Bài đăng trên diễn đàn trường vẫn tiếp tục âm ỉ lan rộng. Có lẽ vì lòng đố kỵ xui khiến, cũng có thể chỉ vì con người thời nay quá rảnh rỗi nên đâm ra thích xen vào chuyện của người khác. Họ trốn sau màn hình, hò hét như cuồng dại, ngang nhiên tuôn ra những lời lẽ độc địa. Sự thật là gì không quan trọng, họ chỉ tin vào thứ họ muốn tin mà thôi.
Chủ đề trên diễn đàn dần rẽ từ việc công kích xuất thân và hành vi của Lư Chi sang mối quan hệ tình cảm giữa cô và Giang Vi. Không ai hiểu vì sao một chuyện riêng tư đến thế cuối cùng lại trở thành đề tài để bàn dân thiên hạ thi nhau bình phẩm.
“Lư Chi không xứng với Giang Vi đâu.”
“Chuẩn đấy, ngoài gương mặt ra thì chẳng có gì xứng cả.”
“Không hiểu nổi Giang Vi thích Lư Chi ở điểm nào nữa?”
“Chắc tại đẹp. Giang Vi cũng là kiểu người coi trọng ngoại hình mà.”
“Người như Lư Chi yêu đương chơi bời cho vui thì được, chứ nghiêm túc thì chẳng đi đến đâu.”
Thậm chí có người còn liệt kê hẳn mười điều cho thấy Lư Chi và Giang Vi hoàn toàn không xứng đôi. Đám đông nhìn vào chẳng những không phản đối mà còn thi nhau hưởng ứng.
Trò hề này bị đẩy l*n đ*nh điểm khi Giang Vi bất ngờ lên tiếng. Thật ra cũng chẳng thể gọi là lên tiếng đính chính điều gì. Giang Vi chỉ phá lệ đăng một dòng trạng thái trên WeChat.
Danh sách bạn bè WeChat của Giang Vi khá dài, người quen thân có, người xã giao cũng có, phần lớn đều là bạn học. Anh gần như không bao giờ đăng gì, lội ngược dòng nhật ký cũng chỉ thấy vài lần chia sẻ lại bài viết, cả năm may ra có một hai dòng. Lần gần nhất anh “phá lệ” là vào nửa đêm ngày 5 tháng Sáu năm 2018, khi đó anh chỉ đăng mỗi một biểu tượng hoa hướng dương, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Mấy ngày nay, Giang Vi vốn đã là nhân vật tâm điểm trên diễn đàn trường, có vô số ánh mắt dõi theo nên dòng trạng thái kia vừa được đăng đã lập tức bị chụp lại và lan truyền khắp nơi.
Bài đăng của anh chỉ vỏn vẹn một tấm hình chụp hai bàn tay đan vào nhau. Lòng bàn tay áp sát, đường chỉ tay chồng chéo, mạch máu quấn quýt. Mười ngón tay lặng lẽ đan chặt lấy nhau, không cần lời nói cũng toát lên tình cảm sâu đậm đến nhường nào.
Rất dễ nhận ra đó là bàn tay của một người con trai và một người con gái. Tay chàng trai với các đốt ngón tay rõ ràng, gân xanh nổi bật. Còn tay cô gái trắng trẻo thon dài, đầu ngón tay phơn phớt hồng. Nhưng điều khiến người ta chú ý hơn cả chính là hình xăm màu đen ngay ngắn rõ ràng ở cổ tay hai người.
Luzhi.
Jiangwei.
Lư Chi.
Giang Vi.
Chữ viết tay bay bổng, tuy có phần ngẫu hứng nhưng vẫn rõ ràng. Đó là tên phiên âm tiếng Latin của hai người, mỗi người xăm tên của người kia lên tay mình.
Không kiểu cách, không màu mè, không trang trí rườm rà. Chỉ là hai cái tên đơn giản.
Chữ cái cuối trong phiên âm tên của cả hai đều là chữ “i”. Thợ xăm đã khéo léo biến dấu chấm phía trên thành một hình trái tim nhỏ xíu rồi tô màu đỏ cho nổi bật.
Giang Vi đính kèm một dòng ngắn:
“She said we would always be together.”
Cô ấy nói rằng chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau.
Biết bao ánh mắt trên diễn đàn trường đang dõi theo Giang Vi và Lư Chi. Không ai trong số đó thật sự là người lương thiện. Dù vì hiếu kỳ hay vì mục đích nào khác, tất cả đều cuốn vào vòng xoáy ấy. Họ giống như bầy thú hoang mất kiểm soát, mù quáng lao đi khắp nơi, cắn xé vô tội vạ.
“Giang Vi đăng thế này chắc là yêu thật rồi.”
“Cậu ta biết Lư Chi là người thế nào không?”
“Còn định ở bên nhau nữa? Lư Chi là kẻ ốm yếu bệnh tật, liệu có sống được với nhau lâu dài?”
“Tôi thấy Giang Vi đúng là bị lú lẫn rồi.”
“Trông cũng không phải kiểu đầu óc chậm chạp mà sao lại không biết dừng đúng lúc thế?”
“Lư Chi có gì tốt chứ? Không lo học, suốt ngày chỉ ăn chơi đàn đúm, vậy mà vẫn khiến Giang Vi si mê như thế?”
“Loại người như cô ta không nên có bạn trai, sống một mình không tốt hơn sao? Cớ gì cứ phải kéo người khác xuống cùng?”
Giữa làn sóng chỉ trích dữ dội ấy, cũng có một vài tiếng nói trung lập:
“Đừng nói chuyện khó nghe như thế, dù sao cũng là chuyện riêng của người ta.”
“Đám ẩn danh kia ghen tị khi người ta yêu nhau đúng không? Dù hai người họ có chia tay thì cũng chẳng tới lượt mấy người.”
“Rốt cuộc Lư Chi đã đắc tội với ai vậy?”
“Mọi người nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”
“Đừng ầm ĩ nữa được không? Mấy người lấy đâu ra lắm thời gian rảnh rỗi để chõ mũi vào chuyện của người ta thế?”
Hành động này của Giang Vi cũng xem như một cách gián tiếp tỏ rõ thái độ của mình thông qua người khác. Thế nhưng vẫn có nhiều người không chịu buông tha. Nếu không biết rõ còn tưởng đám người đó là người thân hay bạn bè thân thiết của Giang Vi, chuyện gì cũng đứng ra lên tiếng thay cho anh.
Tống Sơ vẫn luôn theo dõi mọi diễn biến, từng có lúc định nhảy vào mắng tay đôi với đám người dở hơi thần kinh kia nhưng lần nào cũng bị Cố Thịnh ngăn lại.
Cãi nhau trên mạng không giúp được gì, chỉ tổ phí thời gian. Thay vì mất công mắng chửi nhau, chi bằng nghĩ cách làm rõ sự thật và khiến bài đăng kỳ quặc ấy biến mất càng sớm càng tốt.
Sự việc lần này không hề nhỏ, thậm chí còn ảnh hưởng tới cả kế hoạch thi lại nội bộ của viện Luật. Sau khi liên hệ với đương sự là Lư Chi và tiến hành một cuộc trao đổi ngắn, viện Luật đã đưa ra phản hồi chính thức về vụ việc.
Trước tiên là làm rõ tin đồn Lư Chi “đi cửa sau”. Không hổ là viện Luật, họ công khai bảng điểm đầy đủ và biểu đồ thống kê tỷ lệ chuyên cần của Lư Chi qua từng kỳ học.
Có hình ảnh minh chứng rõ ràng nên chẳng cần lời lẽ nào giải thích thêm. Nhìn vào số liệu trong biểu đồ có thể thấy tuy tỷ lệ điểm danh của Lư Chi không cao, nhưng vẫn luôn đạt được mức tối thiểu cần thiết. Có thể nói là tỉ lệ thấp, nhưng bảo là không đạt yêu cầu thì hoàn toàn sai. Tỷ lệ đó vẫn nằm trong mức yêu cầu cho phép.
Về phần thành tích học tập lại càng rõ ràng, ai nhìn vào cũng hiểu ngay, hầu hết các môn đều trên bảy mươi điểm, chỉ có vài môn ở mức sáu mươi mấy.
So với vô số sinh viên giỏi, sinh viên xuất sắc trong viện Luật, Lư Chi thật sự chẳng có gì nổi bật, thậm chí còn có phần kéo thành tích chung của lớp xuống. Nhưng điều đáng nói là cô chưa từng nợ môn.
Còn chuyện thi lại, viện Luật cũng công khai luôn đơn xin hoãn thi của Lư Chi vào thời điểm ấy. Dĩ nhiên phần lý do đã được làm mờ để bảo vệ quyền riêng tư của cô.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu thiên vị nào, mọi thứ đều được chứng minh bằng bằng chứng cụ thể, rõ ràng và công khai.
Những điều này đã hoàn toàn rửa sạch những lời vu khống về cô.
Cuối bản thông báo của học viện Luật có một đoạn viết như thế này:
“Đám đông không bao giờ khát khao sự thật. Họ quay lưng lại với thực tế mà họ không thích và ưa thần tượng hóa những sai lầm nếu như chúng có thể quyến rũ được họ. Ai biết cách lừa dối họ, kẻ đó dễ trở thành ông chủ của họ, ai định khai sáng họ, kẻ đó sẽ luôn trở thành nạn nhân của họ.”1
Đây là một trích dẫn từ tác phẩm Tâm lý học đám đông của Gustave Le Bon, một cuốn sách kinh điển mà sinh viên ngành tâm lý nào cũng từng biết đến.
Ngay khi thông báo này được công bố, những kẻ ồn ào, cuồng loạn, khinh khỉnh… tất thảy đều im bặt. Những lời lẽ sắc như dao, độc như nọc rắn cũng chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ trong một khoảnh khắc, mọi chuyện đã khép lại trong lặng lẽ.
Sau đó nhà trường từng hỏi Lư Chi có muốn truy ra danh tính những kẻ đứng sau vụ công kích hay không, dù sao thì ai cũng phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Nhưng Lư Chi đã từ chối.
Thôi bỏ đi, hà tất phải truy cùng đuổi tận?
Lần này có thể bỏ qua, nhưng nếu còn lần sau, cô nhất định sẽ không để yên.
Sau đó, những bài viết liên quan trên diễn đàn trường cũng lần lượt bị quản trị viên xóa bỏ. Trên mạng vẫn còn đôi ba lời bàn tán nhưng số lượng ngày một thưa dần. Cứ thế, chuyện này nhanh chóng trôi vào quên lãng, gần như chẳng còn ai nhắc tới nữa.
Thời gian có thể cuốn trôi mọi thứ, cũng có thể khiến người ta lãng quên tất cả.
Về sau, dù vẫn có người vô tình bắt gặp hai người họ trong khuôn viên trường nhưng ánh mắt dõi theo và những lời bàn tán khi xưa đều không còn nữa. Họ được nhìn nhận như bao sinh viên bình thường khác. Song thật ra mọi người cũng đã quên mất một điều rằng ngay từ ban đầu, họ vốn dĩ chỉ là hai con người rất đỗi bình thường giữa muôn vàn sinh viên trong trường, chẳng có gì đặc biệt để bị săm soi đến thế.
Vào một buổi trưa nắng ấm, Lư Chi ngả đầu vào vai Giang Vi rồi ngủ thiếp đi. Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Giang Vi nhận được một tin nhắn từ một số lạ. Mã vùng ở Hải Thành nhưng anh chắc chắn mình không biết số này.
Nội dung chỉ vỏn vẹn một câu: Tôi sẽ không chúc phúc cho hai người.
Giang Vi chỉ liếc nhìn một lần rồi xóa luôn tin nhắn đó.
Ai lại quan tâm đến lời chúc phúc từ một kẻ xa lạ chứ?
Không đáng bận tâm.
Xóa đi chỉ vì không muốn cô bé của anh phải thấy điều gì không vui mà thôi.
Dẫu sao cô cũng là một người rất nhạy cảm.
Cách họ bên nhau vẫn chẳng hề thay đổi, cũng không bị ảnh hưởng bởi những chuyện đã xảy ra.
Dưới ký túc xá nữ, người ta vẫn thường thấy bóng dáng Giang Vi khi thì mang theo bữa sáng, lúc lại cầm cốc trà sữa. Mọi người cũng hay bắt gặp cảnh anh cùng Lư Chi đến lớp hoặc Lư Chi đi cùng anh, hai người cứ thế ra vào giữa tòa nhà viện Toán và viện Luật. Trong căng tin số ba của trường, hình ảnh hai người bên nhau cùng với Tống Sơ và Cố Thịnh đã trở thành một điều quá đỗi quen thuộc.
Lư Chi của viện Luật và Giang Vi của viện Toán.
Câu chuyện từng ồn ào một thời của họ, về sau lại lặng lẽ tan biến khỏi ký ức của sinh viên đại học Hải Thành, như thể tất cả chưa từng tồn tại.
Vào một ngày đông lạnh giá, những người quen biết Giang Vi và từng kết bạn với anh trên WeChat đều nhìn thấy anh đăng một bài viết.
Hôm ấy tuyết rơi rất dày, cả Hải Thành chìm trong sắc trắng tĩnh lặng.
Giang Vi chỉ đăng một tấm ảnh.
Bức ảnh ấy là ảnh chụp lại dòng trạng thái của một người khác, giống như búp bê lồng trong búp bê.
Người ấy được anh đặt ghi chú là: Cô bé của tôi.
Ảnh đại diện là một bức tranh sơn dầu vẽ hoa hướng dương đã khô héo.
Nếu chỉ nhìn vào ảnh đại diện và tên người trong ảnh cũng khó mà nhận ra là ai, nhưng mọi người đều biết rõ thân phận người ấy.
Đó là người yêu của Giang Vi.
Lư Chi.
Cô đăng hai tấm ảnh lên Wechat. Một tấm là khoảnh khắc hai người nắm tay nhau giữa trời tuyết trắng, cô đeo đôi găng tay lông mùa đông còn Giang Vi nắm lấy bàn tay đeo găng ấy. Tấm còn lại là bàn tay đeo găng ấy cầm một xâu kẹo hồ lô đỏ thắm.
Dòng chữ đi kèm: Kẹo hồ lô năm nay do bạn Giang bao trọn rồi nhé!
Giang Vi chụp lại dòng trạng thái của cô rồi đăng lên trang cá nhân của mình. Anh viết chú thích rằng: Kẹo hồ lô cả đời này đều do anh bao trọn rồi.
Tình yêu của họ không cần lời ca tụng cũng chẳng cần ai chúc phúc. Điều duy nhất họ cần là được ở bên nhau.
Chỉ khi có em, tình yêu này mới mang dáng hình trọn vẹn và đẹp đẽ nhất.
********
Chú thích:
Trích trong Chương 2 – Tâm lý học đám đông của NXB Tri thức ︎