Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 44

Ngày 25 tháng Tư.

Nắng sớm xuyên qua ô cửa kính rọi vào căn phòng trống, nhẹ nhàng phủ lên chiếc chăn màu trắng sữa trên giường.

Trước đây, chăn của Giang Vi màu xám đậm, một tông màu điển hình mà con trai thường ưa chuộng. Nhưng từ ngày Lư Chi chuyển đến sống cùng, mọi thứ trong phòng đều dần đổi khác theo sở thích của cô. Chiếc chăn cũng được thay mới, chuyển sang màu trắng sữa mà cô yêu thích, trên mặt vải còn điểm xuyết những hoa văn cùng tông nhẹ nhàng, trang nhã.

Cả người cô cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ một mảng tóc nâu cùng nửa vầng trán trắng mịn.

Thất Thất nằm trên tấm thảm cạnh giường. Từ ngày Lư Chi chuyển đến, chú chó vốn quen ngủ trên xô pha ngoài phòng khách cũng đổi thói quen, cứ nhất định phải nằm sát bên cô như cái bóng chẳng rời. Hễ cô đi đâu, nó sẽ theo đó.

Thất Thất và Lư Chi giống nhau ở một điểm đều rất mê ngủ. Đúng như Cố Thịnh từng nói: Thú cưng nào, chủ nấy.

Lư Chi cũng chẳng buồn phản bác điều này.

Một người một chó, người trên giường, chó dưới sàn.

Cánh cửa phòng khẽ hé, một tia sáng len qua khe cửa. Giang Vi lặng lẽ bước vào, cẩn trọng đẩy nhẹ cánh cửa phòng ngủ chính.

Tuy đã là người yêu nhưng cô gái tên Lư Chi này lại gần như chẳng hề có chút cảnh giác nào với anh, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không phòng bị. Vì cô quá tin tưởng anh, hay vì cô vốn chẳng xem anh là một người đàn ông thực thụ?

Lần sau phải nhắc nhở cô mới được.

Lư Chi ngủ khá chập chờn, có lẽ tiếng động khi Giang Vi mở cửa đã khiến cô tỉnh giấc. Cô trở mình, cánh tay trắng muốt vươn ra khỏi chăn nhưng mí mắt vẫn nhắm nghiền như thể vẫn còn ngái ngủ, chỉ vô thức trở mình vì bị quấy rầy.

Làn da cô trắng đến phát sáng dưới ánh nắng sớm mai, trắng hơn cả chiếc chăn màu trắng sữa đang đắp trên người.

Thất Thất vẫn nằm cạnh giường, nửa tỉnh nửa mơ, nhưng khi nghe thấy tiếng động, nó mở mắt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Thấy người bước vào là Giang Vi, nó lại lười biếng nhắm mắt ra chiều kiêu kỳ.

Giang Vi nhận ra thái độ này của Thất Thất chỉ mới xuất hiện từ sau khi Lư Chi chuyển đến.

Anh nhẹ bước đến bên giường, cẩn thận nhón tay cầm lấy góc chăn, muốn đắp lại cho Lư Chi, che đi cánh tay trần đang lộ ra ngoài.

Cô vẫn thở đều nhưng đúng lúc anh cúi người sát lại, chuẩn bị đắp chăn cho cô thì đôi tay trắng mịn kia thình lình vòng qua cổ anh. Bị bất ngờ không kịp phản ứng, Giang Vi bị kéo ngã xuống giường, cả người đổ lên người cô.

Tiếng cười khúc khích vang lên bên dưới. Thì ra cô đã tỉnh từ lâu.

Giang Vi bất lực nhìn cô gái phía dưới, kéo chăn khỏi khuôn mặt cô, để lộ gương mặt trắng hồng, đôi mắt lanh lợi đang chớp chớp nhìn anh, ánh mắt tinh nghịch ánh lên ý cười.

“Sáng sớm lén lén lút lút vào phòng em làm gì thế?”

Cô hơi dùng sức khiến Giang Vi vừa định đứng dậy lại càng phải cúi người thấp hơn.

Khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn một centimet. Chỉ cần một trong hai người khẽ cử động là da chạm da. Ánh mắt họ giao nhau, hơi thở cũng đan quyện, thoáng chốc, cả hai đều ngừng thở một nhịp.

Từ lúc sống chung đến giờ, những cử chỉ thân mật như ôm hay hôn đã trở thành chuyện quen thuộc quá đỗi tự nhiên. Nhưng vào buổi sáng rực rỡ thế này, ngay khi vừa thức dậy, với một người đàn ông hoàn toàn bình thường như Giang Vi, mà dưới anh lại là cô gái anh yêu tha thiết, tất nhiên không thể tránh khỏi việc có phản ứng. May mà giữa hai người vẫn còn một lớp chăn nên chưa đến mức quá ngượng ngùng.

“Anh sao vậy?”

Giang Vi không trả lời, chỉ có hơi thở trở nên dồn dập hơn.

Lư Chi cảm nhận được sự căng cứng từ cơ thể anh, lập tức nhớ tới lời dặn dò của Tống Sơ trước khi cô dọn vào sống cùng Giang Vi.

Có vẻ như cô đã hiểu ra điều gì đó.

Nhưng khi nhìn vào mắt anh, Lư Chi lại quẳng hết những lời dặn dò ấy ra sau đầu.

Cô bật cười khẽ, “Sao không hôn em?”

“Chỉ nhìn thôi thì hôn được chắc?”

“Giang Vi, anh đang dùng mắt để hôn em đấy à?”

Chuỗi câu hỏi tinh nghịch ấy khiến Giang Vi rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cúi đầu hôn cô.

Lư Chi vừa tỉnh ngủ không lâu, vẫn còn ngái ngủ, mơ màng chưa tỉnh hẳn. Khi được Giang Vi hôn, cô mềm mại như một nhành liễu, chẳng hề phòng bị, cứ thế mặc cho anh hôn lên môi mình. Cô thậm chí còn hơi ngẩng cổ, ngoan ngoãn phối hợp để anh dễ dàng ôm cô vào lòng, hôn cô thật sâu.

Giang Vi rất nhẹ nhàng, ngay cả nụ hôn cũng cực kỳ dịu dàng, khẽ chạm từng chút một, vừa tinh tế vừa ấm áp, không hề khiến Lư Chi thấy khó chịu.

Nụ hôn từ môi chuyển sang má rồi đến sau tai, men theo đường cằm mà lần xuống dưới. Nhưng khi sắp chạm đến cổ, Giang Vi lại đổi hướng, quay về hôn lên môi cô lần nữa.

Lư Chi bị anh hôn đến mức người nóng bừng, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Dù đã thân mật đến thế nhưng tay của Giang Vi vẫn chỉ nhẹ nhàng đặt ở eo cô, chưa một lần vượt quá giới hạn.

Ngay cả những nụ hôn cũng không bao giờ xuống quá cổ.

Rất đúng mực.

Hôm nay Lư Chi ngoan lạ thường, ngoan đến mức khiến Giang Vi thấy không nỡ.

Anh không nỡ chạm vào cô.

Môi kề môi, hơi thở quấn quýt, Giang Vi ôm Lư Chi nằm yên thêm một lúc.

Bất chợt anh khẽ nói: “Chúc mừng sinh nhật em.”

Lúc này Lư Chi mới sực nhớ hôm nay là sinh nhật mình.

Cô ôm lấy tay anh, cuộn tròn trong chăn, cười khẽ: “Hôm nay anh là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em đấy, người yêu à.”

Nghĩ lại những năm trước, có mấy ai từng nhớ đến sinh nhật cô, càng hiếm ai chúc cô một câu “sinh nhật vui vẻ”. Trước đây chỉ có một mình Tống Sơ, nhưng bây giờ đã khác rồi, cô còn có Giang Vi.

Nghĩ đến Tống Sơ, Lư Chi vươn tay lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường rồi bật lên, chăm chú nhìn một lúc nhưng lại chẳng thấy điều mình mong đợi. Cô nhíu mày, quăng điện thoại lên giường, ngửa đầu nhìn trần nhà, khẽ lẩm bẩm:

“Hôm nay Sơ Sơ không chúc mừng sinh nhật mình…”

Mỗi năm vào ngày này, cô luôn nhận được tin nhắn từ Tống Sơ ngay khi vừa tỉnh giấc. Nhưng năm nay lại không có gì cả. Lư Chi hơi thất vọng.

Bấy giờ, Giang Vi vẫn luôn im lặng bỗng cất tiếng:

“Có mà.”

“Gì ạ?” Lư Chi chưa kịp phản ứng, nhất thời không hiểu được ý anh.

“Họ đang ở Tây Tạng.” Giang Vi kéo cô vào lòng, ôm trọn cả người cô vào trong ngực, để cô tựa sát người mình rồi lấy điện thoại ra, mở vài đoạn video cho cô xem.

Video đầu tiên quay ở nhà ga. Không rõ mặt người, chỉ thấy khung cảnh ga tàu lúc tám giờ tối, bên ngoài tối đen như mực còn bên trong đèn đóm sáng trưng. Có giọng hai người vang lên trong video.

“Đã bảo đến sớm rồi, may mà tối nay không tắc đường, không thì lỡ tàu mất!”

“Thì cũng đến kịp rồi còn gì, nhanh lên đi.”

“Nói nghe hay lắm, thế thì cậu nhanh cái chân lên!”

Ngoài tiếng họ trò chuyện còn có âm thanh huyên náo của đám đông trong ga và tiếng loa phát thanh thông báo. Chất lượng video khá thấp, khung hình rung lắc liên tục như thể hai người đang chạy vội.

Video thứ hai quay cảnh trong tàu. Chuyến tàu này cực kỳ khó mua vé. Hai người vừa bước vào liền bị cảnh đông đúc nghẹt người vây lấy. Phải rất chật vật mới chen được đến chỗ ngồi của mình.

Đi Tây Tạng phải chuyển tàu giữa chặng, nửa chặng đầu là ghế cứng, thời gian không dài nên vẫn cố gắng chịu đựng được, nửa sau là giường nằm cứng.

Cả hai kiệt sức ngồi xuống ghế, lúc này mới lộ rõ mặt.

“Chào Chi Chi nha! Giờ bọn tớ đang trên đường đến Tây Tạng.” Trong video, khuôn mặt Tống Sơ rạng rỡ, ánh mắt ánh lên sự mệt mỏi chẳng thể giấu nổi.

“Chị đây biết cậu muốn ngắm cảnh bình minh dát vàng dãy núi, cậu không đi được nên tớ sẽ thay cậu hoàn thành tâm nguyện này.”

“Sao hả, vui lắm đúng không?”

“Cả tôi nữa này, tôi cũng đi đấy nhá!” Tiếng Cố Thịnh vang lên từ phía sau nhưng không thấy mặt anh ta.

Video thứ ba ghi lại lúc tàu chạy qua Tây Ninh. Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt máy quay bên cửa sổ, ghi lại phong cảnh bên ngoài. Tàu băng qua đèo Côn Luân, qua vùng hoang dã Khả Khả Tây Lý, qua sông Đà Đà, qua núi Đường Cổ Lạp, hồ Thác Na, bầy cừu, đàn bò, đồng cỏ, núi non, hồ nước, tuyết phủ.

Cuối video, giọng Tống Sơ vang lên xen lẫn xúc động:

“Chi Chi ơi, cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao cậu lại muốn đến Tây Tạng đến thế.”

Video thứ tư là cảnh Tống Sơ và Cố Thịnh dạo quanh thành phố Lhasa. Họ ghé thăm những ngôi chùa cổ kính, đi dạo quanh phố Bát Giác, đến cung điện Potala, chùa Đại Chiêu, rồi ghé vào quán trà ven đường, nhâm nhi ngụm trà ngọt. Đứng trên cầu vượt ở phố Bát Giác, nhìn ra xa là cung điện Potala sừng sững, bên dưới là dòng xe cộ ngược xuôi không ngớt.

Tống Sơ quay lại tất cả những gì có thể, từ lúc tia nắng đầu tiên chiếu lên những chiếc kinh luân đang xoay tròn, đến những người hành hương quỳ lạy ba bước một lần, rồi khoảnh khắc gió thổi tung dải cờ cầu nguyện rực rỡ sắc màu.

Trong phút giây ấy, Tống Sơ thấy mọi thứ bỗng trở nên thật thiêng liêng và đầy ý nghĩa.

Video thứ năm rất ngắn, chỉ là cảnh Tống Sơ và Cố Thịnh ngồi trên một chiếc xe đang lắc lư dữ dội. Đường xóc nảy, máy quay rung lên từng chập, hình ảnh mờ nhòe và nghiêng ngả.

Tiếng hai người trò chuyện vang lên ngay bên tai.

“Đường quái quỷ gì thế này!”

“Không còn đường nào khác sao?”

“Ối, camera rung đến mức tôi sắp không giữ nổi rồi.”

“Giữ chặt, giữ chặt vào!”

“Nói thì dễ lắm, cậu cầm đi!”

“Để tôi!”

Lư Chi xem xong vẫn ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, chưa kịp phản ứng.

Giang Vi nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, bật cười: “Em còn nhớ em từng nói muốn đi Tây Tạng làm gì không?”

“Ngắm cảnh bình minh dát vàng những dãy núi…”

Như chợt hiểu ra điều gì, Lư Chi lập tức ngẩng đầu nhìn Giang Vi.

Anh cúi xuống nhìn đồng hồ, video của Tống Sơ vẫn chưa gửi tới, có lẽ bị gián đoạn vì tín hiệu kém. Trong lúc chờ đợi, anh kể cho cô nghe mọi chuyện.

“Tống Sơ muốn em có một sinh nhật thật đáng nhớ. Em từng nói muốn ngắm cảnh bình minh dát vàng dãy núi, nhưng sức khỏe không cho phép nên cô ấy quyết định đi thay em.”

“Cô ấy nói sẽ trở thành đôi mắt của em, đi đến những nơi em không thể đến, nhìn những điều em vẫn luôn mong mỏi ngắm nghía.”

“Họ thuê xe đến Tứ Xuyên, leo lên dãy núi Cống Ca.”

Trong tiếng Tạng, “Cống Ca” nghĩa là “núi băng trắng”, cũng là “ngọn núi tuyết cao nhất”.

Vào khoảnh khắc mặt trời ló rạng, ánh sáng chiếu lên những đỉnh núi cao trên 6.300 mét như Kim Ngân Sơn hay Vô Danh Phong ở sườn nam dãy Cống Ca sẽ hiện ra cảnh tượng kỳ vĩ bình minh dát vàng những dãy núi.

Một lúc sau, điện thoại của Giang Vi bỗng hiện thông báo có video mới do Tống Sơ gửi tới.

Lư Chi sốt ruột lập tức mở ra xem.

Trong video là dãy núi tuyết nối tiếp nhau trập trùng, xen lẫn tiếng gió rít và tiếng nói chuyện của Tống Sơ cùng Cố Thịnh.

“Khi nào mới thấy được?”

“Cứ bình tĩnh, đừng sốt ruột.”

“Đợi chút nữa, đừng vội.”

“Trời ơi, chẳng lẽ không có thật à?”

“Cứ chờ thêm xem sao.”

“Yên lặng nào.”

Chỉ chốc lát sau, nơi ống kính hướng đến bỗng bừng sáng, ánh rạng đông rọi l*n đ*nh núi phủ tuyết trắng xóa. Chỉ trong khoảnh khắc, đỉnh núi trắng xóa như khoác lên mình tấm áo vàng óng, lấp lánh ánh sáng mặt trời. Trên đỉnh núi ấy, mây bay bồng bềnh, gió và mây vấn vít vào nhau, lướt qua vùng ánh sáng chói lòa.

“Bình minh dát vàng dãy núi kìa!”

“Nhìn nhanh!”

“Ôi đệt, hiện ra rồi!”

“Hiện rồi!”

“Bây giờ là ngày 25 tháng Tư năm 2020! Sáu giờ rưỡi sáng theo giờ Bắc Kinh! Bọn tớ đã thấy cảnh bình minh dát vàng dãy núi rồi!”

“Lư Chi ơi! Chúc mừng sinh nhật nha!”

“Chúc mừng sinh nhật!”

Tiếng gió rít hòa cùng tiếng hét vang vọng của Tống Sơ, dội thẳng vào tai Lư Chi.

Chúc mừng sinh nhật.

Khoảnh khắc ấy, cảm xúc trong Lư Chi vỡ òa. Cô đặt điện thoại xuống, quay đầu vùi mặt vào lòng Giang Vi, không nói một lời, chỉ khẽ run rẩy trong vòng tay anh.

Không một lời nào đủ để diễn tả hết cảm xúc đang dâng trào trong cô.

Thì ra trên đời này thực sự có người bạn như thế, vì một ước nguyện nhỏ bé của bạn mà có thể trèo đèo lội suối, vượt muôn dặm đường xa, chỉ để thay bạn thực hiện tâm nguyện mong mỏi bấy lâu nay.

Đời này chỉ cần có một người bạn như Tống Sơ là đủ, là đáng.

Người ta nói ai thấy được cảnh bình minh dát vàng dãy núi thì may mắn sẽ đến.

Cảm ơn các cậu vì đã mang may mắn đến cho tớ.

Bình Luận (0)
Comment