Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 42

Trước Tết, Giang Vi và Lư Chi cùng đi siêu thị sắm sửa tất cả những thứ còn thiếu trong nhà. Tủ lạnh nhanh chóng được chất đầy, mọi thứ đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, sẵn sàng chờ Tết đến.

Ngày Tết, hai người ở nhà tự tay làm sủi cảo, ngay cả vỏ bánh cũng tự nhào bột nặn. Hai người họ có rất nhiều thời gian rảnh nên cứ thế ung dung mày mò, không vội vàng gấp gáp.

Dù trước đó Giang Vi chưa từng làm vỏ sủi cảo, nhưng chỉ cần tra mạng rồi làm theo hướng dẫn là đâu vào đấy, thậm chí còn khá thành thạo, tay nghề lên nhanh thấy rõ. Giang Vi vốn dĩ học gì cũng nhanh.

Cả hai đều không ăn nhiều nên chỉ gói một ít cho đủ. Sau đó Giang Vi còn làm thêm mấy món Lư Chi thích, tất nhiên không thể thiếu món sườn rang muối mà cô yêu thích nhất rồi rót hai cốc nước xoài cô mê tít.

Ba món ăn cộng thêm đĩa sủi cảo vừa mới hấp xong chính là bữa cơm tất niên đơn giản mà ấm cúng của riêng họ.

Tối hôm ấy, mạng xã hội ngập tràn ảnh bàn tiệc tất niên, đương nhiên Tống Sơ và Cố Thịnh cũng không ngoại lệ. Danh sách bạn bè trên WeChat của Lư Chi không nhiều nên cô chỉ thấy ảnh của hai người đó.

Cô nhìn bàn tiệc ngập đồ ăn trong ảnh, tiện tay thả một lượt thích.

Nếu là những năm trước, có lẽ cô sẽ chạnh lòng và thầm ghen tị. Nhưng năm nay thì khác, năm nay đã có Giang Vi ở bên cô. Năm nay cô cũng có một bữa cơm tất niên đúng nghĩa, mà lại còn do chính tay anh nấu. Ngon đến mức không thể chê vào đâu được.

Cô đang ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại thì nhận được tin nhắn từ Tống Sơ.

Tống Sơ: Ăn cơm chưa đó?

Lư Chi cười khẽ, lòng ngập tràn niềm vui, tay gõ trên màn hình:

Lư Chi: Ăn rồi nè, Giang Vi nấu cho tớ đó.

Thế rồi cô tiện tay gửi luôn tấm ảnh vừa chụp trước bữa ăn cho Tống Sơ xem. Cô không đăng lên trang cá nhân nên tấm ảnh ấy vẫn nằm yên trong album, giờ mới lấy ra khoe bạn.

Tống Sơ: Nhìn ngon phết, tay nghề Giang Vi cũng ổn đấy.

Lư Chi: Chứ sao, anh ấy giỏi cực luôn, còn biết làm cả sủi cảo nữa.

Tống Sơ: Cậu đang khoe khoang trắng trợn đấy hả?

Lư Chi: Đúng rồi đó hahaha~

Tống Sơ cũng mừng thay cho bạn. Nếu không có Giang Vi, có lẽ giờ này Lư Chi vẫn là cô gái lủi thủi đón Tết một mình, tự nấu ăn, tự ngồi ăn, tự chờ thời gian trôi qua.

Tống Sơ: Thế thôi nha, tớ phải đi ăn cơm đây, bái bai.

Lư Chi: Bye.

Dọn dẹp bếp núc xong, Giang Vi đề nghị hai người ra ngoài đi dạo. 

Lư Chi lập tức gật đầu đồng ý. Buổi tối ngày Tết chắc hẳn sẽ đông người, lại có cả pháo hoa, thể nào cũng rất náo nhiệt và rực rỡ.

Cả hai đều thuộc kiểu đã nói là sẽ bắt tay thực hiện luôn, vừa bàn xong đã nhanh chóng vào phòng thay đồ. Hai người mặc khá ấm, quấn mình trong lớp áo dày. Trước khi ra khỏi nhà, cả hai đứng ở cửa thay giày.

Lư Chi ngồi trên ghế thay giày, nhìn Giang Vi nửa quỳ dưới sàn, một tay anh giữ cổ chân cô, tay còn lại nhẹ nhàng xỏ đôi bốt vào cho cô.

Đôi bốt màu lạc đà này là món đồ mà lần trước khi hai người đi dạo phố, Giang Vi đã nhất quyết bắt cô mua. Anh bảo mùa đông ở Hải Thành rất lạnh, lại thường có tuyết, phải sắm một đôi giày giữ ấm thì ra đường mới không bị cóng chân.

Trước đây Lư Chi vốn chẳng thèm để mắt tới kiểu giày này. Cô là người thích ăn mặc theo phong cách thời trang bất chấp thời tiết. Mùa đông có lạnh thì cũng chỉ khoác thêm áo, nhưng với giày thì cô luôn rất khắt khe, hiếm khi chọn những đôi trông có vẻ cồng kềnh như thế này. Nhưng khi ấy Giang Vi nhất quyết phải mua nên cô đành thỏa hiệp, dù sao cũng là người yêu mình mà.

Xỏ giày xong, Giang Vi lấy từ giá áo xuống một chiếc khăn quàng đỏ chót. Màu đỏ rực ấy rất hợp với không khí ngày Tết. Đó là khăn đôi, món đồ họ mua cùng nhau hôm đi dạo phố. Hai cái giống hệt, mỗi người một chiếc.

Cả hai quàng khăn, mặc áo phao giữ nhiệt, dắt theo Thất Thất cũng mặc đồ đỏ, ba “người” cùng nhau ra ngoài dạo phố.

Vừa bước ra khỏi cửa, Giang Vi đã nắm lấy tay trái của Lư Chi rồi nhét luôn cả hai bàn tay vào túi áo khoác của anh. Lư Chi nhìn động tác ấy cũng lặng lẽ đưa tay còn lại vào túi áo của mình.

Trước giờ cô không thích đeo găng tay, từ khi ở bên Giang Vi lại càng không. Vì bên cạnh cô đã có anh rồi, người luôn sẵn lòng sưởi ấm bàn tay cô bất cứ lúc nào. Từ nay về sau, cô không còn phải lo lắng về đôi tay lạnh buốt mà chẳng ai để ý tới nữa.

Hai người chậm rãi đi dạo trên đường, vừa đi vừa trò chuyện. Rồi họ nói tới chuyện Giang Vi được tuyển thẳng lên cao học.

“Người yêu ơi, sau này anh muốn làm gì?”

Cô thấy đây là chuyện mà người ở độ tuổi họ nên bắt đầu nghĩ tới. Có điều với tình trạng của cô hiện giờ chẳng có cơ hội để nghĩ tới tương lai, nhưng Giang Vi thì khác. Anh còn cả một tương lai rộng mở phía trước, mà còn là người đã được lên cao học, càng nên có một định hướng rõ ràng.

“Anh cũng chưa biết nữa.”

Giang Vi hơi khựng lại. Thật ra không phải anh chưa từng suy xét, anh vẫn muốn được làm giảng viên như kiếp trước. Anh khá hài lòng với công việc đó. Nhưng anh vẫn muốn nghe thử ý kiến của Lư Chi, xem cô còn giữ nguyên quan điểm như trước không.

“Em thấy sao?”

“Anh làm thầy giáo đi.”

Lư Chi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cho rằng đó là lựa chọn hợp lý nhất.

Với chuyên ngành hiện tại của Giang Vi, cơ hội nghề nghiệp vốn dĩ đã rộng mở. Mà bản thân anh lại ưu tú, giỏi giang, làm nghề nào cũng sẽ tỏa sáng. Cô hoàn toàn tôn trọng quyết định của Giang Vi nhưng vẫn đưa ra lời khuyên của mình.

Huống hồ cô nghe nói sinh viên xuất sắc sau khi tốt nghiệp sẽ có cơ hội được trường Hải Thành giữ lại làm giảng viên.

“Sao em lại nghĩ thế?”

“Vì…”

Lư Chi nhoẻn miệng cười, từ tốn cất lời: “Vì làm giảng viên sẽ được nghỉ nhiều lắm. Nghỉ đông nghỉ hè này, chưa kể các kỳ nghỉ ngắn ngày khác, còn cả cuối tuần cũng được nghỉ nữa, hệt như lúc đi học vậy, rảnh rỗi lắm.”

“Có thế thì anh mới có nhiều thời gian ở bên em được.”

“Ừ, anh cũng nghĩ như vậy.”

Hai người bước đi một đoạn ngắn, chợt Lư Chi gọi: “Người yêu ơi.”

“Anh đây.” Giang Vi nghiêng đầu nhìn cô.

“Nếu sau này anh làm thầy giáo thì phải đeo kính đấy nhé.” Lư Chi ngẫm nghĩ thật lâu, cảm thấy Giang Vi đeo kính khá ổn.

“Sao lại đeo kính?”

“Vì đeo kính trông giống giảng viên hơn.” Trong ấn tượng của cô, dường như thầy giáo nào cũng đeo kính cả.

“Anh không giống à?” Giang Vi nhướng mày ra chiều tò mò.

“Không giống.” Không biết nghĩ đến điều gì, Lư Chi khẽ lắc đầu như đang tự phủ định suy nghĩ của mình.

“Tại sao?”

“Vì siêu đẹp trai.” Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng lại được Lư Chi nói bằng một giọng điệu trầm bổng, nghe vô cùng nghiêm túc.

Giang Vi bật cười trước giọng điệu ấy của cô.

“Được, nghe em.”

Cứ thế, hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến công viên nhỏ bên cạnh khu nhà. Giờ này công viên không quá đông, song vẫn có vài người đang dạo chơi.

Công viên không lớn, những hàng cây từng xanh mướt giờ đây khi đông sang đã gần như trụi lá. Gió lạnh buổi chiều thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng còn sót lại rơi xuống đất rồi bị đẩy đi lạo xạo. Âm thanh xào xạc vang vọng khắp nơi khiến cả công viên nhuốm một vẻ hoang vắng, tiêu điều. Nhưng đúng vào dịp Tết Nguyên Đán, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa rực rỡ, không khí rộn ràng của ngày đầu năm tràn ngập khắp phố phường như làm phai mờ đi cái vắng vẻ và quạnh quẽ vốn có của mùa đông.

Tay Lư Chi vẫn nằm gọn trong túi áo khoác của Giang Vi. Cô tung tăng từng bước, lòng rộn ràng niềm vui.

Chợt cô ngẩng đầu lên, bắt gặp hình ảnh một cặp vợ chồng già phía xa. Tóc họ đã bạc trắng, khoác trên mình bộ đồ tông đỏ trầm, thấy rõ là đồ đôi, áo mặc dày dặn, trên đầu đội mũ len cùng kiểu, cổ quấn khăn, tay đeo găng. Bà cụ khoác tay ông cụ, cả hai chậm rãi bước, vừa đi vừa thủ thỉ trò chuyện.

“Ngưỡng mộ quá đi mất…” Lư Chi buột miệng nói khẽ.

Giang Vi nhìn theo ánh mắt cô, cũng thấy được hình ảnh đôi vợ chồng già ấy.

“Ngưỡng mộ điều gì cơ?”

“Ngưỡng mộ họ có thể nắm tay nhau đi đến tận cuối con đường.”

“Chúng mình rồi cũng sẽ như vậy.”

“Dạ.”

Hai người tiếp tục nắm tay nhau đi về phía trước, chú chó Thất Thất được dắt bằng dây đi trước dẫn đường còn họ thì lặng lẽ theo sau. Gió lạnh buốt thổi qua, táp vào người, quất vào mặt, khiến sống mũi khẽ se lại vì lạnh nhưng trong lòng lại ấm áp đến lạ thường.

Một giai điệu chợt vang lên trong đầu cô, nơi cuống họng khẽ rung và Lư Chi bắt đầu khe khẽ ngân nga:

“La la la la, la la, la, la la, la la~

La la la la, la la, la, la la, la la~

La la, la la la~

La la, la la la~

La la, la la, la la la la,

La la, la la la~”

“Em đang ngân nga gì thế?” Giang Vi tò mò hỏi.

Lư Chi nghiêng đầu nhìn anh rồi cất giọng hát:

“Dẫu thế gian này rối ren chẳng chút lẽ thường,

Em vẫn chỉ nguyện một lòng gắn bó với anh.

Anh chẳng rời tay, em cũng chẳng nỡ buông,

Chỉ mong mỗi sớm mai thức dậy, em vẫn được ôm lấy cánh tay này.”

Đó là một ca khúc tiếng Quảng Đông. Phát âm của Lư Chi không thật sự chuẩn nhưng vẫn giữ được giai điệu và cảm xúc. Giọng cô trong trẻo vang lên giữa làn gió lạnh, len lỏi vào tai Giang Vi.

Trong cơn gió lạnh tái tê của mùa đông, cô cất tiếng hát làm từng làn hơi trắng phả ra từ đôi môi. Hai người cứ thế chậm rãi bước đi, lời trò chuyện quyện vào gió.

“Hay không ạ?”

“Hay lắm.”

“Em hát lại lần nữa đi.”

“Em không hát nữa đâu.”

“Á! Giang Vi, anh làm gì đấy, sao lại lôi điện thoại ra?”

“Hát lại lần nữa đi, được không?”

Tối hôm ấy, trang cá nhân vốn đã phủ bụi từ lâu của Giang Vi bỗng có cập nhật mới.

Một đoạn video ngắn, chỉ hơn hai mươi giây.

Video được quay trong một khung cảnh mờ tối, mọi thứ đen kịt như bị bóng đêm nhấn chìm. Thế nhưng nhờ ánh đèn mờ mờ chớp tắt từ phía xa, vẫn có thể nhận ra đó là không gian ngoài trời. Ống kính điện thoại ban đầu hướng về một cái cây gần đó rồi hơi rung nhẹ, chuyển sang bầu trời đen thẫm.

Trong video có tiếng một cô gái đang hát một ca khúc Quảng Đông. Dù phát âm chưa thật chuẩn, nhưng cô lại hát đúng nhịp, giọng hát tươi sáng, tràn đầy sức sống, chan hòa cảm xúc, xen lẫn vào đó là tiếng gió thổi vi vút.

“Dẫu thế gian này rối ren chẳng chút lẽ thường,

Em vẫn chỉ nguyện một lòng gắn bó với anh.

Anh chẳng rời tay, em cũng chẳng nỡ buông,

Chỉ mong mỗi sớm mai thức dậy, em vẫn được ôm lấy cánh tay này.”

Ngay khi câu hát cuối cùng vừa dứt, bầu trời bỗng bừng sáng bởi những chùm pháo hoa bất ngờ nở rộ, không hề có dấu hiệu báo trước. Màn đêm u tối phút chốc rực rỡ lạ thường, ánh sáng sặc sỡ tỏa khắp không gian, chói lòa lấp lánh.

Cuối đoạn video còn văng vẳng tiếng ai đó chúc mừng năm mới.

Dòng chú thích ngắn ngủi bên dưới viết:

“Cô ấy nói: cô ấy muốn mỗi ngày đều được ôm lấy cánh tay tôi.”

Bình Luận (0)
Comment