Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn sân vườn ở Hải Thành và được tổ chức ngoài trời vì Lư Chi vốn không thích những buổi lễ tổ chức trong sảnh lớn với ánh đèn sặc sỡ và không gian kín bưng dễ khiến người ta thấy ngột ngạt. Cô yêu trời xanh mây trắng, yêu sự giản dị và ấm áp của thiên nhiên.
Hôn lễ chỉ có một lần trong đời nên cô muốn nó mang dáng vẻ mà mình yêu thích, và Giang Vi luôn sẵn lòng chiều theo mọi điều cô muốn.
Đó là một buổi lễ nhỏ không đông khách mời, chỉ có vài người thân của Giang Vi và những người bạn thân thiết của cả hai.
Trừ địa điểm và chiếc váy cưới do Lư Chi đích thân chọn, tất cả những khâu còn lại đều do một tay Giang Vi chuẩn bị. Cũng vì thế mà Cố Thịnh tất bật như con quay để giúp đỡ Giang Vi. May mắn là lễ cưới của Lư Chi và Giang Vi đã giản lược những nghi thức truyền thống rườm rà như đón dâu cũng không có các lễ tiết dài dòng khác, giúp anh ta đỡ không ít vất vả. Với tư cách là người lên kế hoạch kiêm phù rể, Cố Thịnh cảm thấy bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Hôm ấy, nắng vàng rực rỡ trải khắp bầu trời. Là một buổi trưa mà Lư Chi yêu thích, nắng tràn xuống mọi góc của khu vườn.
Nơi cử hành hôn lễ được bao phủ bởi những điều cô yêu, ở đó có hoa hướng dương rực rỡ, có dải ruy băng trắng tinh khôi, có chùm bóng bay bồng bềnh trong gió và cổng vòm kết bằng hoa tươi. Mọi ngóc ngách, mọi chi tiết nhỏ bé đều là những điều cô yêu thích.
Lư Chi khoác lên mình chiếc váy cưới mà cô ưng ý, ngồi trong phòng nghỉ, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Gương mặt được trang điểm khéo léo, mái tóc búi cao thanh nhã, phủ tấm mạng voan trắng mỏng.
Cô không đeo vòng cổ hay khuyên tai cầu kỳ, chỉ có một chiếc nơ lụa mỏng xinh xắn nơi d** tai, khéo léo phối cùng chiếc nơ cài ở tay váy.
Tống Sơ đứng sau lưng cô, lặng lẽ nhìn cô bạn thân trong gương.
“Cậu còn nhớ hồi nhỏ bọn mình chơi trò gia đình không? Chớp mắt một cái, cậu đã đi lấy chồng thật rồi. Đúng là không thể tin nổi. Thời gian trôi nhanh quá.”
“Những lời này ở lễ cưới người khác thường là mẹ cô dâu nói đấy.” Lư Chi bật cười trêu chọc.
“Bao nhiêu năm nay, trông thì là chị em thân thiết, chứ thật ra tớ chẳng khác gì mẹ cậu đâu.” Tống Sơ đùa lại.
Lư Chi giờ đã trưởng thành, không còn là cô bé năm nào bật khóc khi ai đó nhắc đến bố mẹ nữa. Cô đã học cách buông bỏ, học cách đối mặt. Những điều từng né tránh không dám nói nay cũng có thể nhẹ nhàng nói ra mà không còn nặng lòng.
Hai người còn chưa kịp trò chuyện thêm thì cửa phòng nghỉ đã bị đẩy ra.
“Đến giờ làm lễ rồi, cô dâu có thể ra ngoài được rồi.”
Lư Chi đứng dậy, chiếc váy cưới nhẹ đến mức chẳng cần ai nâng đỡ phía sau.
Tống Sơ đi cạnh cô, tụt lại vài bước. “Làm phù dâu như tớ đúng là nhàn thật, không phải làm gì hết, đến váy cũng không cần xách.”
“Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần ở cạnh tớ thôi.”
Nghe câu nói ấy của Lư Chi, bước chân của Tống Sơ khựng lại. Rõ ràng chỉ cách nhau vài bước, vậy mà vì một thoáng dừng chân, khoảng cách ấy bỗng trở nên xa vời.
Cô ấy nhìn bóng lưng gầy gò của Lư Chi, bỗng thấy sống mũi cay xè, vành mắt hoe đỏ, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Phải rồi, trong lễ cưới hôm nay, có mấy ai thật sự là người thân của Lư Chi? Những người gọi là ruột thịt chẳng một ai xuất hiện. Bên cạnh Lư Chi chỉ có mình Tống Sơ. Cô ấy là người nhà duy nhất của Lư Chi, thế nên Lư Chi cần cô ấy ở bên cạnh.
Tình bạn từ thuở nhỏ chính là thứ mang lại cảm giác an toàn nhất vào những thời khắc quan trọng.
Trên lễ đường, bản nhạc vang lên là bài hát “How Long Will I Love You” mà Lư Chi yêu thích.
“Tình yêu anh dành cho em sẽ kéo dài bao lâu?
Chỉ cần bầu trời vẫn còn những vì sao lấp lánh.
Nếu cuộc đời anh có thể bất diệt,
Thì tình yêu ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhạt.
Chỉ cần bốn mùa còn tiếp nối,
Thì trái tim này vẫn luôn hướng về em.
Em và anh sẽ bên nhau bao lâu?
Chỉ cần biển xanh còn vỗ về bờ cát trắng.
Nỗi nhớ anh trong em sẽ cháy mãi đến bao giờ?
Chỉ cần tình yêu anh dành cho em vẫn vẹn nguyên,
Thì sẽ kéo dài đến tận cùng vĩnh viễn.”
Không có bố dắt tay tiến vào lễ đường, cũng không có chú rể đứng đợi sẵn cuối lối đi.
Lư Chi khoác tay Giang Vi, cùng anh sánh bước giữa thảm cỏ trải hoa tươi.
Người chủ trì hôn lễ là Cố Thịnh nhưng anh ta không nói nhiều, chỉ đọc những thủ tục cần thiết.
Giang Vi cầm micro, nắm chặt tay Lư Chi xoay người, đối diện với mọi người.
“Trước tiên cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự lễ cưới của chúng tôi.”
Ánh mắt anh đảo qua từng người một, đầy nghiêm túc và chân thành.
Những người ngồi dưới kia là bạn của anh, bạn của Lư Chi, dù ít nhưng đều đến đông đủ.
“Những người có mặt hôm nay đều là bạn bè thân thiết, là người thân của tôi và Chi Chi. Dù không đông nhưng mọi người đều có mặt. Chúng tôi rất hạnh phúc.”
“Chi Chi của tôi thích đồ ngọt, nhưng lần nào tôi mua trà sữa, cô ấy cũng chê ngọt quá, thế rồi vẫn uống hết. Cô ấy bảo không thích hoa, nhưng mỗi lần tôi tặng hoa hướng dương, cô ấy lại nở nụ cười rạng rỡ nhất, nên sau này tôi chỉ tặng cô ấy loài hoa đó thôi. Cô ấy hay giận dỗi, hay giấu cảm xúc, thường nói một đằng nghĩ một nẻo. Cô ấy không hoàn hảo, nhưng là người duy nhất với tôi. Là Chi Chi của tôi, là người tôi yêu và là vợ tôi.”
Giang Vi hơi ngừng lại như thể đang sắp xếp câu chữ.
“Rất nhiều người không tin vào tình yêu của chúng tôi.”
“Nhưng tôi và Lư Chi yêu nhau.”
Giọng anh nhẹ nhàng, đong đầy yêu thương.
“Tình yêu vốn không phải điều gì đơn giản hay dễ dàng ngay từ đầu. Chúng ta luôn phải đối mặt với những thử thách sóng gió, chẳng phút giây nào được ngơi nghỉ.”
Bàn tay của Giang Vi khẽ siết lấy tay Lư Chi, như một lời hứa âm thầm gửi gắm.
“Nhưng tôi có thể đảm bảo không gì có thể chia cắt chúng tôi, kể cả cái chết.”
Nói rồi, anh nghiêng đầu nhìn cô, đúng lúc ánh mắt cô cũng hướng về phía anh.
Bốn mắt giao nhau rồi cùng mỉm cười hạnh phúc.
Lư Chi nhận lấy micro từ tay anh. Cô vốn không phải người thích nói nhiều, nhưng hôm nay là ngày cưới của cô, cô nên nói điều gì đó.
Cô từ tốn cất lời. Giọng nói trong trẻo của cô vang lên qua micro, nhẹ nhàng truyền đến mọi ngóc ngách, khiến tất cả những người có mặt đều nghe thấy rõ ràng từng lời cô thốt ra.
“Giang Vi là một người thật sự rất rất tốt. Ở bên cạnh anh ấy, tôi chẳng phải lo lắng điều gì, cũng không cần nghĩ ngợi quá nhiều. Chỉ cần có anh ấy bên cạnh, mọi thứ đều trở nên đơn giản.”
“Chúng tôi đã bên nhau rất lâu rồi. Tôi vẫn luôn nợ anh ấy một câu.”
Lư Chi nghiêng đầu nhìn sang.
“Giang Vi, em yêu anh.”
“Mọi người đều đang nói về tình yêu, đều đang tìm kiếm tình yêu, và cũng có người thì lại chạy trốn khỏi nó. Có người chẳng hiểu yêu là gì, cũng không biết cách để yêu.”
“Nhưng chúng tôi không giống họ.”
“Chúng tôi vẫn luôn yêu nhau.”
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên như sóng dội khắp khu vườn.
Cách đó không xa, Tống Sơ với tư cách phù dâu đã giàn giụa nước mắt. Chi Chi của cô ấy từng sống rất vất vả bao năm qua, gặp được Giang Vi là một điều vô cùng may mắn.
Thế giới này không phải chỉ có si tình và lụy tình, mà còn có rất nhiều chân thành và trọn vẹn.
Vì vậy, nếu gặp được người mình yêu thương thật lòng, xin đừng bao giờ buông tay.
Theo nghi thức truyền thống, sau phần phát biểu là trao nhẫn cưới rồi đến màn cô dâu chú rể trao nhau nụ hôn. Kết thúc thường là nghi thức ném bó hoa cưới. Thế nhưng Lư Chi vốn chẳng bao giờ đi theo lối mòn. Đến phần ném hoa cưới, cô lại lắc đầu từ chối.
Một tay cô cầm bó hoa cưới, tay còn lại nhận lấy micro từ Giang Vi:
“Tôi không ném bó hoa này đâu. Tôi không muốn trao nó cho ai khác. Đây là đám cưới của tôi nên tôi sẽ tự quyết định, và tôi chỉ muốn trao nó cho một người duy nhất.”
Ánh mắt Lư Chi khẽ đảo qua những gương mặt bên dưới rồi dừng lại ở Tống Sơ đang đứng lặng lẽ trong góc.
“Sơ Sơ, cậu qua đây đi.”
Tống Sơ hiểu ngay Lư Chi muốn làm gì. Cô ấy không từ chối cũng chẳng do dự mà bước thẳng lên sân khấu.
“Cho cậu đấy. Trong đám cưới của tớ, hoa cưới chỉ dành cho cậu mà thôi.”
Tống Sơ mỉm cười nhận lấy bó hoa.
Cô ấy và Lư Chi là bạn từ thuở nhỏ, hai người đã cùng lớn lên, cùng khóc, cùng cười, cùng trải qua những tháng ngày đơn độc nhất.
Dù là trong ngày quan trọng nhất đời mình, Lư Chi vẫn luôn nghĩ đến cô ấy.
Thấy micro vẫn còn trong tay Lư Chi, Tống Sơ chợt muốn nói vài lời.
Cô ấy nhẹ nhàng cầm lấy micro, chậm rãi cất tiếng:
“Tôi là phù dâu của cô dâu Lư Chi, cũng là người bạn thân nhất của cô ấy.”
“Chúng tôi sẽ mãi là bạn thân thiết nhất cả đời này.”
“Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi.”
“Suốt hơn hai mươi năm sống trên đời, những ngày tôi thật sự thấy hạnh phúc chỉ đếm chưa đầy một bàn tay. Và hôm nay chính là một trong số đó.”
“Lời chúc thì nhiều lắm nhưng tôi không muốn nói những điều sáo rỗng.”
“Chi Chi à.”
Tống Sơ quay sang nhìn Lư Chi.
“Không ai được phép bắt nạt cậu, cậu phải nhớ kỹ điều đó. Không ai cả. Từ bé đến lớn, tớ luôn bảo vệ cậu và sau này cũng thế.”
Vành mắt cô ấy đỏ hoe.
“Bọn mình đã cùng nhau đi qua biết bao năm tháng. Tớ không mong gì nhiều, chỉ mong cậu thật sự hạnh phúc. Chỉ vậy thôi.”
“Giang Vi.”
Tống Sơ hơi ngừng lại, cô ấy biết Giang Vi thật lòng yêu Lư Chi, không thể chê trách xoi mói bất cứ điều gì từ tình cảm anh dành cho Lư Chi.
“Chúc hai người hạnh phúc.”
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến khi đứng ở đây, vô vàn cảm xúc dồn nén trong lòng lại nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chẳng thể thốt ra thêm bất cứ lời nào nữa.
Ông trời đúng là bất công, Chi Chi của cô ấy là một cô gái tốt đến thế mà lại phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng may rằng Lư Chi đã tìm được một người yêu cô bằng cả tấm chân tình.
Tống Sơ trả lại micro, ôm chặt bó hoa cưới trong lòng, quay người bước xuống sân khấu.
Hôm ấy là một ngày đẹp rực rỡ, trời xanh ngắt không gợn mây, nắng vàng nhẹ như tơ.
Trong không khí thoảng hương hoa, những chùm bóng bay chầm chậm trôi theo làn gió mát.
Đám cưới ấy giản dị mà ấm áp. Từng vị khách đến dự đều mang theo tấm lòng chân thành, gửi gắm lời chúc tốt đẹp nhất đến đôi trẻ vừa nên duyên vợ chồng.