Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 43

Đêm giao thừa, một ngày đoàn viên tưng bừng náo nhiệt là thế, lại bị Giang Vi cưỡng ép biến thành ngày phải chứng kiến cảnh thể hiện tình cảm thắm thiết, mà đâu phải ai cũng thích nhìn cảnh ấy. Mỗi lần phải chứng kiến, ai nấy đều nhìn đẫy mắt còn trong lòng thì ghen tị phát điên.

Cố Thịnh còn gửi tin nhắn chỉ trích lên án hành vi ngược đãi hội độc thân trên WeChat mỗi khi rảnh rỗi của Giang Vi.

Cố Thịnh: Ông tem tém lại được không hả? Đừng suốt ngày khoe khoang tình cảm nữa. Bình thường đã phải chịu đựng đủ rồi, ai ngờ đến cả ngày Tết cũng không tha. Làm thế ai mà sống nổi!

Giang Vi:…

Cố Thịnh: Tôi nói có sai không? Chính ông cũng thấy mình quá đáng nên chẳng phản bác nổi chứ gì?

Khi ấy Giang Vi đã trả lời như thế nào?

Giang Vi gửi tin cho Cố Thịnh: Người yêu tôi bảo đây không phải khoe khoang, chỉ là chia sẻ cuộc sống thường ngày thôi.

Giang Vi: Hành động của cậu hoàn toàn xuất phát từ lòng ghen tị đố kỵ. Đến khi cậu có người yêu rồi, đảm bảo sẽ không nói được những câu như bây giờ nữa đâu.

Được lắm, giờ đổi thành Cố Thịnh nín thinh không thốt nổi lời nào.

Bước sang năm mới, Giang Vi và Lư Chi vẫn chỉ loanh quanh trong nhà. Đợt cuối năm hai người đã ghé siêu thị mua sắm đầy đủ, chất kín đồ ăn trong tủ lạnh. Một người thì bố mẹ ở xa, cả năm chẳng mấy khi gặp mặt, họ hàng bạn bè cũng hiếm hoi đến đáng thương. Người kia tuy còn bố mẹ nhưng cũng chẳng khác trẻ mồ côi là mấy, nếu không ở nhà thì thật sự cũng chẳng biết đi đâu.

Cuộc sống hàng ngày của hai người hệt như cách sống của một đôi vợ chồng già: buổi sáng Lư Chi ngủ đến khi tự tỉnh rồi cùng Giang Vi ăn sáng, tiếp đó hai người cùng ngồi xem phim, tối đến dắt Thất Thất ra ngoài tản bộ.

Cơm nước xong xuôi, cả hai ngả ra xô pha, Giang Vi tựa người vào lưng ghế còn Lư Chi gối đầu trên đùi anh. Bộ phim điện ảnh hai người đang xem có tên “Cuộc đời tươi đẹp”. Đây là bộ phim mà Lư Chi rất thích, dẫu xem đi xem lại bao nhiêu lần vẫn không thấy chán.

Lư Chi nằm nghiêng, quay mặt về phía tivi, ánh mắt chăm chú theo dõi. Giang Vi nhẹ nhàng đặt tay lên tóc cô, thi thoảng lại v**t v* như đang cưng nựng một con thú nhỏ.

Xem hết phim, Lư Chi đang nằm chợt thở dài.

“Sao thế em?”

Giang Vi cúi xuống nhìn cô.

Lư Chi xoay người nằm thẳng, đối diện với Giang Vi.

“Em đang nghĩ thời gian trôi nhanh quá. Mới chớp mắt mà đã hết một năm rồi. Hình như vẫn còn nhiều việc em chưa làm được.”

Trước ánh mắt nghi hoặc của Giang Vi, Lư Chi chầm chậm cất lời: “Em đã tạo một danh sách những việc cần phải làm trong đời từ rất lâu rồi. Những việc trong danh sách đó không nhiều nhưng đến giờ hầu như em chưa thực hiện được điều nào.”

“Là những việc gì?”

“Đến Tây Tạng ngắm bình minh dát vàng dãy núi, đến Sapporo của Nhật Bản trượt tuyết, đến hẻm núi thử cảm giác nhảy bungee rồi cả nhảy dù nữa.”

Những việc Lư Chi vừa liệt kê đều là những việc không có khả năng thực hiện. Chưa nói đến điều kiện hay hoàn cảnh, chỉ riêng thể trạng hiện giờ của cô thôi đã đủ để kết luận là không thể. Cơ thể của cô không chịu nổi áp lực và hậu quả của chuyện này. Thế nên những dự định kia gần như bị gạch bỏ ngay từ khi hình thành.

“Em đừng nghĩ đến mấy việc đó.” Giang Vi không khách sáo nhắc nhở cô.

Lư Chi biết vậy nên chỉ mím môi không nói thêm.

Thời gian trôi đi cứ như tên bắn, chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng. Giang Vi vẫn còn việc học trên trường nên không thể ở nhà cả ngày cùng Lư Chi.

Với Giang Vi, việc ở ký túc xá của trường không phải điều bắt buộc. Anh không yên tâm để Lư Chi ở nhà một mình nên ngày nào tan học cũng về nhà với cô.

Giang Vi cứ tất bật chạy đi chạy lại giữa hai nơi như vậy, ngay cả Tống Sơ cũng không nỡ nhìn cảnh ấy bèn khuyên Lư Chi quay lại trường học. Nhưng Lư Chi đã rất khó khăn mới xin được nghỉ học một năm, vốn đã chẳng còn thiết tha chuyện học hành, giờ lại càng không muốn quay về nữa.

Chiều xuân nắng đẹp, ánh dương rải khắp sân. Lư Chi kéo chiếc ghế nằm ra ngoài hiên, đặt dưới chiếc ô che nắng. Cô mặc đồ ở nhà thoải mái, nằm thư thả trên ghế phơi nắng. Bên cạnh là Thất Thất cuộn tròn trong tấm đệm màu vàng nhạt mà cô mới mua cho nó.

Nắng xuân dịu dàng phủ lên cơ thể mang đến một cảm giác ấm áp dễ chịu.

Giang Vi vừa về đến nhà liền bắt gặp cảnh tượng một người một chó đang lim dim dưới nắng, khung cảnh thanh bình đến lạ.

Thấy Lư Chi đang khẽ khép mắt, Giang Vi bất giác thả nhẹ bước chân, sợ làm phiền đến cô nên rón rén mở cửa bước vào.

Lư Chi từ trước tới nay vốn ngủ không sâu, chỉ một tiếng động nhỏ cũng dễ làm cô tỉnh giấc. Huống chi lần này cô đâu ngủ thật, chỉ hơi mơ màng dưới nắng chiều dịu nhẹ. Khi cô từ từ mở mắt đã thấy Giang Vi đứng ở ngưỡng cửa, tay xách túi đồ, tay kia vẫn còn đặt trên tay nắm cửa, chắc hẳn anh vừa mới về.

“Anh làm em tỉnh giấc à?” Giang Vi đi đến trước mặt cô, chầm chậm ngồi xổm xuống, đặt túi đồ cạnh Thất Thất rồi nhoẻn miệng cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối của Lư Chi.

Lư Chi nhổm người dậy, vòng tay ôm lấy eo anh, dụi mặt vào người anh. “Không, em không ngủ.”

Giang Vi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. “Hôm nay anh mua xương sườn đấy. Em bảo muốn ăn sườn rang muối phải không?”

“Vâng.” Lư Chi dúi mặt vào lòng Giang Vi gật gật đầu nhưng vẫn không chịu buông tay.

Giang Vi cũng không vội, cứ mặc cô ôm đến khi thỏa mãn mới đứng dậy đi vào bếp.

Ngoài món sườn rang muối Lư Chi thích, anh còn làm thêm hai món chay. Không thể lúc nào cũng ăn toàn thịt được, trước đây anh chưa ở bên cô, giờ hai người đã sống chung một nhà, tất nhiên phải chăm lo cho cô thật tốt.

Cơm nước xong xuôi, hai người ra ngoài tản bộ.

“Em muốn làm gì vào sinh nhật?” Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Lư Chi.

“Ở nhà là được rồi.” Lư Chi cười tươi. “Chỉ hai đứa mình thôi, mua bánh kem rồi đón sinh nhật ở nhà.”

“Được.”

Lư Chi chợt nhớ đến Tống Sơ đã lâu không gặp.

“Khi nào thì Tống Sơ và Cố Thịnh về vậy ạ?”

“Anh cũng không rõ, chắc khoảng hai ngày nữa.”

Tống Sơ kéo Cố Thịnh trốn học, bảo rằng có một việc vô cùng quan trọng phải làm. Lư Chi gặng hỏi mãi mà Tống Sơ nhất quyết không chịu hé răng nửa lời.

Công tác giữ bí mật của Tống Sơ quả thật kín như bưng. Cả WeChat lẫn các nền tảng mạng xã hội khác đều không thấy cô ấy đăng tải bất cứ tấm ảnh nào. Không biết rốt cuộc cô ấy đã đi đâu, làm gì. Nếu không phải điện thoại giữa hai người vẫn còn liên lạc bình thường, có khi Lư Chi còn tưởng Tống Sơ mất tích thật rồi.

Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến người luôn thích khoe khoang thể hiện như Cố Thịnh cũng chịu nhịn, không hở ra một chút nào?

Cơn tò mò của Lư Chi đã sắp lên đến đỉnh điểm.

Cô liếc sang Giang Vi đang ngồi cạnh mình, nghĩ bụng chắc Cố Thịnh đã tiết lộ gì đó với Giang Vi, hứ.

“Sao hai người đó lại có thể rủ nhau đi đâu được nhỉ?”

“Cố Thịnh thích Tống Sơ.”

“Ha, anh cũng nhìn ra à?” Cô còn tưởng Giang Vi chẳng biết gì hết.

“Với cái kiểu đấy của Cố Thịnh, ai mà không nhìn ra cơ chứ.”

Phải rồi, tình cảm của Cố Thịnh dành cho Tống Sơ từ lâu đã viết hết lên mặt, rõ ràng đến nỗi chẳng cần giấu mà cũng chẳng giấu nổi.

“Thôi cứ để họ đi đi. Dù sao đời người còn dài lắm.”

Dù sao đời người còn dài đến vậy, phía trước vẫn còn vô vàn khả năng.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Tà dương dần buông nơi cuối trời, tháng năm tĩnh lặng dịu dàng trôi.

Bình Luận (0)
Comment