viết còn đá sang tình trạng sức khỏe của cô. Nghe nói Lư Chi mắc một căn bệnh không thể chữa khỏi. Vì thế trong đợt huấn luyện quân sự, cô mới được đặc cách ngồi nghỉ riêng dưới gốc cây. Cụ thể là bệnh gì thì người viết “không tiện nói”, nhưng chắc chắn không thể trị dứt điểm.
Cuối cùng, bài viết quay lại chuyện giữa cô và Giang Vi. Người kia nói Lư Chi đang “lừa dối” Giang Vi, có khi anh hoàn toàn không biết gì về bệnh tình của cô. Chính cô đã cố ý giấu diếm, đã bị bệnh khó chữa còn kéo người ta xuống hố với mình, đúng là ích kỷ.
Bài viết dài lê thê, kể ra hàng tá lý do vì sao Lư Chi không xứng với Giang Vi. Từng câu từng chữ thấm đẫm vẻ chân thành, như thể là “sự thật” được tiết lộ từ một người biết rõ câu chuyện.
Lư Chi không bỏ sót dù chỉ một chữ. Cô đọc từng dòng, từng chữ đến tận cuối bài.
Lúc ấy người cô như bị ném vào hầm băng rồi lại bị dội thêm một chậu nước lạnh lên đầu, buốt thấu tim.
Bởi vì những điều trong bài viết ấy không sai. Quả thật cô thường xuyên trốn học, nhưng lần nào cũng có chừng mực, tính toán kỹ lưỡng trong giới hạn cho phép, chưa bao giờ đến mức bị cảnh cáo hay đánh trượt. Cô vẫn đi học, chỉ là thường đến muộn và về sớm mà thôi.
Về chuyện thi cuối kỳ, cô thật sự dựa vào năng lực của mình để đạt được kết quả, việc thi lại cũng do cô đã nộp đơn xin hoãn thi từ trước, hoàn toàn không phải đi cửa sau.
Đúng là có vài giảng viên biết về tình trạng sức khỏe của cô, đôi khi cũng có phần khoan dung hơn, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đến mức “mở cửa sau” như người kia viết.
Còn về bệnh tình của cô, quả thật cô chưa từng nói rõ ràng với Giang Vi.
Anh biết sức khỏe cô không tốt, biết cô bị bệnh, biết bệnh tình của cô khá nghiêm trọng, biết đó là bệnh liên quan đến tim. Nhưng hình như… hình như cô chưa từng nói cho anh biết cụ thể mức độ nghiêm trọng của căn bệnh ấy.
Đó là sự ích kỷ của riêng cô.
Đầu óc trống rỗng, Lư Chi chẳng nghĩ được gì, nhưng vào giây phút này, một suy nghĩ bỗng vụt lên trong tâm trí cô. Không do dự, cô khoác vội chiếc áo khoác rồi lao ra khỏi cửa, đến cả điện thoại cũng quên không mang theo, để quên lại trên bàn trà trong phòng khách.
Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi. Từng bông tuyết trắng tinh bay lả tả lượn vòng, có lẽ đây là trận tuyết đầu mùa của năm mới.
Cô vội vã rời đi, chỉ khoác một chiếc áo khoác dài, không đội mũ cũng chẳng quàng khăn. Mới đi được nửa đường mà cả người đã run lên vì lạnh. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, trong lòng cô chẳng mảy may để tâm đến giá rét, chỉ một mực muốn đến nhà Giang Vi, cô muốn gặp anh ngay lúc này.
Mặt đường phủ tuyết trơn trượt, cô lại ra khỏi nhà quá vội, đôi giày đang đi không chống trượt, bước chân loạng choạng rồi ngã nhào. Đầu gối đập mạnh xuống mặt đường lạnh buốt, lớp quần mỏng không đủ che chắn, cái lạnh dội thẳng mọi ngóc ngách trong cơ thể. Theo đà ngã, hai bàn tay cô chống xuống nền tuyết đóng băng, lập tức đỏ ửng lên vì buốt.
Lư Chi như bị đóng băng tại chỗ, cứ quỳ rạp xuống không sao nhúc nhích nổi. Hơi thở trở nên gấp gáp, cô bắt đầu thấy khó thở, cảm giác hoảng loạn ập đến. Ngồi bệt dưới đất một lúc, cô mới gắng gượng trấn tĩnh lại phần nào. Song sắc mặt cô tái nhợt, trắng bệch như một tờ giấy.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn khắc cốt ghi tâm một điều: đã ngã thì phải tự mình đứng dậy. Cô vẫn luôn làm như vậy suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng lúc này đây, trong cái ngày tuyết đầu mùa của mùa đông lạnh giá, cô ngã xuống rồi dường như không sao đứng dậy nổi.
Song, trong trái tim cô lại đang cất giữ hình bóng của một người. Dù có đau đến mấy, cô vẫn cắn răng chịu đựng, chật vật đứng dậy từ mặt đất lạnh buốt. Dù đau đến đâu cũng phải đứng lên, bởi nơi đó có người đang chờ cô.
Thế nhưng khi Lư Chi đến trước cửa nhà Giang Vi, cô lại do dự.
Có ánh đèn le lói hắt qua khe cửa nên cô biết anh đang ở nhà. Nhưng cô lại chẳng đủ dũng khí để gõ cửa bước vào. Cô chẳng muốn để lộ bất kỳ khuyết điểm nào trước người mình yêu, dù là những điều khó nói nhất. Cô luôn không ngừng tự hỏi: Liệu anh có để tâm không?
Cô biết anh sẽ không để tâm, Giang Vi là người rất dịu dàng và bao dung. Nhưng cô vẫn không đủ can đảm.
Cùng lúc đó, Cố Thịnh đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, vốn định đi cùng Tống Sơ đến rạp chiếu phim để đợi Giang Vi và Lư Chi. Một người luôn thích lướt diễn đàn trường như anh ta lại tình cờ thấy một bài viết mới được đăng tải.
Bản thân việc Lư Chi bị bệnh không khiến anh ta quá ngạc nhiên, ai trong nhóm cũng biết sức khỏe của cô không tốt. Nhưng điều khiến anh ta tức giận chính là cách viết khó nghe đến mức cay nghiệt của người đăng bài.
Cố Thịnh không giấu nổi chuyện này với Tống Sơ. Huống hồ cô ấy còn đang ở ngay bên cạnh anh ta.
Suy nghĩ đầu tiên vụt lên trong đầu Tống Sơ sau khi đọc bài viết là Không ổn rồi.
Những chuyện kiểu này vốn chẳng xa lạ với Lư Chi vì cô đã không ít lần phải đối mặt với những lời đồn thổi cay nghiệt như thế suốt từ nhỏ đến lớn. Nhưng lần này lại khác hoàn toàn.
Lư Chi đặt Giang Vi ở vị trí quá quan trọng, vậy nên mới luôn giấu giếm bệnh tình của mình. Dù từng nghĩ có thể anh đã biết, nhưng trong sâu thẳm cô vẫn mang theo một nỗi sợ, sợ rằng sẽ có một ngày anh bỏ cô mà đi.
Tống Sơ không chần chừ, lập tức gọi cho Lư Chi nhưng không có ai bắt máy. Cô ấy gọi liền ba cuộc mà vẫn chỉ nhận lại tiếng tút dài lạnh lẽo trong vô vọng, Tống Sơ mất hết kiên nhẫn, chuyển sang gọi thẳng cho Giang Vi.
Khi đó, Giang Vi đang chuẩn bị ra khỏi nhà, không ngờ lại nhận được điện thoại của Tống Sơ đúng vào lúc này. Chỉ trong chưa đầy một phút, Tống Sơ đã tóm tắt nhanh tình hình, giọng cô ấy hơi gấp nhưng vẫn đủ rõ ràng mạch lạc. Giang Vi nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Vốn đã sẵn sàng ra ngoài, Giang Vi không chút do dự mở toang cửa. Cánh cửa mở ra kéo theo vài bông tuyết bay vào trong hiên nhà, rơi xuống đất rồi tan ra thành nước.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa vừa mở, anh nhìn thấy Lư Chi đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Cô mặc chiếc áo khoác trắng dài, người nhỏ xíu cuộn tròn lại, đầu cúi thấp như muốn chôn sâu vào đầu gối, tuyết phủ kín bờ vai, dính đầy tóc mai. Ánh đèn đường mờ nhạt hắt xuống, phủ lên cô một lớp ánh sáng nhạt nhòa.
Trái tim Giang Vi như thắt lại trong lồng ngực. Anh khẽ nói vào điện thoại với Tống Sơ: “Cô ấy đang ở chỗ tôi.” Dứt lời liền dập máy.
Anh bất giác thả thật nhẹ bước chân như thể sợ khiến cô giật mình, chầm chậm tiến lại gần.
Lư Chi vẫn ngồi xổm nơi đó, đầu vùi vào gối, tâm trí rối bời. Loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên tuyết, cô sững người. Âm thanh ấy quá đỗi quen thuộc.
Cô không dám ngẩng đầu, nhưng cơ thể lại không kiểm soát được mà chậm rãi ngước lên. Và rồi cô thấy một đôi giày đứng trong tuyết, ánh mắt nhìn men lên trên, cô thấy Giang Vi đang đứng trước mặt mình.
Anh cũng đang nhìn cô.
Giang Vi không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ khẽ cau mày, cúi người xuống, nhẹ nhàng luồn tay qua đầu gối và eo cô rồi bế cô lên từ nền tuyết lạnh băng.
Anh bế cô vào nhà.
Căn phòng tràn ngập hơi ấm. Những bông tuyết bám trên tóc và áo cô vừa vào đến nơi đã tan thành nước, nhỏ xuống từng giọt lạnh buốt.
Giang Vi không nói lời nào, lặng lẽ giúp cô cởi áo khoác rồi lấy một chiếc chăn bông mềm mại bọc kín người cô. Sau đó quay đi rót cho cô một cốc nước ấm.
Lư Chi lặng lẽ dõi theo từng động tác của Giang Vi, người nãy giờ chẳng nói một lời nhưng lại âm thầm lo cho cô từng chút một. Cô mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt thành lời.
“Người yêu ơi…” Cô nghẹn ngào gọi anh, giọng khản đặc run rẩy như sợ hãi điều gì đó.
Cô chậm rãi duỗi tay từ trong lớp chăn đã được sưởi ấm, vươn về phía anh, “Cho em ôm anh đi…”