Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 48

Một mùa tốt nghiệp nữa lại đến.

Những người từng là khán giả nay đã trở thành nhân vật chính. Đúng như câu nói: “Mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời mình.”

Ngoại trừ Lư Chi, ba người Giang Vi, Cố Thịnh và Tống Sơ đều chọn tiếp tục học lên cao, sau kỳ nghỉ hè vẫn là sinh viên đúng nghĩa. Còn Lư Chi sau một năm tạm nghỉ học, vẫn là một cô sinh viên năm tư trẻ trung như ngày nào.

Những dải băng rôn đỏ rực với khẩu hiệu đủ sắc thái giăng kín khuôn viên trường:

“Tốt nghiệp chỉ là dấu phẩy trong đời, không phải kết thúc của việc học tập.”

“Chí nên đặt nơi cao xa, xứng đáng với tuổi trẻ mang theo mộng tưởng.”

“Chị đây rời đi nhẹ tênh, không mang theo một anh chàng nào.”

“Hãy chuẩn bị đón nhận những cú vả từ cuộc đời.”

“Tạm biệt những người bạn từng ghét cay ghét đắng.”

“Con đường phía trước rộng thênh thang, vạn sự đều đáng kỳ vọng.”

Sinh viên mặc áo cử nhân đi lại khắp nơi, tranh thủ ghi lại những khoảnh khắc cuối cùng của đời sinh viên. Thứ họ lưu lại không chỉ là thời gian, mà còn là thời thanh xuân.

Thanh xuân là gì?

Là một ánh nhìn thoáng qua nơi sân trường rồi bất giác rung động, đem lòng thương ai đó suốt bốn năm ròng. Là vì muốn có một bức ảnh chung với người ấy mà kéo cả đám bạn chụp cùng. Là mỗi sáng dậy sớm hơn một tiếng chỉ để mua bữa sáng mang tới. Là nỗ lực học hành chăm chỉ, chỉ mong một ngày tên mình và người ấy sẽ cùng xuất hiện trên cùng một tờ giấy.

Bốn năm đại học trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Câu chuyện của một vài người dừng lại tại đây, nhưng với số khác lại vừa mới bắt đầu.

Tháng Sáu, trời nắng như đổ lửa. Không khí chia ly len lỏi cả bên trong và phía ngoài khuôn viên trường. Cố Thịnh đứng dưới tán cây xanh rợp bóng trên bãi cỏ trước viện Toán, giơ tay vẫy gọi Giang Vi đang bước tới từ đằng xa: “Lão Giang! Lão Giang! Lại đây!”

Nghe tiếng gọi, Giang Vi thoáng khựng lại, nhìn sang bóng người dưới tán cây không xa rồi bước tới.

Cố Thịnh lập tức choàng tay qua cổ Giang Vi kéo lại gần, vừa khoác vai vừa cằn nhằn: “Sao giờ ông mới tới, tôi chờ ông lâu lắm rồi đấy.”

“Tôi thay áo.” Giang Vi gỡ tay cậu bạn ra, chỉnh lại áo sơ mi.

“Biết ngay mà.” Cố Thịnh cười tủm tỉm. Anh ta chẳng lạ gì tính Giang Vi nữa.

“Ông mặc áo sơ mi trắng này trông bảnh đấy.” Bình thường không thấy Giang Vi mặc đồ kiểu này, hôm nay ăn diện trông cuốn hút hơn hẳn.

“Ừm.”

“Này lão Giang, theo quan hệ của bọn mình thì chắc chắn tôi sẽ làm phù rể trong đám cưới của ông nhỉ?” Cố Thịnh nhìn Giang Vi đầy mong đợi.

“Chắc là vậy.”

“Cái gì mà ‘chắc là’? Chẳng lẽ ông còn có ai khác?” Cố Thịnh nhướn mày, giọng cao vút hẳn lên. Thấy Giang Vi im lặng, anh ta càng sốt ruột nóng nảy: “Không đùa đâu nhé, tôi tự xem mình là phù rể của ông từ lâu rồi đấy! Không được chọn ai khác đâu!”

Anh chàng còn ấm ức kể lể: “Với lại, chắc chắn Tống Sơ sẽ làm phù dâu thì tất nhiên tôi phải là phù rể.”

“Biết rồi.” Giang Vi bật cười.

“Chốt rồi đấy nhé!”

“Ừ.”

Có được lời xác nhận, Cố Thịnh mới chịu yên lòng.

“Hai người kia bảo sẽ đến mà nhỉ?” Anh ta nhìn quanh, chưa thấy Tống Sơ và Lư Chi đâu.

“Thôi kệ họ, lại đây, tôi với ông chụp mấy tấm trước.” Anh ta kéo Giang Vi ra chụp ảnh.

Hai người chụp đủ mọi tư thế, đủ mọi góc độ, thậm chí còn chỉnh màu và hiệu ứng làm đẹp cho ảnh.

Giang Vi không từ chối nổi, đành để mặc Cố Thịnh kéo đi tạo dáng, cũng chẳng để tâm đến mấy cái hiệu ứng ấy.

“Này lão Giang, ông nhìn tấm này xem, đẹp cực luôn, tôi với ông đẹp trai hết nước chấm! Tấm này tôi nhất định phải đăng lên WeChat!” Cố Thịnh hí hửng ngắm nghía gương mặt đẹp đẽ của mình trong ảnh.

“Ông có nghe không đấy?” Anh ta vỗ vai Giang Vi.

Thấy cậu bạn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Cố Thịnh nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt Giang Vi đã sớm dõi về nơi khác. Trông dáng vẻ ấy rõ là chẳng để ý gì đến lời anh ta nói.

“Nhìn gì mà say sưa thế?” Cố Thịnh nhìn theo ánh mắt ấy, phía xa xa kia ở nơi ngã rẽ, Lư Chi và Tống Sơ đang bước lại.

Dù khoảng cách khá xa, không nhìn rõ mặt nhưng bóng dáng đó thì không lẫn vào đâu được.

“Xa thế mà cũng nhận ra được, ông siêu thật đấy.” Cố Thịnh lẩm bẩm, từ lúc ấy cũng không buồn nhìn điện thoại nữa, cùng Giang Vi chăm chú nhìn về phía đó.

“Chúc chồng chưa cưới của em tốt nghiệp vui vẻ nha.” Lư Chi đưa bó hướng dương trong tay cho Giang Vi.

Anh mỉm cười nhận lấy.

Giọng Cố Thịnh bên cạnh vang lên như thì thầm: “Chưa chi đã gọi là chồng chưa cưới rồi…”

“Sao, ghen à?” Lư Chi quay sang nhìn anh ta.

“Tôi ghen gì chứ.” Cố Thịnh mất tự nhiên quay đi, chợt trông thấy bó hoa trên tay Tống Sơ.

“Cho tôi hả?” Dáng vẻ không biết xấu hổ vẫn như thường lệ.

Thấy Tống Sơ không nói gì, anh ta lại hỏi dồn: “Chắc chắn là thế rồi nhỉ?” Dứt lời còn tự gật gật đầu ra chiều khẳng định.

Không còn cách nào, Tống Sơ đành đưa bó hoa cho anh ta.

Cố Thịnh nhận lấy bó hoa, sướng như thể vừa trúng số độc đắc, nâng niu như báu vật, ngắm nghía hít hà mãi không thôi.

Bốn người đã có mặt đầy đủ, Cố Thịnh cầm máy ảnh: “Tất cả lại đây, chụp ảnh nhóm nào.”

Anh ta kéo mọi người đứng thành hàng.

Lư Chi và Tống Sơ đứng ở giữa, khoác tay nhau, Giang Vi nắm lấy tay kia của Lư Chi, đứng bên cạnh cô. Còn Cố Thịnh đứng cạnh Tống Sơ.

Họ nhờ một đàn em đi ngang qua chụp giúp mấy tấm ảnh.

Khoảnh khắc màn trập máy ảnh vang lên tiếng “tách”, Giang Vi vô thức nghiêng đầu nhìn Lư Chi, ánh mắt anh dịu dàng đến mức khiến người ta rung động. Còn Cố Thịnh giơ tay tạo dáng chữ V, nở nụ cười tươi tắn dưới ánh nắng rực rỡ.

Ánh mặt trời lấp lánh xuyên qua vòm cây rợp bóng, rơi nghiêng trên vai họ.

Bức ảnh ấy như đóng băng khoảnh khắc đẹp nhất của thời thanh xuân.

***

Bốn người không nán lại trong trường quá lâu, chỉ tham dự lễ tốt nghiệp, chụp vài tấm ảnh lưu niệm rồi rời đi. Dù sao cũng chẳng phải chia ly thực sự, họ vẫn còn phải tiếp tục đi học.

Giang Vi nắm tay Lư Chi bước ra khỏi cổng trường, dịu dàng hỏi:

“Em cầm hết đồ rồi chứ?”

“Dạ, em có cầm rồi.” Lư Chi khẽ gật đầu, động tác có phần cứng ngắc, đến cả cái gật đầu cũng mạnh hơn thường lệ.

“Mình đi thôi.” Nắm chặt tay cô, Giang Vi vẫy gọi một chiếc taxi bên đường.

“Chú ơi, cho cháu tới Cục Dân chính.”

Ngồi trên xe, Lư Chi lặng lẽ cúi đầu nhìn chiếc sơ mi trắng trên người giống hệt chiếc Giang Vi đang mặc, bỗng chốc rơi vào trầm mặc.

Cô còn trẻ thế này mà đã đi đăng ký kết hôn rồi sao?

Trời ơi, cô sắp thành phụ nữ có chồng thật sao?

Cô còn chưa tốt nghiệp mà… hu hu hu…

“Sao thế em?” Giang Vi nhận ra sự khác thường nơi cô.

“Không có gì ạ.” Lư Chi cười, lè lưỡi trêu đùa.

“Chỉ là… em hơi căng thẳng thôi.”

Kết hôn mà, sao lại không căng thẳng hồi hộp cho được.

Bàn tay đang nắm lấy cô khẽ siết lại, trấn an: “Đừng sợ, anh luôn ở bên em.”

Tài xế ngồi ghế trước từ nãy vẫn im lặng lái xe, đến lúc này lại không kìm được sự tò mò trước cuộc trò chuyện của đôi trẻ. Vừa nãy thấy họ đón xe từ cổng Đại học Hải Thành nên ông cũng đoán được phần nào.

“Hai cháu đi đăng ký kết hôn à?”

Con người vốn khó tránh khỏi sự tò mò và thói quen hóng chuyện, gặp chuyện lạ lùng cũng thường muốn hỏi han vài câu, đứng nán lại xem cho rõ ngọn ngành.

Lư Chi vốn không phải người hay chia sẻ chuyện của mình với người lạ nhưng hôm nay lại khác, hôm nay cô sẽ đi đăng ký kết hôn với Giang Vi. Thế là cô bất giác trở nên cởi mở hiếm thấy, thậm chí còn vui vẻ trò chuyện đôi ba câu với bác tài:

“Vâng ạ, bọn cháu đi đăng ký kết hôn.”

“Tôi thấy hai cháu còn trẻ lắm mà, đã quyết định sớm vậy sao?”

“Vâng.” Lư Chi mỉm cười gật đầu.

“Vì đời này cháu chỉ chọn mình anh ấy. Ngoài anh ấy ra sẽ không còn ai khác nữa. Nên kết hôn luôn thôi ạ.”

“Đời người rất dài đấy.” Bác tài vừa nhìn đường vừa chậm rãi nói.

Lư Chi hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy.

Đúng vậy, đời người rất dài, một chặng đời dài đằng đẵng sẽ có biết bao biến cố, bao điều bất ngờ và vô vàn gian nan phải đối mặt.

Câu “ngoài anh ấy sẽ không còn ai khác nữa” dù nói ra ở đâu cũng chẳng mấy ai tin là thật.

Nhưng họ thì khác.

Cô không nói gì thêm.

Bác tài dường như chẳng để ý đến sự im lặng ấy, lại tiếp tục lên tiếng: “Mà nói đi thì cũng phải nói lại, kết hôn đúng là chuyện tốt.”

“Có một mái nhà, có người để chăm sóc và bảo vệ.”

Giọng ông trầm xuống xen lẫn cả hoài niệm.

“Hôn nhân cần vun đắp đấy. Mà nếu đi được đến cuối cùng thì là điều tuyệt vời nhất.”

Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua vùn vụt. Những con phố họ từng tay trong tay dạo bước giờ lướt nhanh sau lớp kính.

Thời gian trôi nhanh thật. Mới đó mà đã tốt nghiệp đại học. Mới đó mà đã đến ngày cô lập gia đình.

Vì đã quyết định rồi nên khi đứng trước cửa Cục Dân chính, Lư Chi không hề do dự cũng chẳng quay đầu. Hai người cứ thế nắm tay nhau bước vào.

Hôm ấy không phải ngày đặc biệt, người đến đăng ký kết hôn cũng không đông nên mọi thủ tục diễn ra suôn sẻ, chẳng cần chờ đợi lâu.

Lúc cầm quyển sổ đỏ thắm trên tay, Lư Chi vẫn còn ngẩn ngơ mãi, cho đến khi hai người bước ra khỏi cửa Cục Dân chính, bỗng một tiếng nổ đùng vang lên bên tai.

Lư Chi giật nảy mình, mãi khi hoàn hồn mới nhận ra Tống Sơ và Cố Thịnh đang đứng trước cửa, mỗi người cầm một ống pháo giấy màu sặc sỡ.

“Sao hai người lại ở đây?”

“Tất nhiên là tới chứng kiến hai cậu đăng ký kết hôn rồi!”

Tống Sơ nhét ống pháo vào tay Cố Thịnh đứng cạnh, chạy tới bên Lư Chi, cầm lấy cuốn sổ đỏ trên tay cô bạn mở ra xem kỹ lưỡng.

Trong sổ chỉ có vài dòng chữ nhưng Tống Sơ lại đọc vô cùng chăm chú.

Xem xong rồi vẫn chưa thấy đủ, cô ấy nhìn Lư Chi thở dài.

“Sao thế?”

“Thế mà cậu đã kết hôn rồi.”

“Trời ơi.”

“Tự dưng nhớ ra tớ còn sinh trước cậu mấy tháng.”

“Mới một tiếng trước còn là sinh viên, giờ đã thành người có gia đình rồi đấy.”

Tống Sơ ngắm nhìn Lư Chi, thấy dáng vẻ hiện tại của cô bạn đã khác xưa nhiều lắm. Không còn u sầu, chỉ còn bình yên. Không còn đơn độc, mà là viên mãn. Trong mắt cô ánh lên một thứ ánh sáng ấm áp mà Giang Vi chính là nguồn sáng ấy.

Chiều hôm đó, Giang Vi đăng một bài viết lên WeChat.

Hai bức ảnh.

Một là bằng tốt nghiệp Đại học Hải Thành, do Lư Chi chưa nhận được bằng nên cô đã tự vẽ thêm tấm của mình bên cạnh. Ảnh còn lại là hai quyển sổ đỏ mở ra, bên trong là hai người cùng mặc sơ mi trắng, tựa đầu vào nhau. Một người cười tươi rạng rỡ còn người kia mỉm cười dịu dàng.

Chú thích chỉ vỏn vẹn mấy chữ: Đã kết hôn.

Kèm theo một biểu tượng trái tim đỏ thắm.

Bài đăng ấy của Giang Vi nhanh chóng bị chụp lại, lan truyền khắp diễn đàn trường. Hàng loạt bài viết chen nhau mọc lên như nấm sau mưa. Vì chuyện vừa tốt nghiệp đã đăng ký kết hôn khá hiếm gặp với sinh viên đại học Hải Thành.

Một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy đăng ký kết hôn.

Tài tử giai nhân, trọn đời kết tóc.

Đám con trai thở dài tiếc nuối còn nhóm con gái lại âm thầm rơi lệ.

Cặp đôi từng chẳng được mấy ai tin tưởng, cuối cùng lại viết nên cái kết đẹp nhất cho chính mình.

Từ nay, trong thế giới của họ chỉ có nhau.

Bình Luận (0)
Comment