Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 46

Hai người về nhà trong sắc trời nhập nhoạng. Lư Chi khoác tay Giang Vi, vừa đi vừa tung tăng nhảy chân sáo, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm đá mấy viên sỏi ven đường. Đá văng xa thì lại líu ríu chạy đến đá tiếp, vui vẻ như một đứa trẻ không biết mệt.

Trái lại, Giang Vi có vẻ bồn chồn không yên, cứ như đang bận nghĩ suy chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại ngẩn người.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Lư Chi thấy anh lấy điện thoại ra khỏi túi, hình như đang nhắn tin với ai đó. Liên tưởng đến mấy ngày gần đây anh hơi khác thường, cô không nén được tò mò, buột miệng hỏi.

“Cố Thịnh nhắn tin cho anh.” Giang Vi trả lời bằng giọng thản nhiên.

Lư Chi không nghi ngờ gì nữa. Quả thật Cố Thịnh thường gửi tin cho Giang Vi, toàn nói những chuyện linh tinh chẳng đầu chẳng cuối.

Cô không để tâm, cho đến khi cả hai đi đến cổng nhà, Lư Chi bỗng đứng khựng lại vì cô nhìn thấy ánh sáng phát ra từ sân nhà mình.

Tiến gần thêm vài bước, cô nhìn thấy giữa sân được dựng sẵn một tấm màn chiếu, ánh đèn trang trí muôn màu rực rỡ cùng những chùm bóng bay lơ lửng trên cao, xen lẫn là những đóa hướng dương tươi thắm sắc vàng.

Mọi dòng suy nghĩ trong đầu cô bỗng nổ bùng như pháo hoa, khiến cô hóa đá ngay tại chỗ. Với sự nhạy bén của mình, Lư Chi chỉ cần nhìn lướt qua đã hiểu rõ tất cả.

Cô không dám quay đầu nhìn Giang Vi, chỉ có thể cứng đờ bước vào sân.

Tựa như đã được sắp đặt sẵn, đúng khoảnh khắc cô vừa đặt chân vào, màn chiếu bất ngờ sáng lên hiện ra hình ảnh của Giang Vi. Có vẻ được quay bằng điện thoại nên hình hơi rung, đôi chỗ có lẫn tạp âm. Khung cảnh phía sau là sân nhà quen thuộc, có lẽ được quay vào một buổi chiều nào đó bởi có ánh nắng dịu dàng phủ kín người anh.

Có lẽ đây là lần đầu anh làm chuyện này nên trông hơi lúng túng ngượng nghịu, lời nói cũng hơi vấp váp. Nhưng giọng anh vẫn dịu dàng như mọi khi.

“Chi Chi.”

Anh trong video gọi tên cô.

“Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp em. Em ngồi bên vệ đường trong chiếc váy trắng, bất ngờ xuất hiện trước mắt anh, bước vào cuộc đời anh.”

“Khoảnh khắc ấy, anh thực sự vui đến phát điên.”

“Anh rất muốn xin WeChat của em, nhưng mỗi lần gặp em lại chẳng biết mở lời thế nào nên cứ lần lữa mãi. Nghĩ rằng chỉ cần còn có thể gặp lại, ắt sẽ có cách.”

“Ngày em đồng ý lời tỏ tình của anh, ngày chúng mình chính thức thành người yêu, có thể em không biết, đêm hôm ấy anh vui đến nỗi không tài nào chợp mắt nổi.”

“Anh đã nghĩ rất lâu và rồi cuối cùng đưa ra một quyết định. Chúng mình quen nhau tròn ba năm rồi, thời gian trôi nhanh quá. Đời người cũng ngắn ngủi. Ba năm đã trôi qua như một cái chớp mắt.”

“Anh muốn ở bên em mãi mãi, không bao giờ chia xa.”

“Anh muốn có một mái nhà cùng với em.”

“Nhà của chúng mình.”

“Anh yêu em.”

Đó là câu cuối cùng trong đoạn video.

Khi Lư Chi vẫn còn chìm đắm trong thước phim ấy thì phía sau vang lên giọng Giang Vi:

“Chi Chi, em đồng ý lấy anh không?”

Trong sân treo những bóng đèn nhỏ lấp lánh sắc đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím đung đưa rực rỡ, cô vẫn còn cầm đóa hướng dương anh tặng trong tay. Hình ảnh trên màn chiếu đứng im, khung hình dừng tại ba chữ “Anh yêu em” lấp lánh lóa mắt. Ánh mắt anh trong video vẫn dịu dàng, ấm áp như mọi khi.

Thất Thất ngồi trước bậc cửa, vẫy đuôi nhìn hai người, mắt sáng long lanh như đang mong chờ một điều gì đó.

Gió đêm khẽ lùa qua, thổi tung mái tóc Lư Chi, cũng cuốn theo những ý nghĩ đang rối bời trong cô. Tâm trí cô giờ đây trống rỗng, mọi thứ như vỡ oà, một giọt nước mắt tràn viền rơi xuống gò má.

Lấy anh ư?

Cô không biết mình có nghe nhầm không, chầm chậm quay đầu lại, nhìn Giang Vi đang đứng ngay phía sau. Anh chỉ yên lặng đứng đó, chẳng nói gì, vẫn nhìn cô bằng đôi mắt đong đầy dịu dàng chân thành.

Cô hiểu anh. Hiểu rõ ánh mắt của anh khi đùa giỡn là thế nào và khi nghiêm túc lại ra sao.

Lần này, anh đang nghiêm túc thật lòng cầu hôn cô.

Cảm xúc đầu tiên trào dâng trong tim là niềm hạnh phúc. Vui đến ngây ngất, choáng váng. Trên đời này làm gì có cô gái nào không hạnh phúc khi được người mình yêu cầu hôn chứ? Huống hồ anh chính là người mà cô đã yêu suốt những năm tháng qua. Nhưng ngay sau đó, lý trí lại lấn át cảm xúc.

Kết hôn…

Đây là chuyện quan trọng của đời người.

Là quyết định cần suy xét thấu đáo.

Giang Vi nhận ra sự do dự trong mắt Lư Chi.

“Chi Chi.”

Giọng anh dịu dàng trôi theo làn gió.

“Nhiều người nghĩ tính chuyện cưới xin ở tuổi của chúng mình là hơi sớm.”

“Nhưng anh không nghĩ vậy. Mình sẽ luôn bên nhau thì sao không thể cưới sớm một chút?”

“Mình cưới nhau rồi sống chung dưới một mái nhà, tự tay trang trí căn nhà ấy theo ý thích và trồng hoa, trồng cây trong sân. Có Thất Thất bên cạnh. Mùa xuân ngắm hoa trong sân, mùa hè hóng mát, mùa thu ngắm trăng, mùa đông ngắm tuyết.”

“Mình cùng đi siêu thị, cùng nấu ăn, cùng tản bộ và sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

“Thế nên mình cưới nhau nhé?”

Trong lời anh, Lư Chi như nhìn thấy một cuộc sống sau này của hai người, một cuộc sống bình dị mà đủ đầy. Một cuộc sống chỉ thuộc về riêng hai người, mãi mãi không rời xa.

Khi cô còn đang do dự thì Giang Vi đã chậm rãi quỳ một gối xuống, rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông. Ngay khoảnh khắc anh lấy chiếc hộp ra, cô đã biết bên trong là gì.

Ngơ ngẩn nhìn anh giơ chiếc hộp lên trước mặt mình rồi từ từ mở nắp.

Động tác ấy trong mắt cô chậm rãi như một cảnh phim quay chậm từng khung hình một.

Chiếc nhẫn bên trong sáng lấp lánh. Viên kim cương đính trên đó không lớn nhưng tinh xảo và trang nhã.

“Lúc mua chiếc nhẫn này, anh đã hỏi rất nhiều người xem con gái thích kiểu nhẫn như thế nào.”

“Họ kể đủ các thương hiệu, đủ mọi kiểu dáng, nhưng phần lớn chẳng đáng tin.”

“Bên cạnh anh ngoài em ra thì chẳng còn ai là con gái nên anh đành lên mạng tìm. Anh tìm được rất nhiều thương hiệu nhưng những thương hiệu ấy anh đều không mua nổi. Giờ điều kiện còn hạn chế, chỉ có thể mua nhẫn có kim cương nhỏ một chút. Sau này sẽ đổi cho em cái to hơn.”

“Anh nói mấy lời này không phải vì điều gì khác, chỉ muốn hỏi em một câu rằng: hoa có rồi, lời cầu hôn có rồi, nhẫn cưới cũng có rồi, vậy em có đồng ý lấy anh không?”

Giang Vi quỳ một gối, tay cầm chiếc nhẫn muốn trao cho cô, hơi ngẩng đầu nhìn, chờ đợi câu trả lời từ cô.

Cuộc đời mỗi người đều phải trải qua nhiều giai đoạn, và người đồng hành ở mỗi giai đoạn ấy có thể khác nhau. Nhưng với Lư Chi, cô chỉ mong có một người luôn đồng hành cùng mình đi hết mọi chặng đường đời.

Người đó chắc chắn phải là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Người không thể thiếu ấy chính là Giang Vi.

Kết hôn ư, cô đồng ý.

“Giang Vi…”

Lư Chi khẽ cất tiếng, giọng nghẹn ngào run run vì xúc động.

Tựa như đã cố nén từ lâu, những giọt nước mắt đong đầy trong khóe mắt cô cuối cùng cũng tuôn rơi, từng giọt, từng giọt một lặng lẽ lăn dài như không thể nào ngăn lại được nữa.

Cô từng xem rất nhiều bộ phim tình cảm, rất nhiều bộ phim truyền hình, trong đó luôn có cảnh nữ chính khóc nức nở, nghẹn ngào không thốt nên lời khi được nam chính cầu hôn.  Trước đây cô không hiểu được cảm xúc đó. Cô luôn cảm thấy hành động ấy thật ngốc nghếch, làm gì có ai lại xúc động đến mức nghẹn lời chỉ vì một lời cầu hôn?

Thế nhưng giây phút này, khi đứng trước mặt anh, nhìn thấy chiếc nhẫn nhỏ xinh trong tay anh, cô bỗng chốc thấu hiểu tất cả.

Không phải nhẫn của Harry Winston, cũng chẳng phải Cartier hay Tiffany, mà là một chiếc nhẫn đến từ thương hiệu Dr.

Dù cô không phải kiểu con gái dễ tin vào những lời hứa hẹn như “cả đời này chỉ yêu một người”, vậy mà trước chiếc nhẫn đang lấp lánh ánh sáng ấy, nước mắt cô bất giác tuôn rơi.

Bởi vì khi đối diện với người mình yêu, người ta thực sự sẽ tin vào những điều ngốc nghếch ấy một cách vô điều kiện.

Bởi vì cô muốn tin rằng anh chính là người sẽ thực hiện được lời hứa ấy, rằng cả đời này chỉ yêu một mình cô. 

Thế nên cô nghẹn ngào đến mức nói chẳng thành câu, chẳng khác nào nữ chính trong những bộ phim mà cô thường xem.

“Em thật sự rất tệ. Nếu chúng mình cưới nhau, anh sẽ phải chấp nhận tất cả những khuyết điểm của em. Em lười biếng, không biết nấu ăn, cũng chẳng biết làm việc nhà, cái gì cũng không biết. Sau khi tốt nghiệp có khi còn chẳng tìm nổi việc làm. Em chẳng có gì cả.”

“Anh thực sự muốn lấy một người như em sao?”

Dù trong thâm tâm đã sớm biết rõ câu trả lời, nhưng cô vẫn không kiềm được mà cất tiếng hỏi lại một lần nữa.

“Muốn chứ.”

“Dạ?”

“Vì em còn có anh mà.”

Anh đáp lại cô một cách dịu dàng.

“Nếu chúng mình cưới nhau, em không cần phải làm việc nhà, không cần phải nấu ăn, cũng không cần đi làm. Gạo, củi, dầu, muối cứ để anh lo. Em chỉ cần ở nhà chờ anh tan làm, đón anh về nhà. Sau đó để anh nấu cơm cho em, ăn xong anh rửa bát. Tối đến mình dắt Thất Thất ra ngoài đi dạo.”

“Đó là cuộc sống mà anh muốn dành cho em, một cuộc sống bình dị.”

Giọng anh vẫn trầm thấp và ôn hòa như mọi khi, nhưng lần này lại chan chứa một thứ cảm xúc sâu lắng, ấm áp và kiên định.

Đó là lời hứa của anh.

“Có thể chúng ta sẽ không sống trong giàu sang, nhưng anh vẫn sẽ để em mặc những chiếc váy em thích, làm những bộ móng tay thật xinh, ăn những món em muốn ăn.”

“Anh không thể hứa với em quá nhiều, nhưng những gì anh đã hứa, nhất định anh sẽ làm được.”

“Chi Chi, anh yêu em. Anh muốn sống cùng em.”

Giang Vi nói rằng anh muốn sống cùng cô.

Cô vui đến nỗi bật khóc.

Khóc đến mức chẳng thành lời.

Lư Chi chậm rãi đưa tay ra, bàn tay khẽ run như cõi lòng cô bấy giờ.

“Đeo cho em đi.”

Thấy anh vẫn còn ngẩn người, cô bất giác nhoẻn miệng cười. Lớp trang điểm khi ra khỏi nhà đã lem hết, nước mắt làm nhòe cả gương mặt cô.

Cô khẽ gật đầu.

“Em đồng ý.”

“Em đồng ý lấy anh làm chồng.”

“Em cũng muốn sống cùng anh.”

Khi chiếc nhẫn được đeo vào tay Lư Chi, khi nhìn ánh sáng lấp lánh khẽ ánh lên nơi ngón tay cô, Giang Vi mới thật sự cảm nhận được đây là sự thật.

Lư Chi bị anh ôm chặt vào lòng, cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh, cảm nhận được lồng ngực anh đang phập phồng theo từng nhịp thở, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, cảm nhận rõ ràng cảm xúc của anh trong khoảnh khắc này.

Trong ánh nhìn nghiêng, cô thấy Cố Thịnh và Tống Sơ đẩy cửa bước ra từ trong nhà. Đây là hai người bạn thân của cô và Giang Vi. Họ đứng đó, mỉm cười nhìn hai người, trong mắt ngập tràn yêu thương và chúc phúc.

Có lẽ với rất nhiều người, hôm đó chỉ là một ngày hết sức bình thường. Người ta vẫn sống theo nhịp điệu thường nhật như đi làm, tan ca, đi chợ, nấu cơm.

Nhưng với Lư Chi, hôm ấy là một ngày chẳng thể nào quên.

Mãi sau này, mỗi khi nhớ lại, khóe môi cô vẫn vô thức vẽ nên một nụ cười.

Cô nhớ rất rõ.

Nhớ những ánh đèn nhiều màu sắc lung linh trong sân nhà vào buổi tối hôm ấy.

Nhớ từng lời anh nói trong đoạn video ngắn.

Nhớ Thất Thất vẫy đuôi vui vẻ.

Nhớ những người bạn thân đã đến từ nơi xa.

Nhớ bó hoa hướng dương rực rỡ.

Nhớ dáng anh quỳ một gối xuống cầu hôn cô.

Không có chiếc nhẫn kim cương vài carat.

Không có màn cầu hôn lãng mạn bằng drone, cũng chẳng có 99 đóa hồng đỏ rực rỡ. Không thông báo rình rang, cũng không tổ chức rầm rộ. 

Chỉ có một bó hướng dương, một chiếc nhẫn kim cương không lớn và hai người bạn thân nhất được mời đến chứng kiến, tất cả đều diễn ra trong ngôi nhà nơi hai người chung sống.

Trí nhớ của cô vốn không tốt, đến mức Tống Sơ còn nói cô như con cá vàng, chỉ có thể nhớ được bảy giây ngắn ngủi. Thế nhưng tất cả những gì xảy ra trong một ngày bình thường ấy, cô lại có thể nhớ suốt một đời.

Nếu thật sự không thể đi đến trọn đời thì cô cũng sẽ nhớ mãi, nhớ đến tận khi nhắm mắt xuôi tay, nhớ đến khi rời khỏi thế gian này.

Nắm tay người, cùng người già đi.

Nếu chẳng thể cùng người đi đến cuối đời, thì được nắm tay người thôi cũng đã đủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment