Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 47

“Chi Chi, cậu thấy cái này thế nào?”

Tống Sơ đưa điện thoại tới trước mặt Lư Chi, khẽ lắc ra hiệu cho cô nhìn vào màn hình.

“Không thích.” Lư Chi chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức gạt đi.

“Á! Cậu khó tính quá đấy!”

Tống Sơ ngửa đầu ngã ra xô pha, bất lực r*n r*, nghiêng đầu nhìn sang cô bạn đang ngồi cạnh. Lư Chi mặc một chiếc váy ngủ dài tay màu trắng, tà váy buông xuống tận mắt cá chân. Cô nửa nằm trên xô pha, mái tóc mềm mại thả lơi xuống vai, hai gò má phơn phớt hồng, làn da cũng hồng hào trở lại, trông có vẻ đã khỏe hơn nhiều. Quả nhiên có người yêu thương ở bên quan tâm chăm sóc vẫn tốt hơn là cô đơn một mình.

Ánh nắng ngoài cửa sổ tràn vào căn phòng, chiếu lên chiếc nhẫn trên tay cô làm lớp kim loại ánh lên những tia lấp lánh.

Không phải Tống Sơ chưa từng thấy những chiếc nhẫn cưới hàng hiệu đắt đỏ, hoặc những chiếc nhẫn đính kim cương sáng loáng khiến người ta hoa mắt. Nhưng lúc này đây, nhìn chiếc nhẫn nhỏ nhắn nằm yên lặng trên tay Lư Chi, Tống Sơ thực lòng cảm thấy mừng thay cho cô bạn. Bởi tình yêu vốn không thể cân đo đong đếm bằng kích cỡ viên kim cương.

“Giang Vi đúng là rất tốt với cậu.”

Tống Sơ buột miệng cảm thán.

Lư Chi nghiêng đầu nhìn cô ấy, trong mắt là nụ cười dịu dàng như có ánh sáng vụn vỡ lấp lánh nơi đáy mắt.

“Dù không phải chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn, nhưng cái khẩu hiệu ‘cả đời chỉ yêu một người’ ấy với những cô gái bé nhỏ mãi mãi là điều chẳng thể cưỡng lại.”

“Lúc cậu ấy đi mua còn gọi video cho Cố Thịnh, nhờ cậu ta chọn giúp nữa đấy.”

“Cậu biết không, lúc đó bọn tớ mới vừa đặt chân đến Tây Tạng, Cố Thịnh bị phản ứng độ cao nghiêm trọng, vừa thở oxy vừa cầm điện thoại gọi video.”

“Chốt lại một câu, Giang Vi rất ổn đấy.”

Lư Chi bật cười khẽ.

“Lần đầu tiên nghe cậu khen anh ấy như thế đấy.”

“Thế bình thường tớ nói gì nào?”

Tống Sơ cảm thấy từ trước tới giờ bản thân vẫn luôn đánh giá Giang Vi không tệ.

Lư Chi nửa tựa vào xô pha, nghĩ ngợi một lát.

“Ừm…”

Những cụm từ nối nhau hiện lên trong đầu, cuối cùng cô chỉ lười biếng nhả ra hai chữ:

“Khinh khỉnh.”

“Chẳng phải tớ sợ cậu bị lừa à… Sau lại thấy cậu ấy cũng không tồi.”

Tống Sơ cười khan hai tiếng rồi chợt thấy có gì đó sai sai. Cô ấy quay ngoắt sang nhìn bạn: “Cậu đang bênh người đàn ông của mình đấy à?”

Lúc này Lư Chi mới nhận ra.

“Quả nhiên là thấy sắc quên bạn! Uổng công hai đứa mình bao năm thân thiết như chị em!” Tống Sơ giận đến nỗi đấm thùm thụp lên đệm ghế.

“Đâu có!” Lư Chi cười khúc khích rồi nhào tới ôm chầm lấy cô bạn thân.

Lúc này ngoài trời đang nắng đẹp, có người yêu bên cạnh, bạn thân kề bên, mọi thứ tựa như một bức tranh hoàn hảo.

“Hầy, Giang Vi và Cố Thịnh khi nào mới về vậy?” Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm.

“Sắp rồi đó, chẳng phải hai người họ chỉ học một tiết chiều thôi sao?”

“Ừ.”

Hôm đó là thứ Sáu, Lư Chi và Tống Sơ đều không có tiết, chỉ có Giang Vi và Cố Thịnh còn một tiết học. Bốn người vốn định tối ra ngoài ăn một bữa nên hai cô gái ở nhà đợi hai người kia về.

“Bên nhà Giang Vi biết chuyện cưới xin chưa?”

Tống Sơ bỗng nhớ ra điều gì đó, bất ngờ hỏi. Vừa nói xong, bầu không khí giữa hai người cũng chợt chùng xuống.

Lấy vợ gả chồng không phải chỉ là chuyện giữa hai người, mà là chuyện của hai gia đình.
Phía Lư Chi thì gần như chẳng cần bận tâm đến gia đình. Tính ra trong nhà cũng chỉ có Lư Trực, chẳng cần báo cũng chẳng cần bàn. Nhưng bên nhà Giang Vi thì sao?

Nghe nói bố mẹ anh đều là người làm trong ngành nghiên cứu khoa học, tuy không can thiệp vào chuyện học hành hay sinh hoạt hằng ngày của anh, nhưng hôn nhân lại là chuyện lớn, sao có thể qua loa? Chắc chắn phải nói cho họ biết tình hình mọi thứ của Lư Chi từ gia cảnh đến sức khỏe chứ.

“Anh ấy nói rồi.”

Lư Chi mỉm cười.

Giang Vi xưa nay luôn là người chu đáo, sao có thể để cô một mình đối mặt với những chuyện này?

Ngay sau ngày anh cầu hôn cô, anh gọi một cuộc video hiếm hoi cho bố mẹ mình.

Đó là lần đầu tiên cô gặp bố mẹ anh, dù chỉ qua màn hình điện thoại.

Bố mẹ có thể nuôi dạy nên một người như Giang Vi, đương nhiên sẽ không giống với cặp “phụ huynh kỳ lạ” của cô được. Họ dịu dàng, điềm đạm, biết giữ chừng mực và luôn tôn trọng cảm xúc của người khác. Không hề khiến cô cảm thấy áp lực.

Cô vẫn nhớ rất rõ những lời họ nói khi ấy.

Hôm đó, cô và Giang Vi ngồi cạnh nhau trên xô pha, cùng gọi video cho bố mẹ anh. Đợi mãi mới có người bắt máy.

“Cô chú đã biết tình hình của cháu và cũng không để tâm đến điều đó.”

“Từ nhỏ đến lớn, mọi quyết định của Giang Vi đều do chính nó tự đưa ra, học trường nào, chọn ngành gì, chơi với ai, cô chú chưa từng can thiệp. Nó thích cháu, đó mới là điều quan trọng nhất.”

“Nó yêu ai, cô chú cũng sẽ yêu người đó. Cô chú rất ủng hộ hai đứa.”

“Dạo này cô chú khá bận nên không về được. Chuyện hôn lễ hai đứa cứ tự quyết định nhưng cô chú nhất định sẽ có mặt vào ngày cưới.”

 “Dù không can thiệp nhưng những gì cần chuẩn bị như của hồi môn, trang sức, nhà cửa chắc chắn phải có, tươm tất đầy đủ. Hai đứa không cần lo lắng.”

“Nghe tin nó cầu hôn cháu, cô chú mừng lắm.”

Tình yêu thời nay của nhiều người chẳng còn đơn thuần nữa. Trong tình yêu hay hôn nhân ít nhiều đều nhuốm màu tính toán. Nhiều người sẽ cân nhắc: địa vị gia đình của anh và tôi có tương xứng không, học vấn có tương đương không, cưới nhau rồi sẽ mang lại lợi ích gì cho cả hai? Tất cả mọi thứ đều xoay quanh chuyện “có phù hợp không”, mà chẳng còn chút bóng dáng nào của “yêu hay không yêu”. 

Tất cả những điều đó đều không phải tình yêu, cũng chẳng liên quan gì đến tình yêu.

Tình yêu là sự giao hòa sâu sắc giữa hai tâm hồn. Tình yêu là đồng hành, là bao dung, là thấu hiểu. Chỉ khi có đủ những điều ấy, hai người mới có thể cùng nhau vượt qua mọi giông bão của cuộc đời.

Dù đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ nhưng thái độ hòa nhã và chân thành của bố mẹ Giang Vi vẫn nằm ngoài dự liệu của Lư Chi. Cô bối rối, luống cuống không biết nên đáp lại thế nào.

Từ nhỏ cô đã không giỏi giao tiếp với người lớn, sau này sống một mình, chuyện ứng xử xã giao càng trở nên xa lạ. Đây là lần đầu tiên cô gặp được những người lớn dịu dàng đến thế.

Giang Vi cầm điện thoại thay cô đáp lời.

“Mẹ ơi, dự án bên mẹ bao giờ kết thúc ạ?”

“Chắc còn phải một thời gian nữa.”

“Bọn con định mua nhà ở Hải Thành à? Nếu thế thì bố có người bạn làm bất động sản, con thử liên hệ xem.”

“Không cần mua nhà đâu ạ.”

“Con trai à, cưới vợ mà không có nhà thì sao được?”

“Nhà bọn con đang ở hiện giờ là được rồi ạ.”

“Nhà đó cũ lắm rồi.”

“Sửa sang lại là được ạ.”

“Thôi được, tùy con quyết định.”

Cuối cuộc gọi, Lư Chi còn kết bạn WeChat với mẹ Giang Vi. Và thế là danh sách bạn bè vốn chỉ đếm trên đầu ngón tay của cô cuối cùng cũng có thêm một người mới, lại còn là một người lớn.

Đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy tất cả như một giấc mơ.

“Nghĩ gì đấy?” Tống Sơ vỗ nhẹ vai cô.

“Không có gì.” Lư Chi hoàn hồn, khẽ lắc đầu.

Lúc ấy cô còn chưa biết rằng vào một buổi trưa nào đó, Giang Vi từng gọi điện cho bố mẹ mình. Trong cuộc gọi ấy, anh kể tường tận về tình hình sức khỏe của Lư Chi và bày tỏ mong muốn được kết hôn với cô một cách chân thành và rõ ràng. Bố mẹ anh hoàn toàn thấu hiểu và ủng hộ tình cảm ấy. Nhưng dẫu sao, một cô gái “không có tương lai” như vậy, nếu đặt vào bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng khó tránh khỏi ít nhiều do dự.

Trong cuộc gọi đó, Giang Vi đã nói:

“Thưa bố mẹ, con thật sự rất yêu cô ấy. Con yêu cô ấy nhiều đến mức không thể là ai khác ngoài cô ấy. Con không bận tâm đến việc cô ấy có bệnh hay không, được cùng cô ấy nắm tay đi đến tận cuối cuộc đời mới là điều con khao khát mong muốn nhất.”

“Con hiểu sự lo lắng của bố mẹ. Nhưng con xin hai người, xin hãy chúc phúc cho chúng con trước mặt cô ấy.”

“Cô ấy rất nhạy cảm. Chỉ cần bố mẹ để lộ một chút chần chừ thôi, cô ấy sẽ không đồng ý cưới con đâu.”

“Đây là lời con khẩn cầu bố mẹ với tư cách một đứa con trai.”

Nghe xong những lời ấy, bố mẹ Giang Vi đã suy nghĩ rằng thằng bé này điên thật rồi. Nhưng họ không phải là những người làm cha làm mẹ cứng nhắc hay vô tâm. Trước lời thỉnh cầu tha thiết của đứa con trai duy nhất, cuối cùng họ cũng mềm lòng thỏa hiệp.

Thôi thì cứ để nó sống theo lựa chọn của mình. Ít nhất đừng để nó phải hối tiếc về sau.

Thế nên trong cuộc gọi video với Lư Chi hôm đó, họ mới có thể dịu dàng đến vậy, không hề phản đối, từng lời nói ra đều là những câu chúc phúc ấm lòng.

Lư Chi không hề biết rằng vào một buổi chiều nào đó, Giang Vi đã vì tương lai của hai người mà cố gắng giành lấy một sự đồng thuận.

Và cô sẽ mãi mãi không biết chuyện này.

Sắp đến ngày tốt nghiệp, ngoại trừ Lư Chi thì ba người kia đều chọn con đường học lên cao. Còn cô thì không có mục tiêu cụ thể, cũng chẳng có kế hoạch tương lai. Ngày ngày nằm dài trong nhà hoặc dạo phố giết thời gian.

Khi rảnh rỗi, cô thường thích ngắm váy cưới.

Dù là cô gái nào đi nữa cũng khó lòng cưỡng lại sức hút của một chiếc váy cưới đẹp đẽ. Giang Vi từng nói hai người sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, nên cô đã nghĩ đến chuyện lựa chọn váy cưới từ sớm.

Mỗi khi có thời gian rảnh, Tống Sơ lại đi cùng giúp cô chọn váy.

“Cổ yếm hở vai thì sao? Váy xòe công chúa, dáng cậu đẹp thế này mặc lên trông xinh lắm.”

“Không, không thích.”

“Vậy đuôi cá? Tôn dáng cực kỳ, thân hình đẹp như cậu phải khoe ra chứ.”

“Không, không muốn khoe dáng.”

“Thế váy trễ vai? Vai cổ cậu vừa thon vừa trắng, mặc cái đó là hợp lắm luôn.”

“Không thích.”

“Váy đuôi dài thì sao? Có loại đuôi nhẹ thôi, kéo lê dễ dàng, không nặng đâu.”

“Cồng kềnh quá, tớ không thích kéo đuôi váy đâu.”

“Thế váy công chúa cổ vuông kiểu Pháp? Nhã nhặn mà vẫn sang.”

“Vẫn không thích.”

“Thế rốt cuộc cậu thích kiểu gì?”

Tống Sơ chán nản bất lực, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có bấy nhiêu kiểu dáng, cái nào cũng gần giống nhau, vậy mà Lư Chi chẳng ưng nổi một cái nào.

“Đơn giản, nhẹ nhàng thôi.” Lư Chi vừa cầm iPad, vừa lật qua lật lại xem đủ kiểu váy.

Cô cứ lắc đầu liên tục, vẫn chưa thấy cái nào hợp với mình.

Cho đến khi cô dừng lại ở một tấm ảnh, tay khựng lại giữa chừng.

“Cái này.”

“Hả?”

Tống Sơ tò mò nghiêng người sang xem.

“Tớ thích cái váy này.”

Trên màn hình là một chiếc váy cưới nhẹ nhàng, thuộc kiểu “váy cưới đơn giản”. Không có ren rườm rà, không tà váy xòe rộng, không kiểu cách phức tạp, chỉ là một thiết kế tối giản.

Chiếc váy trắng hai dây, phần tay áo là lớp voan mỏng xuyên thấu. Giữa phần khuỷu tay và vai là một chiếc nơ voan trắng trong suốt, chất liệu siêu nhẹ, chiều dài vừa chạm sàn. Mặc lên người vừa khéo tôn lên xương quai xanh và xương bướm thanh mảnh sau lưng Lư Chi. Thoạt nhìn đã biết chiếc váy đó sinh ra để dành cho cô.

“Bảo sao cậu chẳng ưng mẫu nào tớ chọn. Cái này hợp với cậu thật đấy.”

Chọn được váy rồi, bước tiếp theo là tìm địa điểm tổ chức hôn lễ.

“Lâu đài? Khách sạn? Bờ biển? Thảm cỏ?”

“Ba cái sau dễ thôi. Khách sạn thì đầy, Hải Thành lại gần biển, thảm cỏ cũng không thiếu. Chỉ có lâu đài là hơi khó. Mà chắc cậu cũng không chuộng mấy kiểu công chúa cổ tích đó.”

“Thảm cỏ đi.”

“Tớ thích đơn giản một chút.”

“Không thành vấn đề.”

Cưới Giang Vi, dường như cô chỉ cần quan tâm đến hai việc này, mọi thứ còn lại đều đã có anh lo.

“Tốt thật đấy.” Tống Sơ như thầm cảm thán. Cô cầm cốc nước trên bàn trà, uống một ngụm, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khung cửa kính sát đất.

Bầu trời xanh trong vắt, hoàng hôn đỏ rực như lửa cháy.

Mọi thứ lúc ấy đều đẹp đến ngỡ ngàng.

Bình Luận (0)
Comment