Sau Tết, bệnh tình của Lư Chi lại tái phát. Tuy chưa đến mức nghiêm trọng phải nhập viện nhưng cô vẫn phải lui tới bệnh viện thường xuyên. Từ khi Giang Vi biết rõ tình trạng sức khỏe của cô, người đồng hành cùng cô mỗi lần đi khám liền đổi từ Tống Sơ sang anh.
Bệnh viện sau Tết không còn đông đúc như trước, bớt hẳn cảnh người ra kẻ vào tấp nập nhưng vẫn chẳng thể gọi là vắng vẻ.
Lư Chi khoác một chiếc áo lông cừu màu nâu sẫm dài ngang đùi, hai tay giấu kín trong túi áo, đứng dưới gốc cây to trong vườn bệnh viện, thỉnh thoảng lại nhón chân giậm nhẹ để xua đi cái lạnh.
Mặc dù đã vào đầu xuân, cây cối vẫn chưa kịp đâm chồi, cành cây trơ trụi tiêu điều. Gió lạnh rít qua, luồn vào cổ áo của Lư Chi, len lỏi vào trong từng chút một khiến cô bất giác rùng mình.
Chiếc điện thoại trong túi khẽ rung, Lư Chi rụt tay lại, lấy điện thoại ra.
“Có chuyện gì à?” Cô vừa nghe máy vừa ngẩng đầu nhìn về phía cổng bệnh viện, tay còn lại cố rụt sâu vào ống tay áo để tránh rét.
“Hôm nay cậu phải đến bệnh viện đúng không?” Giọng nói của Tống Sơ vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ừ, tớ đến rồi.”
“Cậu đến rồi á?” Tống Sơ nghe thấy tiếng gió thổi qua điện thoại xen lẫn cả tiếng còi xe cấp cứu vang lên không ngừng.
“Ừ.”
“Sao không gọi tớ đi cùng?” Giọng cô ấy lộ rõ vẻ giận dỗi.
“Giang Vi đưa tớ đi.” Cô đâu có đi một mình, cô có anh ở bên mà.
Nghe vậy, Tống Sơ mới yên tâm. Nghĩ lại cũng đúng, sao Lư Chi có thể đi một mình được chứ.
“Thế nhé, mai rảnh thì đi ăn một bữa đi. Lâu lắm rồi chưa tụ tập.”
“Được.”
Lư Chi vừa cúp máy thì trông thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng bệnh viện.
Người đó khoác áo choàng dài màu đen, tay cầm một cốc trà sữa và một túi hạt dẻ rang đường.
Vừa trông thấy Giang Vi, Lư Chi đã không thể chờ đợi thêm mà chạy vội tới, chưa kịp để anh nói câu nào đã nhào ngay vào lòng anh, úp mặt vào cổ áo anh như con thú nhỏ, cứ thế rúc mãi vào chẳng muốn rời.
“Người yêu ơi…” Giọng cô nhỏ xíu, vùi trong cổ áo anh nghe nghèn nghẹn.
“Ừ anh đây.” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô.
“Có phải em quá nhõng nhẽo không?”
“Lạnh thế này còn bắt anh đi mua trà sữa với hạt dẻ rang nữa.”
Lư Chi cũng tự biết dạo gần đây mình hơi trẻ con, chuyện gì cũng sai anh làm.
“Không phải điều hiển nhiên sao? Em là người yêu của anh mà.” Giang Vi bật cười dịu dàng.
Tiếng cười trầm thấp nơi lồng ngực truyền qua lớp áo khẽ len lỏi vào tai Lư Chi.
“Vậy tức là em được chiều đến sinh hư rồi đúng không?” Cô cười khúc khích.
“Tự anh chiều em, anh cam tâm tình nguyện.”
Bệnh viện hôm nay không đông người, lại thêm việc đã đặt lịch từ trước nên hai người gần như không phải chờ đợi.
Sau một loạt kiểm tra đơn giản, Giang Vi vẫn luôn ở bên cô không rời nửa bước.
Tình trạng sức khỏe của cô không có gì thay đổi. Bác sĩ chỉ nhắc lại vài điều quen thuộc và kê đơn thuốc như mọi lần.
Lấy thuốc xong, hai người cùng về nhà.
Mùa đông năm nay, Lư Chi rất thích ở lại nhà của Giang Vi. Căn nhà lạnh lẽo của cô khiến người ta ngột ngạt đến khó thở nên cô chỉ muốn rời khỏi đó, đến nơi có anh, đến căn nhà sân vườn bên bờ biển.
Ở trong ngôi nhà này, cô có thể ngắm hoa vào mùa xuân, trông trăng vào mùa thu, đón gió mát vào mùa hè và lắng nghe tiếng tuyết rơi giữa đông lạnh giá.
Cô rất thích nhà của Giang Vi. Mà Giang Vi lại chiều cô, cô thích thì anh sẵn lòng để cô đến ở. Anh nhường phòng ngủ chính của mình cho cô, còn bản thân thì chuyển sang phòng phụ.
Trên đường về, hai người tiện ghé siêu thị mua vài món ăn.
Về đến nhà, Giang Vi bắt tay vào nấu nướng. Trước tiên anh rửa hoa quả, cắt thành từng miếng nhỏ rồi bày lên bàn trà trong phòng khách cho cô.
“Em bé không được vào bếp, ngồi ngoan trên ghế ăn hoa quả nhé. Cần gì cứ gọi anh.”
“Ò, vâng ạ!” Lư Chi thay bộ đồ ở nhà rộng rãi, cuộn tròn trên ghế xô pha trong phòng khách, bên cạnh là chú chó Thất Thất đang nằm rạp xuống. Cô vừa xem phim vừa ăn trái cây.
Không biết chợt nghĩ tới điều gì, cô nhào một vòng trên ghế rồi ngẩng cổ gọi với vào bếp: “Người yêu ơi, lấy giúp em hộp sữa chua nhé!”
Giang Vi vừa xắn tay áo chuẩn bị thái rau thì nghe tiếng gọi của cô gái nhỏ từ phòng khách. Anh đặt dao xuống, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua.
“Sữa chua lạnh lắm, em để bớt lạnh rồi hãy uống.”
“Em biết mà.” Lư Chi qua quýt đáp lời.
Giang Vi chỉ đành lắc đầu bất lực.
Lúc anh quay trở lại bếp, Lư Chi lẳng lặng ngó đầu nhìn theo anh.
Trời đang vào buổi hoàng hôn, ánh chiều chạng vạng rọi qua ô cửa sổ nhà bếp phủ lên người anh một vầng sáng dịu nhẹ, tựa như cả người anh đang được ánh tà dương ôm trọn.
Anh cúi đầu, chăm chú thái rau.
Từng động tác gọn gàng, nhịp nhàng, mọi thứ đâu ra đấy.
Giang Vi vẫn luôn là một người dịu dàng như thế.
Lư Chi cảm thấy mình thật sự rất may mắn.
Thời gian sống ở nhà Giang Vi, cô đã nắm được bí quyết “sai khiến” anh. Thật ra cũng chẳng phải bí quyết gì lớn lao, chỉ cần cô lên tiếng gọi, anh sẽ luôn có mặt.
Lư Chi lười biếng không muốn làm gì, ăn cơm xong lại nằm dài trên ghế, vừa vuốt lông Thất Thất vừa xem phim.
Giang Vi dọn dẹp xong thì mang từ trên tầng xuống một chiếc hộp chữ nhật.
Lư Chi không để ý, cô đang mải mê theo dõi diễn biến bộ phim trên tivi nên chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi Giang Vi ngồi quỳ trước mặt cô, trong tay còn cầm chiếc hộp hình chữ nhật, cô mới giật mình nhận ra.
Cô nửa nằm trên ghế còn anh ngồi quỳ bên cạnh. Một người ở trên, một người ở dưới, cô ngẩng đầu còn anh cúi nhìn cô.
“Ưm…”
Lư Chi đưa tay ôm lấy mặt anh, hơi dùng sức bóp nhẹ khiến đôi môi đang mím của Giang Vi khẽ chu ra.
Ánh mắt anh nhìn cô không giống khi nhìn người khác, đó là ánh nhìn dịu dàng chỉ dành cho riêng cô.
Khoảnh khắc ấy, cô bỗng thấy cả thế giới bừng sáng.
Những điều mà trước kia dù có khao khát đến mấy cũng chẳng thể chạm tới cùng sự dịu dàng và thiên vị chỉ dành riêng cho cô, cuối cùng cô đã nhận được tất cả từ Giang Vi.
Từ nay về sau, cuộc đời cô sẽ luôn rực nắng, không còn bóng mây nào che phủ nữa.
Giang Vi nhìn cô gái nhỏ đang cười ngây ngốc ôm mặt mình, không né tránh cũng chẳng gạt tay cô ra, chỉ lặng lẽ để cô làm điều mình muốn.
Anh chậm rãi mở chiếc hộp chữ nhật vẫn cầm suốt nãy giờ ngay trước mặt Lư Chi.
Bên trong là một sợi dây mảnh bằng vàng hồng, kiểu dáng xương rắn tinh xảo. Trên dây có đính một viên pha lê nhỏ màu đỏ rực rỡ, lấp lánh không thể rời mắt.
“Vòng tay ạ?” Lư Chi đưa tay khẽ chạm vào sợi dây trong hộp, vô thức hỏi.
“Cái anh tặng lần trước em vẫn còn đeo mà.” Vừa nói, cô vừa giơ cổ tay lên khẽ lắc lắc trước mặt anh.
Giang Vi không đáp lời, chỉ lặng lẽ lấy sợi dây ra khỏi hộp.
Bàn tay ấm áp của anh bất ngờ nắm lấy cổ chân đang co lại trên ghế của cô.
Chân Lư Chi xỏ một đôi tất lông mềm, bộ đồ ở nhà cũng bằng vải lông mỏng, ống quần lại rộng nên Giang Vi dễ dàng chạm vào cổ chân cô.
Tay chân cô lúc nào cũng lạnh, dù đã mặc đồ có lớp lót dày, trong nhà cũng bật sưởi ấm hết công suất nhưng tay chân vẫn cứ lạnh ngắt.
Giang Vi bất giác dùng tay áp nhẹ lên chân cô, cố gắng truyền hơi ấm cho cô qua làn da lạnh giá.
Lúc này anh mới nhớ trong tay vẫn còn sợi dây chuẩn bị tặng cô. Anh nhẹ nhàng cúi người xuống, cẩn thận đeo sợi dây ấy lên cổ chân của cô.
Cổ chân Lư Chi trắng mịn, mảnh mai như được ngâm qua sữa tươi vậy. Dưới làn da mỏng manh là những đường mạch máu xanh nhạt.
Chiếc vòng thanh mảnh ôm lấy cổ chân cô một cách vừa vặn như được chế tác riêng cho cô.
Chỉ khi ấy, Lư Chi mới nhận ra thứ Giang Vi tặng cô không phải vòng tay mà là một chiếc vòng chân.
Vòng chân mang một ý nghĩa đặc biệt: trói chặt kiếp này, gắn bó kiếp sau.
Tương truyền rằng nếu tặng vòng chân cho người mình yêu thì sang kiếp sau, cả hai vẫn sẽ tìm được nhau, vẫn sẽ gắn bó. Nếu bạn trai hoặc người chồng tự tay đeo vòng chân cho người con gái của mình, định mệnh sẽ đưa họ gặp lại nhau ở kiếp sau. Dẫu thời gian có đổi dời, anh vẫn sẽ tìm được cô trong biển người mênh mông.
Tối hôm đó, tài khoản WeChat có danh sách bạn bè chỉ đếm trên đầu ngón tay của Lư Chi đã cập nhật một bài viết mới trên trang cá nhân.
Chỉ một tấm ảnh.
Bức ảnh chụp đôi chân trong bộ đồ ngủ lông mềm, lộ ra cổ chân trắng nõn, bên trên đeo một chiếc vòng chân mảnh tinh xảo. Làn da trắng ngần tương phản rõ rệt với viên pha lê đỏ sẫm, tạo nên vẻ cuốn hút đến mê hoặc.
Dòng chữ kèm theo chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Anh ấy tặng đấy.”
WeChat của Lư Chi không nhiều bạn nên dòng thời gian của cô cũng gần như riêng tư. Chỉ những người thân thiết nhất mới có thể nhìn thấy những khoảnh khắc cô chia sẻ.
Người đầu tiên nhấn thích và để lại bình luận là Tống Sơ: “Rất hợp với cậu.”
Theo sau là Cố Thịnh: “Mắt lão Giang cũng được phết đấy nhờ.”
Vừa xem xong bài đăng, Cố Thịnh lập tức nhắn tin riêng cho Giang Vi.
Cố Thịnh: Lão Giang này, ông cũng biết cách lấy lòng con gái ghê nhỉ. Hôm nay đâu phải dịp gì đặc biệt mà đã tặng quà rồi.
Giọng điệu trêu chọc, ngữ khí đầy vẻ ghen tị đặc trưng của một anh chàng độc thân.
Giang Vi: Tặng quà còn cần đúng dịp à? Muốn tặng thì tặng thôi.
Cố Thịnh: Ái chà, đỉnh đấy.
Cố Thịnh: Thế cô ấy có tặng ông cái gì không?
Giang Vi: Không cần.
Cố Thịnh: ?
Giang Vi: Việc cô ấy bằng lòng làm người yêu tôi đã là món quà tuyệt vời nhất rồi.
Giang Vi: Cô ấy là báu vật của tôi.
Cố Thịnh: Đúng là Giang Vi có khác.