Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 41

Thời gian như được ai đó ấn nút gia tốc, chớp mắt một cái đã sang trang lịch cuối cùng của năm.

Lư Chi xuất viện trước Tết âm lịch. Cô không thích đón tết ở viện vì khắp nơi chỉ một khung cảnh lạnh lẽo, không hề có không khí náo nhiệt tưng bừng khi tết đến, vả lại, nếu ở bệnh viện cũng sẽ khiến các y bác sĩ thêm vất vả. Sức khỏe cô hiện giờ đã tạm ổn định, không cần thiết phải ở lại. Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần kịp thời đưa đi cấp cứu là được. Vì thế thủ tục xuất viện được tiến hành rất nhanh gọn.

Lư Chi không về căn nhà lạnh lẽo của mình mà theo Giang Vi về căn nhà kiểu Tây, về với căn phòng cô thích. 

Cô thích cảm giác được ở bên anh mọi lúc. Hai người gần như dính lấy nhau không rời như hình với bóng.

Đến cả khi Cố Thịnh rảnh rỗi muốn rủ Giang Vi chơi game cũng liên tục bị từ chối vì “không có thời gian”. Đôi khi cả hai cùng chơi game, lúc mở micro chỉ toàn nghe thấy giọng Giang Vi và Lư Chi nói chuyện ở đầu bên kia.

Thậm chí Giang Vi còn kéo cả Lư Chi cùng chơi với mình và Cố Thịnh.

Một khi đã để con gái chơi game thì họ không có quyền lựa chọn nơi nhảy dù.

“Nhảy đâu đây Lư Chi ơi?”

Giọng Cố Thịnh vọng ra từ loa điện thoại của Giang Vi.

“Chờ tôi xem đã.” Lư Chi cúi đầu vừa xem bản đồ, vừa trả lời Cố Thịnh.

“Ơ ủa, Lư Chi đang nói cơ mà?” Cố Thịnh ngơ ngác nhìn biểu tượng micro của tài khoản Giang Vi nhấp nháy. “Hai người dùng chung mic à?”

“Bọn tôi ngồi cạnh nhau, dùng hai cái lãng phí lắm.” Lư Chi đang dựa vào người Giang Vi từ tốn trả lời.

“Được thôi, giờ hai người sống chung rồi, tôi nào dám có ý kiến gì.” Cố Thịnh bất lực.

“Thế nhảy đâu đây? Không chọn nhanh là hết chỗ đấy.” Cố Thịnh sốt ruột thúc giục.

“Thành Z đi, tôi thích mấy góc xó xỉnh ấy.” Lư Chi nghiêng đầu dụi mặt vào vai Giang Vi rồi tìm được một tư thế khá thoải mái.

“Thành Z á? Thật à chị hai, chỗ đấy có cái vẹo gì đâu?”

“Cứ nhảy xuống đấy đi.” Giang Vi quyết định thay cho cả nhóm.

Bình thường Cố Thịnh chơi PUBG thích bám theo Giang Vi vì anh có kỹ năng tốt, tầm nhìn cũng nhạy, theo anh thì chẳng lo bị phục kích. Nhưng giờ đã khác xưa, Giang Vi kéo Lư Chi chơi cùng đồng nghĩa với việc lúc Cố Thịnh gặp nguy hiểm tất nhiên sẽ bỏ mặc anh ta. Và đúng như linh cảm, nỗi bất an của Cố Thịnh sớm thành sự thật.

Lư Chi đúng là một người chơi gà mờ, tệ hết chỗ nói, lần đầu chơi nên cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, ngay cả cửa còn không biết đường vào.

Lư Chi: “Người yêu ơi! Em không vào được!”

Giang Vi: “Chờ anh, anh sang ngay đây.” 

Giang Vi nhanh chóng nhặt vũ khí rồi chạy sang phòng bên tìm cô.

Lư Chi: “Aaa, sao chỗ này chẳng có gì thế! Em không nhặt được cái gì hết! Làm sao bây giờ, làm sao đây, tí nữa có người qua là em bị bắn chết luôn đấy.”

Giang Vi: “Anh đến rồi đây. Em xem có muốn cái nào trong chỗ đồ của anh không?”

Lư Chi: “Em chẳng thích cái nào cả.”

Giang Vi: “Cứ chọn đại một cái trước đi.”

Lư Chi: “Thế chọn cái này vậy, trông cũng tạm được.”

Giang Vi: “Ừ, đợi lát nữa anh tìm cho em cái đẹp hơn.”

Lư Chi: “Vâng ạ.”

Ngay lúc Cố Thịnh cho rằng hai người kia đã “thắm thiết” xong thì lại nghe giọng hét đầy hoảng loạn của Lư Chi vang lên lần nữa.

Lư Chi: “Aaaaa! Chỗ này có người! Aaaa!”

Giang Vi: “Đừng sợ.”

Lư Chi: “Nó đang đến kìa! Em sắp chết rồi huhu!”

Giọng Giang Vi vang lên sau vài phát súng nổ.

Giang Vi: “Nó chết rồi, không sao đâu.”

Lư Chi: “Uhuhu, người yêu em đỉnh quá!”

Giang Vi cười khẽ.

Lư Chi: “Anh đi với em đi, em đi một mình sợ lắm.”

Giang Vi: “Ừ.”

Cố Thịnh ở bên kia nghe đôi tình nhân ríu rít mà chán chẳng buồn nói, đúng là chuyện này chưa xong, chuyện khác đã kéo tới, hai người kia cứ ngang nhiên thể hiện tình cảm mãi không ngừng. 

Anh ta đã làm gì nên tội? Một thằng con trai ế sưng ế xỉa như anh ta làm sao có thể chơi game với đôi tình nhân kia được nữa?

Chơi qua quýt cho xong ván, Cố Thịnh thoát game ngay lập tức, hơn nữa còn tuyên bố từ đây về sau không bao giờ chơi game với cặp đôi kia nữa, bảo là bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Còn nghiêm trọng cỡ nào thì chẳng ai rõ.

Mấy ngày cuối năm, bố mẹ Giang Vi gọi điện cho anh. Mọi năm bố mẹ anh chẳng hề gọi lấy một cuộc, họ vẫn luôn cống hiến hết sức mình với sự nghiệp nghiên cứu khoa học cho nhà nước, đến mức quên mất mình còn có một cậu con trai. Đang lúc bận rộn mà vẫn còn nhớ ra và gọi điện đúng là chuyện hiếm thấy.

Lư Chi đang ngồi v**t v* Thất Thất trong phòng khách, Giang Vi cầm điện thoại thản nhiên bước đến ngồi xuống cạnh cô. Anh chẳng có ý tránh né mà cứ thế nghe điện ngay trước mặt Lư Chi.

“Giang Vi à?” Ở đầu dây bên kia là một giọng nữ, ngữ điệu có vẻ không chắc chắn.

“Vâng, con đây.” Giang Vi bất lực, sao mẹ anh còn phải xác nhận thế? Vậy mấy nay năm bà gửi tiền sinh hoạt cho anh như thế nào?

“Con trai à, tết năm nay mẹ với bố con lại không về được.” Giọng nói trong điện thoại pha chút áy náy, nhưng lời nói phía sau đã trở về trạng thái bình thường. “Bố mẹ biết chắc con cũng quen với chuyện này rồi.”

“Vâng, có chuyện gì nữa không ạ?” Quả thực Giang Vi đã quen với chuyện này.

“Bố mẹ muốn hỏi xem con định ăn tết ở đó hay sang bên này ăn tết với bố mẹ?” Đã lâu rồi không gặp cậu con trai duy nhất nên trong lòng họ cũng nhớ mong.

“Con không sang đó đâu.” Giang Vi trả lời luôn mà không chần chừ.

Lư Chi vẫn đang ngồi v**t v* Thất Thất ở cạnh Giang Vi, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên bèn nghiêng đầu thoáng nhìn, thấy anh vẫn cầm điện thoại không nhìn mình mới hơi hơi yên tâm.

Lòng cô bất giác thấy hân hoan phấn chấn hơn hẳn, có thể năm nay cô không phải đón tết một mình nữa rồi. Nhưng nếu Giang Vi không đón tết cùng bố mẹ thì có vẻ không được ổn lắm?

“Sao thế?” Người ở bên kia đang nghĩ Giang Vi giận dỗi vì bị bỏ mặc suốt mấy năm qua. “Tuy bố mẹ bận thật nhưng lúc nào cũng quan tâm con mà.”

Giang Vi cười khẽ, nghiêng đầu liếc nhìn Lư Chi ở bên cạnh. Trông cô vẫn vờ bình thản, tựa như chẳng quan tâm đến cuộc trò chuyện giữa anh và bố mẹ. Nhưng thật ra cái tai đã vểnh lên chực chờ anh trả lời ra sao.

Anh duỗi tay, áp lòng bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay cô rồi cầm lấy tay cô đặt lên ngực trái của mình.

Hệ thống sưởi trong nhà được bật ở nhiệt độ vừa phải, hai người chỉ mặc quần áo ở nhà, chất vải không dày dặn mà mỏng nhẹ. Lư Chi dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Giang Vi xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến tay mình. Thậm chí cô còn cảm nhận được nhịp đập trái tim nơi lồng ngực anh.

Lư Chi sực nhớ ra người đang ở đầu dây bên kia là mẹ của người yêu mình, vô thức định rụt tay lại. Dù vẫn đang cách một cái điện thoại nhưng tựa như có gì đó bị phá vỡ nên không khỏi ngượng ngùng xấu hổ.

Nhưng Giang Vi không cho cô được như ý mà vẫn nắm thật chặt tay cô. Rồi ngay sau đó, câu nói của anh càng khiến Lư Chi thêm căng thẳng.

“Con ở với người yêu con.”

“Gì cơ?” Người bên kia vừa nghe vậy lập tức hoảng hồn, người yêu ư, bà còn tưởng cả đời này sẽ không được nhìn thấy cảnh con trai mình lấy vợ, bà chưa từng thấy một cô gái nào xuất hiện bên cạnh con trai mình.

“Con à, con đừng lừa mẹ nhé. Mẹ không chịu nổi chuyện này đâu.”

Giọng bà nghe run run kích động, gần như không dám tin vào tai mình.

Giang Vi chỉ đành bất đắc dĩ chuyển điện thoại sang loa ngoài.

“Con dâu tương lai của mẹ đang ngồi cạnh con đây.”

“Con bật loa ngoài rồi, mẹ với cô ấy cứ nói chuyện đi.”

Lư Chi nghe vậy thì giật nảy mình, tim đập thình thình, rụt phắt tay khỏi tay Giang Vi như thể vừa chạm vào củ khoai lang nóng rẫy.

“Em…”

Cô chỉ tay vào chính mình rồi lại chỉ sang điện thoại của Giang Vi đang để trên bàn trà.

Loa ngoài vẫn đang được bật.

“Con dâu tương lai?” Giọng mẹ Giang Vi có vẻ ngần ngừ.

Bấy giờ Lư Chi đúng là bị dồn đến đường cùng, không còn cách nào trốn tránh, Giang Vi đã nói vậy mà cô không lên tiếng thì quả là thất lễ.

“Dạ…cháu chào cô ạ…”

“Cháu là Lư Chi, người yêu của Giang Vi ạ.”

Đầu dây bên kia bỗng im bặt như thể đã tắt máy nhưng màn hình điện thoại hiển thị vẫn đang trong cuộc gọi.

Ngay sau đó có tiếng hét chói gắt truyền ra: “Aaaaa! Giáo sư Giang! Nhanh! Đến đây nhanh! Mình có con dâu rồi!”

Tiếng hét đầy kích động làm Lư Chi giật thót, vội quay sang nhìn Giang Vi nhưng anh vẫn bình tĩnh như thể đã quen với phản ứng này. Giang Vi hơi cúi xuống nói với người trong điện thoại: “Mẹ ơi, mẹ nói nhỏ thôi. Mẹ làm con dâu mẹ sợ rồi kìa.”

Lư Chi nghe anh dùng xưng hô như thế liền trừng mắt liếc anh.

Đáp lại là cái xoa đầu khẽ khàng an ủi cùng khẩu hình miệng không phát ra tiếng từ anh, Lư Chi nhìn ra anh muốn nói: Đừng sợ.

“Chào cháu, cô là mẹ Giang Vi, cháu cứ gọi cô là cô Tôn.”

Giọng hét chói tai trong điện thoại lập tức hạ thấp tông trở nên dịu dàng ôn hòa, nhưng nếu nghe kỹ vẫn có thể nhận ra niềm vui mừng không sao che giấu nổi xen lẫn trong đó.

“Cháu chào cô Tôn ạ.”

“Ừ ừ, cô đây.” Mẹ Giang Vi hào hứng đáp lại, giọng bà có vẻ rất vui như vừa mới trúng giải độc đắc.

Sau vài câu trò chuyện đơn giản với mẹ Giang Vi thì bố anh cũng lại gần. Cuộc trò chuyện giữa hai bên diễn ra vô cùng thoải mái, suôn sẻ. Lư Chi phát hiện ra bố mẹ Giang Vi rất gần gũi thân thiện, có lẽ cũng chính vì thế mà anh mới trở thành một người tử tế và dịu dàng đến vậy.

Cô thầm nghĩ mình đúng là vớ bở, thế mà lại may mắn gặp được Giang Vi.

Bố mẹ Giang Vi rất giống anh, ngay cả khi nói chuyện cũng rất dịu dàng.

Chỉ trò chuyện vài câu ngắn gọn rồi Lư Chi trả điện thoại lại cho Giang Vi.

Giang Vi nhận điện thoại cũng không tránh Lư Chi, vẫn bật loa ngoài như cũ. Lư Chi ngồi cạnh anh vẫn có thể nghe được nội dung sau đó.

“Mẹ vừa nói chuyện với cô bé, mẹ ưng rồi đấy. Con trai mẹ làm tốt lắm.”

“Vâng.”

“Nếu con muốn ở bên con bé thì không cần sang với bố mẹ cũng được, cứ ở cùng con bé đi. Dù sao nhà mình cũng quen cảnh mỗi người một nơi rồi. Con cứ chăm sóc con bé cho tốt vào.”

“Con trai cưng à, con phải nắm chặt cơ hội đấy nhé. Bố mẹ không làm phiền hai đứa nữa. Mẹ tắt máy đây.”

Vừa dứt lời thì điện thoại báo cuộc gọi đã kết thúc, không hề cho Giang Vi bất cứ cơ hội nào để lên tiếng. Anh nhìn màn hình mà bật cười bất lực.

Thế nhưng chỉ vài giây sau, anh nhận được tin nhắn WeChat từ mẹ: “Mẹ vừa gửi tiền cho con đấy. Có người yêu rồi thì không thể để ví rỗng được, còn phải mua quà cho con bé nữa chứ.”

“Không cần đâu mẹ, con vẫn còn tiền mà ông ngoại cho, con chưa dùng đến.”

“Thế cũng không được. Tiền đấy để dành mua cái khác. Căn nhà ấy chưa tiện nghi lắm. Tiền bố mẹ cho là tiền bố mẹ cho.”

Giang Vi không lay chuyển được ý mẹ đành ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng ạ.”

Vừa đặt điện thoại xuống, Lư Chi vốn ngoan ngoãn nghiêm chỉnh ngồi cạnh chờ anh nhắn tin, bỗng nhào vào lòng anh.

Giang Vi đón lấy cô như một thói quen, “Sao thế em?”, đoạn cúi xuống khẽ hôn lên trán Lư Chi.

“Không có gì, chỉ là bỗng thấy bố mẹ anh tốt thật đấy.”

“Tốt hệt như anh luôn.”

“Sau này cũng là bố mẹ em mà.”

“Ai bảo là em sẽ lấy anh chứ?” Lư Chi ngạc nhiên, không hề nghĩ tới việc Giang Vi sẽ thốt ra câu ấy.

“Không lấy anh thì em định lấy ai?”

Lư Chi không lên tiếng mà chỉ cúi đầu dúi sâu vào ngực Giang Vi.

Không rõ là vì ngượng, hay còn điều gì khác không thể nói thành lời.

Bình Luận (0)
Comment