Ánh nắng ban mai len lỏi qua lớp rèm cửa, rót xuống sàn phòng ngủ những vệt sáng loang lổ dịu dàng và ấm áp. Rèm khẽ lay theo làn gió sớm, cuốn theo hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp không gian. Ánh sáng ngoài cửa sổ cũng theo chuyển động ấy mà khi ẩn khi hiện.
Nắng trải lên giường, chiếc chăn màu trắng sữa khẽ nhô lên một khoảng, người nằm bên trong khẽ cựa mình. Mi mắt vẫn còn nặng trĩu, toàn thân rã rời như chẳng còn chút sức lực nào.
Cô trở mình, áp má vào lồng ngực người bên cạnh. Hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc khiến Lư Chi từ từ mở mắt. Trước mắt là khuôn ngực của Giang Vi, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, dè dặt nhìn gương mặt anh.
Bất chợt ánh mắt hai người chạm nhau.
Lư Chi sững người, đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc rồi từng hình ảnh của đêm qua chợt ùa về như cơn thác đổ dội vào tâm trí. Nụ hôn nóng bỏng in trên làn da, hơi thở ấm áp phả bên tai trong căn phòng mờ tối khi hai cơ thể quấn quýt thân mật.
Giang Vi rất đỗi dịu dàng, ngay cả khi trên giường cũng không hề khác. Anh luôn cẩn trọng, sợ làm cô đau. Nhưng dù anh dịu dàng đến đâu thì vẫn là lần đầu tiên, sáng hôm sau tỉnh lại, cơ thể cô không tránh khỏi việc nhức mỏi.
Vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, gò má cũng phơn phớt hồng. Vừa bắt gặp ánh mắt anh, cô lập tức cụp mắt xuống, lặng lẽ rụt người lại, khẽ kéo chăn định trùm kín đầu.
Giang Vi đã dậy trước nhưng không rời giường, chỉ ôm lấy cô, lặng lẽ ngắm gương mặt đang say ngủ. Lúc ngủ trông cô ngoan hơn bình thường rất nhiều, không đạp chăn, không lăn lộn, chỉ nằm im ngủ an lành trong vòng tay anh.
Đến khi anh thấy cô bé của mình khẽ co người lại như một chú rùa con, cố gắng rụt đầu vào chăn hệt như chui vào chiếc mai an toàn, dáng vẻ đáng yêu đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt. Anh luồn tay vào trong chăn, vòng qua eo cô, nhẹ nhàng kéo cả người cô lên.
Vì động tác của anh mà đầu và vai Lư Chi lộ ra giữa không khí mát lạnh. Tối qua sau khi tắm cho Lư Chi lúc cô còn mơ màng, Giang Vi đã giúp cô mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh. Cổ áo hơi rộng cộng thêm động tác vừa rồi khiến một khoảng da thịt trắng mịn vô tình lộ ra.
Hai người đối diện nhau, Lư Chi dễ dàng nhận thấy ánh mắt của Giang Vi đang dừng ở đâu. Mặt cô đỏ bừng, vội vàng chỉnh lại cổ áo rồi rúc đầu vào hõm cổ anh. Hơi thở ấm áp phả lên da khiến Giang Vi khẽ rùng mình.
“Anh dậy từ lúc nào vậy?” Lư Chi dụi mặt vào cổ anh, giọng khàn khàn mang theo vẻ ngái ngủ của buổi sớm.
“Trước khi em tỉnh.”
Anh mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
“Buổi sáng em muốn ăn gì? Anh xuống bếp làm cho em.”
“Ừm…” Lư Chi nghĩ vài giây, “Trứng ốp la ạ.”
“Được.”
Giang Vi xoa đầu cô rồi rời giường. Trước khi đi, anh cúi người đắp chăn lại cho cô. Vừa định rời đi liền bị cô giữ tay lại.
“Sao thế em?” Anh ngoảnh đầu nhìn cô.
“Anh lại đây đi.” Cô kéo tay anh, mới kéo nhẹ một cái mà anh đã ngoan ngoãn nghiêng người sang như thể không hề có trọng lượng. Cô chỉ cần kéo nhẹ, anh liền ở ngay bên cạnh.
Cô đặt một nụ hôn lên má anh, bật cười khẽ: “Hôn chào buổi sáng.”
Giang Vi nắm lấy tay cô, định cúi xuống hôn lại nhưng vừa nhích người đã bị cô đẩy ra.
“Anh xuống nấu đi! Em đói lắm rồi!”
“Ừ.”
Giang Vi rửa mặt xong thì vào bếp, chuẩn bị bữa sáng cho cô gái của mình. Mà nói là bữa sáng cũng không hẳn đúng, lúc này mặt trời đã lên cao, thời gian này có lẽ gọi là bữa trưa sớm thì chính xác hơn.
Lư Chi thích ăn trứng ốp la, không thích trứng còn lòng đào, chỉ thích kiểu được ốp chín kỹ nhưng không cháy, hai mặt vàng ruộm, thơm ngon và đẹp mắt.
Cô là một “tay mơ” trong bếp, chỉ biết ăn mà không biết nấu. Tống Sơ cũng không khá hơn là bao, trứng ốp la của cô ấy thường bị cháy. Chỉ có Giang Vi nấu được hoàn hảo như thể anh đã từng làm vô số lần.
Sau khi Giang Vi xuống bếp, Lư Chi cũng dậy rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng. Ngồi ở mép giường, cúi đầu liền thấy đôi dép được đặt ngay ngắn bên cạnh, mũi dép quay ra ngoài, đúng vị trí để cô có thể xỏ chân vào ngay khi bước xuống.
Vừa xỏ dép đứng dậy, tim cô đột nhiên nhói lên, cơ thể khẽ run. Nhưng cảm giác đó thoáng cái liền qua đi, gần như chỉ trong chớp mắt. Cô bất giác nhìn về phía tủ đầu giường, nơi cất thuốc mà ngày thường cô vẫn dùng.
Cô bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trong nhà vệ sinh có một chiếc gương rất lớn, Giang Vi đã lắp thêm nó sau khi cô chuyển đến. Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, sắc mặt cô cũng không đến mức tệ, không quá tái nhợt.
Vẫn ổn.
Nhưng rồi ngực bỗng nặng trĩu, cảm giác đó rõ dần khiến cô không thể đứng vững. Cô vội vịn vào bồn rửa, thở hổn hển, lảo đảo bám vào tường, cố gắng đi về phía giường.
Cô mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Bên trong là đủ loại chai lọ màu trắng, xếp đầy kín ngăn kéo, tất cả đều là thuốc bác sĩ kê cho cô. Lư Chi run rẩy lấy thuốc, không uống với nước mà nhét thẳng vào miệng rồi cố nuốt xuống.
Cô ngồi phịch xuống bên giường, tay ôm lấy ngực. Dạo gần đây, không hiểu sao những cơn đau thế này xuất hiện ngày một thường xuyên hơn. May mà thuốc vẫn còn tác dụng, có thể ổn định lại.
Ngồi nghỉ một lúc, cảm thấy khá hơn cô mới chậm rãi đứng dậy, rời khỏi phòng. Vừa bước xuống cầu thang, cô đã ngửi thấy mùi trứng ốp la tỏa ra từ bếp, nhưng… hình như hơi có mùi khét.
Lần đầu tiên trong đời, Lư Chi thấy Giang Vi “thất bại” trong bếp, xem như hôm nay đã được mở mang tầm mắt.
“Trứng cháy rồi kìa!” Giong cô pha chút hả hê vui vẻ vì được chứng kiến điều hiếm hoi này.
Tất nhiên quả trứng bị cháy kia không vào bụng Lư Chi mà là phần của Giang Vi. Còn phần của cô vẫn là một quả trứng ốp la hoàn hảo, không cháy, vàng ruộm hai mặt, vừa ngon vừa đẹp.
Ngày đầu tiên sau khi cưới, hai người không ra ngoài, chỉ quanh quẩn ở nhà. Một căn nhà ấm cúng với cô, anh và Thất Thất.
Nội thất trong nhà đã thay đổi khá nhiều. Phần lớn những món đồ trang trí đều được thay mới theo đúng sở thích của Lư Chi. Ngoài ra, Giang Vi còn mua thêm một chiếc ghế nằm lớn, loại có thể đủ chỗ cho hai người cùng ngả lưng.
Chiều đến, Giang Vi mang chiếc ghế ra sân, cả hai cùng nằm trên đó. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, sắc cam dịu dàng lan tỏa khắp không gian.
Lư Chi tựa vào lồng ngực Giang Vi, lắng nghe nhịp tim anh.
“Giang Vi ơi.”
“Ừ anh nghe.”
“Kiếp sau anh muốn làm gì?”
“Anh vẫn muốn làm chồng của Lư Chi.”
“Còn em?”
“Em muốn làm một người bình thường thôi.”
Bình thường sống trọn một đời như bao người khác.
“Giang Vi.”
“Ơi em?”
“Mình trồng một cái cây trong sân nhé.”
“Cây gì?”
“Cây tỳ bà ạ.”
“Được.”
***
Ngay ngã rẽ cuối con phố mới mở một quán cà phê nổi tiếng trên mạng. Từ lúc còn chưa khai trương, quán đã gây xôn xao trên khắp các nền tảng xã hội. Sau khi chính thức đi vào hoạt động, người kéo đến càng đông như trẩy hội.
Tống Sơ và Lư Chi đã nghe danh từ lâu nhưng vẫn chưa đi, mãi đến khi cơn sốt lắng xuống mới thong thả ghé thăm.
Không gian yên tĩnh, thoáng đãng, phía trước còn có một cây liễu rủ bóng. Vừa đẩy cửa bước vào, chiếc chuông gió treo trên cửa khẽ ngân vang. Trong quán thoang thoảng một mùi cà phê dịu nhẹ, không quá nồng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Quán mang phong cách cổ điển, thiết kế ấn tượng. Một bức tường cao chứa đầy sách kéo dài từ sàn lên tận trần nhà, như một thư viện thu nhỏ.
Lư Chi chọn một chỗ gần cửa sổ như thường lệ. Cả một mặt kính lớn, từ chỗ ngồi có thể nhìn thấy cây liễu ngoài kia, ngã tư phía đối diện và đèn giao thông lần lượt đổi màu. Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán lá, nhảy múa theo từng nhịp gió.
Hai người gọi món đặc trưng của quán.
“Mới ngày thứ hai sau cưới mà đã gọi tớ ra ngoài? Giang Vi không có ý kiến gì à?” Tống Sơ trêu chọc, liếc mắt nhìn Lư Chi.
“Không đâu.” Lư Chi mỉm cười lắc đầu.
“Thật không đấy?” Tống Sơ cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm.
“Thật mà, sáng nay anh ấy có việc nên tớ mới rủ cậu.”
“Vừa cưới có hai ngày, bận gì được chứ?”
“Không biết, anh ấy không nói.”
“Ồ.” Với tình cảm của Giang Vi dành cho Lư Chi, Tống Sơ không nghi ngờ điều gì. Nếu anh không nói, hẳn cũng chẳng phải chuyện nghiêm trọng.
“Bao giờ hai cậu đi Vân Nam?”
“Ngày kia.”
Tuần trăng mật của Lư Chi và Giang Vi được ấn định ở một thành phố miền Nam. Cả hai đều sinh ra và lớn lên ở miền Bắc nên luôn muốn đến phương Nam thăm thú. Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng họ chọn Vân Nam. Lư Chi thích Đại Lý, thích Tây Song Bản Nạp, muốn một lần được tận mắt chiêm ngưỡng.
Ở Hải Thành có một ngôi chùa ẩn mình giữa núi rừng, xung quanh là những tán cổ thụ cao vút xanh mướt như một khu rừng nguyên sinh không có điểm kết.
Nghe nói cầu gì ở đó cũng linh nghiệm vô cùng.
Chùa rất yên tĩnh, từng đoàn người nối tiếp nhau vào ra, xếp hàng, không xô đẩy, không ồn ào, chỉ lặng lẽ tiến vào, quỳ trước tượng Phật, ba lạy chín vái, chỉ mong tâm nguyện được thấu tới trời cao.
Giang Vi vốn không tin Phật. Bố mẹ anh đều là những nhà khoa học, đương nhiên cũng chẳng tin vào mấy điều này. Nhưng hôm nay anh đã bước chân vào nơi mà trước đây từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ ghé tới.
Anh lặng lẽ hoà vào dòng người, bước vào chính điện, đứng trước tượng Phật, xin hương, quỳ gối, hai tay chắp trước ngực.
“Xin Người thứ lỗi cho con đường đột tới đây.”
“Nghe nói rằng chỉ cần thành tâm cầu nguyện, Người sẽ lắng nghe và biến điều ước thành thật. Vì thế con mới mạo muội đến đây, chỉ mong Người có thể ban cho người mà con yêu thương một đời bình an, một đời mạnh khỏe.”
“Cô ấy là một cô gái rất đỗi lương thiện. Đời cô ấy nhiều khổ đau nhưng vẫn luôn dùng lòng tốt để đối đãi với thế gian. Cô ấy bệnh lâu rồi, mãi vẫn chưa khỏi.”
“Cô ấy không muốn con biết. Nhưng sao con có thể không hay? Con từng thấy cô ấy mặt mày tái nhợt ngồi bên giường uống thuốc mà con không dám lại gần, chỉ dám trốn trong góc không ai thấy, lặng lẽ nhìn cô ấy trong bất lực. Vì thất thần nên con mới làm cháy cả trứng.”
“Cô ấy không biết con đến đây.”
“Con không cầu xin điều gì lớn lao… chỉ muốn xin Người phù hộ cho cô ấy mà thôi.”
Nếu hôm ấy có ai đặt chân đến chùa, hẳn sẽ thấy một chàng trai trẻ tuổi, chắp hai tay quỳ rất lâu trước tượng Phật.
Tượng Phật trong chính điện dát vàng lấp lánh, khí thế trang nghiêm, ánh mắt trầm tĩnh mà hiền hòa, mỉm cười nhìn xuống những kẻ thành tâm cầu nguyện.
Phật ở trên cao mỉm cười nhìn anh chăm chú.
Không ai hay biết Giang Vi đã lặng lẽ một mình đến đây cầu phúc, chỉ pho tượng Phật kia thấu rõ và cũng chỉ Phật mới nghe được điều anh khấn nguyện.