Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 37

Ánh mắt Lư Chi nhìn Giang Vi đáng thương đến xót lòng. Ánh nhìn khiến anh không nỡ quay mặt làm ngơ, không nỡ bỏ mặc đôi tay ấy đưa ra mà mình lại không đáp lại. Như có một tiếng thở dài rơi xuống lồng ngực, anh ngồi xuống bên cạnh cô, chậm rãi vòng tay ôm cô vào lòng.

Khoảnh khắc được anh ôm trọn, Lư Chi liền siết chặt vòng tay, tựa như đang giữ lấy một báu vật không thể đánh mất, như thể cô đang thiếu hụt trầm trọng cảm giác an toàn, chỉ có thể dùng cách này để xác nhận rằng anh vẫn thực sự đang ở đây, vẫn ở bên cạnh cô.

Cô dốc toàn bộ sức lực còn sót lại để cảm nhận sự tồn tại của anh.

Hai người cứ thế ôm nhau thật lâu, thời gian dường như đứng yên. Lư Chi vùi mặt vào hõm cổ anh, hơi ấm từ cơ thể Giang Vi dần len lỏi vào tim cô. Một lúc sau, cô khẽ mở miệng, giọng khản đặc như bị gió cuốn đi: “Người yêu ơi, anh giận rồi à?”

Lư Chi không biết liệu Giang Vi đã biết chuyện xảy ra trên diễn đàn trường chưa. Trong lòng cô ngổn ngang lo lắng, nỗi bất an lớn dần lấp đầy cả lồng ngực, khiến cô không biết nên mở lời từ đâu.

“Ừm.”

Chỉ một tiếng đáp nhẹ nhưng rơi vào tai cô lại tựa một nhát dao bén. Trái tim Lư Chi như hụt mất một nhịp, quả nhiên anh giận thật rồi.

“Em không cố ý giấu anh đâu, em…”

Cô cuống quýt muốn giải thích nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị Giang Vi ngắt ngang:

“Anh giận là vì trời rất lạnh mà em lại chạy ra ngoài như vậy.”

“Không đội mũ cũng chẳng quàng khăn.”

“Em có biết bây giờ ngoài trời bao nhiêu độ không?”

“Lúc anh nhìn thấy em trước cửa, mặt em trắng bệch như tờ giấy, em biết không?”

“Em định làm anh tức chết sao?”

Giọng anh hơi run như đang cố kiềm chế cơn xúc động.

Anh thật sự không muốn phải trải qua cảm giác đánh mất cô thêm một lần nào nữa.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô ngồi co ro trước cửa, chỉ khoác một chiếc áo măng tô dài, tuyết phủ đầy trên vai, cơn giận trong lòng anh bùng lên dữ dội. Cô không biết lạnh là gì à? Anh vừa giận lại vừa xót xa nên sau khi ôm cô vào nhà, anh mới chẳng nói lấy một lời.

Lư Chi không ngờ Giang Vi lại giận vì chuyện đó. Cô thoáng ngẩn người rồi nhanh chóng hiểu ra, vòng tay ôm anh càng siết chặt thêm.

“Em xin lỗi người yêu. Em đi vội quá nên không kịp chuẩn bị kỹ càng…” Cô dụi đầu vào cổ anh, giọng mềm như tơ.

“Lần sau không được như thế nữa.”

Giang Vi thật sự chẳng muốn trách móc cô, nhưng khi nhìn thấy đôi tay và đầu mũi cô đỏ ửng vì lạnh, trái tim anh không khỏi nhói đau. Cô gái này chẳng hề biết tự chăm sóc cho bản thân.

Hai người cứ thế ôm nhau trong lặng im, như thể ôm bao nhiêu cũng chẳng đủ, cứ ôm mãi chẳng rời. Cho đến khi một cảm giác mềm mềm lướt nhẹ qua cổ chân, cả hai mới bừng tỉnh mà tách nhau ra.

Lư Chi cúi đầu nhìn Thất Thất đang ở bên chân mình, lúc ấy mới sực nhớ ra cô còn chuyện quan trọng chưa nói với Giang Vi. Cô lại nghiêng người tựa đầu lên vai anh, dụi nhẹ rồi khẽ khàng cất tiếng:

“Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”

Cô không đợi anh đáp lại cũng chẳng quan tâm anh có muốn nghe hay không, chỉ lặng lẽ bắt đầu kể.

Nhưng kể từ đâu đây? Chính cô cũng gần như đã quên mất.

Từ lúc chào đời, cô đã sống trong một con ngõ nhỏ, nhà cửa chen chúc san sát nhau. Từ khi có nhận thức, cô đã biết mình ốm yếu, thể chất kém, thường xuyên nằm viện, phải nghỉ học, luôn là đối tượng được giáo viên quan tâm đặc biệt.

Lớn thêm chút nữa, cô biết bố mẹ mình không hòa thuận, suốt ngày cãi vã. Sau này, họ làm ăn khấm khá nên chuyển vào sống trong một khu nhà sang trọng, tiền tiêu vặt cô nhận được nhiều đến mức không dùng hết. Nhưng cũng từ lúc đó, không khí trong gia đình ngày càng căng thẳng, những cuộc cãi vã của bố mẹ cô xảy ra thường xuyên hơn.

Đến khi cô sắp sửa lên cấp ba, họ ly hôn trong hòa bình. Không ai giành quyền nuôi cô vì cô mắc một căn bệnh không thể chữa khỏi. Sau này họ còn phải xây dựng gia đình mới, họ còn có một cuộc sống mới, còn cô chỉ là một gánh nặng.

Cô không khóc cũng không la hét làm loạn, chỉ bình tĩnh chấp nhận tất cả. Từ đó, căn nhà lớn ấy chỉ còn lại một mình cô và khoản tiền tiêu vặt vô cùng dư dả đều đặn mỗi tháng.

Cặp bố mẹ thiếu trách nhiệm ấy đều tái hôn với người khác rồi sinh con, như thể đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô. Có lẽ chỉ những lần chuyển khoản hằng năm là bằng chứng duy nhất cho thấy họ từng có một đứa con gái.

“Bệnh của em là bẩm sinh, không thể chữa khỏi.”

Lư Chi không biết nên diễn tả căn bệnh ấy như thế nào.

“Bệnh tim bẩm sinh, vách ngăn tâm thất có lỗ thủng lớn, không thể tự lành.”

Cô nằm trên vai anh, khẽ khàng nói ra điều đó. Rồi cô bất động như đang chờ Giang Vi lên tiếng. Tựa như đang chờ đợi một lời phán quyết cuối cùng của tội nhân chờ bị xét xử.

Một lát sau, Giang Vi vẫn im lặng rồi bất ngờ thở ra một hơi rất khẽ như phát ra từ sâu trong cổ họng.

Chỉ một tiếng thở nhẹ ấy thôi cũng khiến cô giật mình run rẩy. Cho đến khi anh đưa tay, dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô. Cô gầy quá, anh không dám dùng lực, chỉ dám khẽ khàng vỗ về. Dù có đau lòng đến mấy, điều quan trọng nhất lúc này vẫn là dỗ dành cô.

“Anh không giận…”

Mỗi chữ thốt ra, Giang Vi lại thấy tim mình như bị cứa từng nhát, sau mỗi nhát cứa là dòng máu nóng rỉ ra không ngừng.

“Anh chỉ…”

“Chỉ đang nghĩ xem giờ đi mua cho em cốc trà sữa thì liệu có còn kịp không. Vì anh thật sự không biết nên làm thế nào để an ủi người yêu mình nữa.”

Lư Chi ngơ ngác, dường như không thể tin nổi anh lại phản ứng như thế. Nhưng ngẫm lại, Giang Vi vẫn luôn là người dịu dàng như vậy mà.

Cảm giác như bị bao phủ bởi cả giá rét và lửa nóng trong khoảnh khắc, Lư Chi vẫn thấy mọi chuyện thật khó tin. Khoé mắt cay xè, hàng lệ chảy dài trong im lặng, chẳng một tiếng nức nở, chỉ lẳng lặng tuôn rơi.

Giang Vi hiểu cô đến từng chân tơ kẽ tóc. Anh đổi tư thế để cả hai đối diện nhau rồi dịu dàng cúi xuống, hôn lên giọt lệ còn sót lại nơi khóe mắt cô. Một cái hôn nhẹ nhàng hết mực, trân trọng như nâng niu một vật quý dễ vỡ.

Giọng anh hiếm khi nghiêm túc đến thế:

“Những chuyện đó đều không phải lỗi của em.”

“Bệnh tật, gia đình, tất cả mọi thứ, em không được tự lựa chọn bất cứ thứ gì. Em không hề có lỗi, em là người vô tội nhất trong tất cả mọi chuyện.”

“Anh không hiểu tại sao em lại nghĩ rằng anh sẽ giận em?”

“Làm sao anh có thể giận em được chứ?”

“Chi Chi à, mình yêu nhau mà.”

“Trừ chuyện này ra, không có điều gì đủ lớn để trở thành rào cản giữa hai đứa mình.”

“Em không cần để tâm đến những lời bàn tán của người khác, bọn họ chỉ biết trốn sau màn hình mà chỉ trích, chẳng khác gì những tên hề nhảy nhót sau cánh gà. Đám đó không thể chịu được ánh sáng, một khi bị phơi bày ra ánh mặt trời sẽ lập tức chật vật bỏ chạy. Còn chúng ta vẫn sẽ tiếp tục sống cuộc sống của mình, chẳng bị ảnh hưởng gì cả. Những lời đồn đó, suy cho cùng cũng chỉ là một đoạn nhạc nền mờ nhạt trong cuộc đời ta mà thôi.”

“Em không cần quan tâm người khác đánh giá mình thế nào, đó là quyền tự do ngôn luận của họ. Chúng ta không thể ngăn cản, không thể can thiệp, càng không thể điều khiển. Chúng ta có thể không đồng tình với họ, nhưng đó là chuyện của họ, điều duy nhất ta cần làm là sống tốt phần của mình.”

“Gia đình anh đơn giản lắm. Bố mẹ anh đều làm nghiên cứu khoa học, một năm chỉ gặp nhau vài lần. Họ chưa từng can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của anh, đặc biệt là chuyện chọn người yêu lại càng không bao giờ nhúng tay.”

“Vậy nên những lời ngoài kia không đủ để khiến em bận lòng đâu. Em chỉ cần biết rằng anh luôn ở bên cạnh em.”

“Em chỉ cần tin anh là đủ.”

“Được không em?”

Lư Chi nhìn Giang Vi, chớp mắt một cách vô thức, hàng mi run run, nước mắt dần tan biến.

“Được ạ.”

Hai người cuộn mình trên xô pha, Lư Chi ngồi xếp bằng, trùm chăn, mềm mại rúc sâu vào lòng Giang Vi, gương mặt nhỏ bé vùi trong ngực anh, chỉ lộ ra đỉnh đầu ngả vàng dưới ánh đèn trần phòng khách.

Giang Vi không để tâm đến dáng vẻ như rùa rụt cổ của cô, chỉ dịu dàng vuốt tóc cô.

“Giang Vi.”

“Ơi em?”

“Giang Vi.”

“Anh nghe.”

“Giang Vi.”

“Anh đây.”

“Chi Chi.”

“Dạ?”

“Chi Chi.”

“Em nè.”

“Chi Chi.”

“Em vẫn ở đây mà.”

Tựa như lời hát trong bài của Lâm Tuấn Kiệt: “Có một cảm giác yên tâm là khi nghe anh gọi tên em.”

Khoảnh khắc gọi tên em chính là lúc lòng anh vững vàng nhất. Chỉ khi em lên tiếng đáp lại, anh mới thật sự cảm nhận thế giới xung quanh yên ổn và vững chãi.

Tối hôm đó, Lư Chi không về nhà mà ở lại nhà Giang Vi. Sau khi tâm trạng đã ổn định hơn, cô mới gọi cho Tống Sơ.

Tống Sơ rất lo cho cô nhưng vì Lư Chi không mang theo điện thoại nên đành phải gọi qua máy của Giang Vi. Sau khi biết chuyện, Tống Sơ không nói gì nhiều, chỉ dặn dò Giang Vi phải chăm sóc tốt cho Lư Chi.

Đó có lẽ là giấc ngủ yên ổn nhất của Lư Chi từ trước đến nay, một giấc ngủ không mộng mị.

Sáng hôm sau tỉnh dậy trên giường Giang Vi, ánh nắng len qua rèm cửa rọi vào phòng. Lư Chi nghiêng đầu, vùi mặt vào gối, hít sâu một hơi, mùi hương của Giang Vi lấp đầy khoang mũi cô.

Lúc cô thu xếp xong bước ra ngoài, Giang Vi đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Tối qua Giang Vi ngủ ngoài phòng khách mà phòng ngủ và phòng khách không liền kề nên khi anh dậy sớm nấu ăn cũng chẳng làm cô thức giấc.

Lư Chi bước nhanh từ cầu thang xuống, cô không xỏ dép, đôi chân trần trắng nõn dẫm lên mặt sàn gỗ mát lạnh.

Cô mặc đồ ở nhà của Giang Vi, bộ quần áo quá rộng khiến cô phải xắn tay áo và ống quần lên mấy nấc mới lộ ra được cổ tay và mắt cá chân.

“Ăn sáng thôi!” Cô chạy đến bên Giang Vi, không buồn nhìn bữa sáng trên bàn, cánh tay trắng trẻo chui ra khỏi tay áo rộng, thò thẳng tới cổ áo anh, kéo anh lại gần rồi đặt lên má anh một nụ hôn thật kêu.

Chụt!

Âm thanh ấy vang lên rõ mồn một giữa căn phòng khách yên tĩnh.

Giang Vi thuận tay ôm lấy eo cô, siết cô vào lòng, hai người dính sát nhau không một kẽ hở.

“Chưa đủ.”

“Sao ạ?”

“Hôn thêm cái nữa.”

“Làm gì chứ~”

“Hôn đi mà.”

Lư Chi hơi nghịch ngợm, vốn định hôn lên má nhưng bất chợt đổi hướng, khẽ đặt môi lên đôi môi mỏng của Giang Vi.

Chỉ trong chớp mắt, hơi thở hai người quyện vào nhau. Lần này Giang Vi không nhường nữa, tay anh siết chặt lấy eo cô, nụ hôn cuốn lấy như cơn mưa bão bất ngờ ập tới, không cho cô cơ hội phản kháng. Lư Chi không kịp trở tay, chỉ có thể đắm chìm trong dịu dàng và mãnh liệt ấy, chẳng thể nào thoát ra nổi.

Dù vậy, Giang Vi vẫn rất kiềm chế, nhanh chóng buông cô ra rồi nhẹ nhàng bế cô đặt ngồi xuống ghế. Nhìn Lư Chi ngoan ngoãn ăn sáng, Giang Vi không khỏi cười thầm: quả nhiên hôn một cái là ngoan hẳn.

Ăn xong, Lư Chi bất ngờ nói:

“Người yêu ơi.”

“Ừ anh nghe.”

“Anh đi với em đến một chỗ nhé.”

“Được.”

Lư Chi dẫn Giang Vi đến một tiệm xăm.

Tiệm nằm khuất trong một con ngõ nhỏ, không có bảng hiệu rõ ràng, chỉ treo lủng lẳng một tấm biển viết nguệch ngoạc hai chữ “Xăm hình” bằng mực đen. Bên trong tiệm nhỏ nhưng gọn gàng và đủ đầy. Cả tiệm chỉ có một thợ xăm, có lẽ cũng là chủ tiệm.

Lư Chi trình bày ngắn gọn yêu cầu của mình, cô muốn một hình xăm thật đơn giản, hai người sẽ xăm một hình đôi dành cho các cặp tình nhân và xăm ở cổ tay.

Ông chủ đã quen với việc các cặp đôi như họ đến xăm, nhưng vẫn không kìm được mà lên tiếng nhắc nhở:

“Hai người nhớ nghĩ kỹ nhé, cái này là xăm tên nhau lên người đấy.”

“Nếu chẳng may có gì xảy ra, không dễ mà xoá đi được đâu.”

Hình xăm đôi.

Rất nhiều người đến xăm khá vội vàng, trong lúc đang yêu say đắm chỉ vì một phút bốc đồng mà kéo nhau đi xem, để rồi khi chia tay mới hối hận khôn nguôi.

Vì lương tâm nghề nghiệp nên ông chủ vẫn nhắc nhở trước khi bắt đầu.

Lư Chi chẳng buồn do dự, chỉ quay sang nhìn Giang Vi rồi bình thản lên tiếng:

“Chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau.”

Bình Luận (0)
Comment