Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 45

Từ hôm nhận được video Tống Sơ gửi về từ Tây Tạng, ngày nào Lư Chi cũng hỏi bao giờ cô ấy mới về.

Lúc Tống Sơ và Cố Thịnh khởi hành thì đơn giản, chứ hành trình quay về lại chẳng dễ dàng như đổi một chuyến xe. Từ Tây Tạng quay trở lại ít nhất cũng phải chuyển qua ba phương tiện, thời gian đi đường dài đằng đẵng, đâu phải muốn về là có thể về ngay.

Trong suốt thời gian ấy, Lư Chi vẫn chỉ quanh quẩn trong nhà, đã lâu rồi cô không ra ngoài, buồn đến phát chán. Giang Vi bèn dành trọn một ngày để đi chơi với cô.

Hai người cùng xem phim, cùng ăn cơm rồi dạo phố khắp nơi. Tối muộn, lúc ngang qua cửa hàng hoa, họ còn tiện tay mua thêm một bó hướng dương. Trên đường tản bộ về ngang qua quảng trường trung tâm, họ tình cờ gặp một màn cầu hôn.

Quảng trường chật ních người, tiếng hò reo vang dậy, ai nấy đều giơ điện thoại lên quay phim chụp ảnh. Người đông nghịt, không khí hỗn loạn, Lư Chi chẳng tài nào phân biệt nổi ai mới là nhân vật chính. Cô chỉ đi theo dòng người, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hoà vào bầu không khí náo nhiệt ấy.

Trời đêm đen thẫm, những chiếc drone phát sáng bay lượn, xếp thành các hình ảnh rời rạc trên cao. Cuối cùng, mọi ánh mắt đều tụ lại một điểm nhìn khi giữa bầu trời hiện lên một hàng chữ tiếng Anh: “Marry me.”

Lấy anh nhé.

Lư Chi nhìn dòng chữ được ghép bằng những chiếc drone sáng lấp lánh kia, bất giác thốt lên đầy kinh ngạc. Nói không ngưỡng mộ thì là dối lòng. Ở độ tuổi của cô vẫn chưa thể nào kháng cự nổi trước những màn lãng mạn như thế này. Huống chi lại là một màn cầu hôn bằng drone hoành tráng và xa hoa đến vậy.

Giang Vi nghiêng đầu nhìn cô. Cô bé của anh đang ngẩng mặt lên trời, mắt sáng long lanh.

“Em thích không?” Giang Vi nhìn hàng drone trên trời rồi lại quay sang ngắm Lư Chi. Anh bắt gặp vẻ ngưỡng mộ thấp thoáng trong đôi mắt cô.

“Em thích chứ. Cầu hôn vừa hoành tráng lại vừa đắt đỏ thế này, chắc hiếm cô gái nào không thích.” Câu nói này quả thực là lời thật lòng. Một màn cầu hôn ở đẳng cấp như vậy, thử hỏi ai mà không rung động?

Nhưng mà…

Lư Chi nghiêng đầu nhìn Giang Vi đang đứng bên cạnh nắm tay mình. Nhưng mà đối với bất kỳ cô gái nào, điều khiến họ cảm động thật sự là người làm chuyện đó chính là người họ yêu. Lãng mạn thì ai cũng thích, nhưng điều kiện tiên quyết để thấy lãng mạn là phải đúng người.

“Chắc họ yêu nhau nhiều lắm.” Lư Chi thì thầm, mắt vẫn nhìn đám drone lấp lánh trên trời.

“Sao cơ?”

“Cưới được nhau đâu phải chuyện dễ dàng.” Cô như lạc vào dòng suy nghĩ, đôi mắt bỗng tối đi một thoáng, “Thế mà vẫn có người lại quá hời hợt.”

Thấy Giang Vi nhìn mình đầy nghi hoặc, cô bật cười khe khẽ:

“Anh có biết điều kiện tiên quyết để cưới nhau là gì không?”

“Phải yêu nhau.” Giang Vi đáp không chút do dự.

“Đúng thế, chắc ai cũng nghĩ như vậy.”

“Nhưng thế gian này vẫn có những người muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn, dễ dãi đến đáng sợ. Họ xem hôn nhân như một trò chơi.”

“Ví dụ như bố mẹ em.”

“Hôn nhân đâu phải chuyện tính toán hơn thua hay đòi hỏi lợi ích, mà là cùng nương tựa, cùng tin tưởng, là bao dung và yêu thương.” Giang Vi nói.

“Ừm.” Cô khẽ gật đầu.

Từ hôm đó trở đi, hai người không ai nhắc lại chủ đề này nữa.

***

“Giang Vi ơi, anh nấu xong bữa sáng chưa?”

Lư Chi dụi mắt, lơ mơ bước ra khỏi phòng, vịn tay vào lan can tầng hai nhìn xuống dưới. Từ góc độ của cô có thể thấy Giang Vi đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Giang Vi đứng đó, khoác bộ đồ mặc ở nhà màu xám nhạt. Cháo trong nồi vẫn đang sôi lục bục. Anh cầm điện thoại không biết đang trò chuyện với ai, tập trung đến mức chẳng nghe thấy tiếng cô gọi mà vẫn tiếp tục gõ tin nhắn.

Lư Chi hơi ngạc nhiên, trước giờ Giang Vi chưa từng có biểu hiện thế này, bèn tò mò đứng yên ở đầu cầu thang, không xuống cũng không lên tiếng, chỉ nhìn thêm vài lần như đang quan sát một điều gì đó mới mẻ.

Cô không nghi ngờ rằng Giang Vi sẽ phản bội mình, bởi cô tin chắc anh không phải kiểu người như thế. Nhưng hành động hôm nay của anh khác hẳn mọi khi, như thể đang lén lút giấu cô điều gì đó.

Có chuyện gì mà không thể cho cô biết sao?

Lư Chi nhướng mày, bước xuống cầu thang, cố tình nện gót thật rõ.

Không ngoài dự đoán, vừa nghe thấy tiếng bước chân, Giang Vi liền nhanh chóng nhét điện thoại vào túi.

Đúng là lạy ông tôi ở bụi này, hành động của anh quá rõ ràng, Lư Chi thấy hết qua khóe mắt nhưng vẫn vờ như không biết gì, bước chân càng nhanh hơn.

“Cộp cộp cộp.”

Cô chạy nhanh xuống, xông thẳng vào bếp.

“Anh làm gì mà em gọi mãi không nghe thế?” Lư Chi ôm lấy anh từ phía sau, cả người dính sát vào lưng anh, khẽ dụi đầu như một chú mèo con nũng nịu.

“Không có gì đâu.” Giang Vi xoay người lại, ôm cô vào lòng, “Sao hôm nay em dậy sớm vậy?”

“Dạo này ngủ sớm nên cũng dậy sớm thôi.”

Mấy hôm nay Giang Vi cố tình điều chỉnh thói quen sinh hoạt của cô, bắt cô đi ngủ sớm hơn một tiếng. Để cô chịu hợp tác, mỗi tối anh đều nằm ngủ cùng khiến cô không ngủ cũng chẳng được.

Nghe trong giọng cô thoáng vẻ oán trách, anh bật cười, đưa tay xoa đầu cô: “Anh làm vậy là vì sức khỏe của em mà.”

Lư Chi biết anh lo cho mình nên chỉ bĩu môi, không cãi nữa.

Giang Vi không chỉ ép cô ngủ sớm mà còn can thiệp cả chuyện ăn uống của cô. Từ nhỏ cô đã ăn ít, dạ dày yếu, bữa nào cũng chỉ ăn lưng lưng, lại hay ăn vặt. Ngoài ba bữa chính, cô toàn ăn đồ linh tinh. Giang Vi vốn không vừa mắt chuyện này từ lâu, giờ sống chung một nhà, anh nhất định phải sửa bằng được cái thói quen xấu ấy của cô.

“Ăn thêm cái này nữa.” Anh gắp một cái sủi cảo chiên bỏ vào bát cô.

“Em không ăn nổi nữa rồi.” Lư Chi nhìn anh, đặt đũa xuống, ánh mắt vô tội long lanh khẽ chớp.

“Em gầy quá.” Giang Vi không bị vẻ đáng yêu ấy đánh lừa, vẫn rất kiên quyết.

“Em gầy chỗ nào chứ?” Lư Chi bất giác ưỡn ngực ra như thể không cam lòng bị chê.

Thế nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình có vẻ không ổn. Cô lúng túng cúi đầu liếc nhìn ngực mình rồi thình lình ngẩng lên, nhìn thẳng vào Giang Vi đang ngồi đối diện. Thấy anh không nói gì chỉ im lặng nhìn cô, Lư Chi bỗng bật cười: “Sao thế? Anh không nhìn ra à?”

“Lư Chi.” Giang Vi hiếm khi gọi thẳng tên cô, trong giọng nói xen lẫn vẻ gượng gạo.

Lư Chi gục mặt xuống bàn, ôm bụng cười nắc nẻ.

Mãi cho đến khi hai người ăn xong, Giang Vi đang dọn dẹp trong bếp thì Lư Chi cầm chai sữa chua từ tủ lạnh đi ngang qua, buông một câu như vô tình:

“Chỉ nhìn bằng mắt thì làm sao mà nhìn ra được?”

Câu nói ấy như một que diêm châm lửa. Giang Vi nãy giờ vẫn cố nhịn, lúc này cuối cùng cũng không kìm nổi lòng nữa. Anh giữ vai cô lại, một tay siết lấy vòng eo nhỏ nhắn, cúi đầu hôn cô mà chẳng báo trước.

Nụ hôn dồn dập và mãnh liệt khiến Lư Chi không kịp phản ứng, cả người mềm nhũn như không còn sức lực.

Giang Vi đỡ lấy cô, nửa kéo nửa ôm đưa cô ra phòng khách, cả hai ngã xuống ghế xô pha, triền miên quấn quýt không rời, bầu không khí mờ ám lặng lẽ xâm chiếm khắp không gian.

Lư Chi vẫn chưa thôi khiêu khích như thể cố ý trêu chọc anh:

“Nghe nói con gái khi hôn sẽ mềm oặt ra, adrenaline tăng cao, thân nhiệt tăng, còn có tác dụng giảm cân nữa đấy.”

“Thế nên Giang Vi ơi… Em gầy không phải vì ăn ít đâu…”

“Ưm…”

Còn chưa kịp nói hết câu, môi đã bị anh chặn lại một lần nữa.

Sau hôm ấy bị Giang Vi “dạy dỗ” một trận, Lư Chi trở nên ngoan ngoãn hẳn, không còn dám buông lời trêu chọc quá đà nữa. Từ hành động đến lời nói đều biết chừng mực hơn rất nhiều.

Lúc Tống Sơ gọi điện cho Lư Chi, cô đang cùng Giang Vi ăn trưa ở căng tin số ba trong trường.

Trời vừa chuyển sang đầu giờ chiều, căng tin trong trường đã vãn người. Buổi sáng Giang Vi kín lịch học còn Lư Chi thì theo anh đến trường từ sớm, bị anh kéo đi học cùng cho bằng được.

Hai người lề mề cả buổi, tan học lại phải xếp hàng rất lâu để mua trà sữa, đến khi ăn trưa xong thì kim đồng hồ đã chỉ sang một giờ chiều. Theo kế hoạch, cả hai sẽ đi xem phim rồi cùng về nhà.

“Alo? Sơ Sơ!” Mấy hôm nay Tống Sơ không liên lạc gì, chắc vẫn còn đang trên đường về. Lư Chi cũng không dám gọi, sợ làm phiền cô ấy giữa chặng hành trình dài đầy mệt mỏi. Không ngờ Tống Sơ lại là người chủ động gọi trước.

“Cậu đang ở đâu thế?”

Từ đầu dây bên kia, Lư Chi nghe được tiếng ồn ào hỗn loạn như thể xe vừa vào bến.

“Tớ đang ở căng tin trường với Giang Vi.”

Lư Chi nghe tiếng động bên kia, chợt hỏi: “Cậu về rồi à?”

“Chưa, sắp rồi. Tầm chiều tối là đến.”

“Thế tối tớ qua tìm cậu nhé!”

“Đừng!” Giọng Tống Sơ bỗng trở nên kích động.

“Sao thế?” Lư Chi không hiểu vì sao cô bạn lại phản ứng như vậy. Bao nhiêu ngày không gặp, chẳng lẽ không nhớ cô chút nào sao?

“Không sao. Tớ mệt chết đi được, muốn về ngủ một giấc đã, mai gặp nhé.”

“Ừ, cũng được.” Lư Chi hiểu rằng đi đường xa đúng là rất mệt, cô cũng không muốn làm phiền nữa.

“Ok nhé.”

Lư Chi ngẩng đầu, nhìn sang Giang Vi: “Sơ Sơ nói tối nay cậu ấy về đến nơi, mai gặp.”

“Ừ.” Giang Vi gật đầu, cúi đầu uống nước, dáng vẻ vẫn điềm nhiên.

Bình Luận (0)
Comment