Hai người tranh thủ dịp nghỉ lễ còn dài, bắt đầu thu dọn hành lý để chuẩn bị cho chuyến đi Vân Nam. Tất cả đều do một tay Giang Vi đảm đương, quần áo anh gấp, hành lý anh xếp. Lư Chi chỉ cần nằm sấp trên giường, khẽ đong đưa chân, nhìn Giang Vi lần lượt xếp từng món đồ vào vali. Thi thoảng, cô cũng tiện thể làm chỉ huy từ xa:
“Cái váy ngủ trắng kia kìa!”
“Không phải cái đó, cái bên cạnh cơ, cái dài dài ấy.”
“Với cái váy kia nữa.”
“Cái này, cái này nữa. Quần, quần…”
Cứ thế, hai người loay hoay một lúc lâu mới xong xuôi mọi thứ.
Đây là lần đầu tiên Lư Chi đến Vân Nam, Giang Vi cũng vậy.
Khí hậu và cảnh sắc phương Nam thật sự rất khác so với miền Bắc, ngay cả khẩu vị cũng chẳng tương đồng. Họ đã đi qua rất nhiều nơi từ Nhĩ Hải, cổ trấn Song Lang, cổ thành Lệ Giang cho đến hồ Lô Cô.
Từ sau khi trở về từ Vân Nam, sức khỏe của Lư Chi ngày một yếu hơn. Cô hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của mình. Cô có thể cảm nhận được bất kỳ thay đổi nhỏ nhặt nào.
Vốn chẳng mấy khi trang điểm, vậy mà dạo gần đây, sáng nào cô cũng cẩn thận thoa một lớp phấn má, tô thêm cả son môi, cố gắng để bản thân trông tươi tắn, khỏe mạnh hơn. Từ khi kết hôn, cô đã nhuộm lại mái tóc về màu đen tự nhiên, nom vừa ngoan ngoãn lại nền nã.
Nhìn chính mình trong gương với mái tóc đen óng buông xõa vai, gò má phớt hồng, môi hồng nhạt, thoạt trông có vẻ rạng rỡ, tràn đầy sức sống. Chỉ có cô biết sự thật ẩn sau lớp trang điểm kia là gì.
Cô bước xuống bếp ăn sáng, Giang Vi đã chuẩn bị sẵn cho cô trước khi ra ngoài.
Trên bàn còn dán một tờ giấy ghi chú:
“Em nhớ ăn sáng nhé, nếu nguội thì hâm nóng lại. Hôm nay anh sẽ về sớm. Ngoan nhé, ở nhà đợi anh.”
Tháng Chín, đại học Hải Thành lại vào mùa khai giảng mới..
Giang Vi và Cố Thịnh tiếp tục theo học cao học, còn Tống Sơ thì bận bịu ngược xuôi giữa bệnh viện và trường học, ngày nào cũng tất bật không có lấy một giây thảnh thơi. Chỉ có cô là chẳng có việc gì làm.
Ban đầu cô đã xin nghỉ học một năm. Học kỳ này có thể đi học lại, nhưng cô không đi. Đó là lựa chọn của chính cô, không ai ép buộc, mọi người đều tôn trọng quyết định ấy.
Vì Giang Vi không có nhà nên Lư Chi tự đi đến bệnh viện.
Trước giờ Giang Vi đều đi cùng cô mỗi lần khám bệnh, không bao giờ để cô đi một mình. Nhưng lần này cô không nói với anh cũng không nói với ai, chỉ âm thầm tự đi.
C ô đã đi qua con đường đến bệnh viện không biết bao nhiêu lần. Những quy trình nơi ấy từ lấy số, đợi khám đến hành lang và tầng lầu quen thuộc đã in sâu vào trí nhớ, thậm chí nhắm mắt lại, cô cũng có thể đi hết quãng đường ấy.
Dù mới chỉ đang tháng Chín nhưng Lư Chi lại thấy rất lạnh.
Mây đen giăng kín bầu trời, không có lấy một tia nắng, một làn gió, một ngày u ám trầm lặng.
Lư Chi lạnh vì thời tiết sao?
Không phải.
Bên ngoài bệnh viện có rất nhiều băng ghế dài. Trên những hàng ghế ấy, có người đang gọi điện thoại, có người tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi, có người bế bồng dỗ dành con nhỏ. Có người cầm chiếc bánh bao được gói trong túi nilon, bên cạnh đặt một chai nước lọc không nhãn mác. Có người vì cơ thể khó chịu nên ngồi phịch xuống ghế, người thân đứng bên cạnh không ngừng xoa lưng vỗ về. Có người mỏi mệt rã rời, ngồi trên ghế lim dim ngủ gật.
Lư Chi cũng ngồi trên một chiếc ghế dài giống họ. Đối diện ghế là cửa phòng cấp cứu, người ra kẻ vào tấp nập. Cô thất thần nhìn chằm chằm về phía đó, nhưng tâm trí đã trôi dạt đi rất xa. Trong đầu cô vẫn vang vọng những lời bác sĩ vừa nói trong phòng khám:
“Tình trạng hiện tại của cô rất tệ.”
“Tình hình thế nào chắc cô cũng hiểu rõ, tôi không cần nói nhiều.”
“Ngoài điều trị bảo tồn chỉ còn cách phẫu thuật.”
“Nhưng cơ thể cô bây giờ hoàn toàn không thể chịu nổi ca mổ với cường độ như vậy.”
“Trước kia cô từng làm phẫu thuật một lần rồi, lần này rủi ro cao hơn rất nhiều.”
“Hơn nữa, dù cho có thể làm thì đến giờ vẫn chưa tìm được nguồn tạng phù hợp.”
“Nguồn tạng vốn đã khó tìm mà nhóm máu của cô lại là nhóm hiếm.”
“Tôi sẽ kê lại đơn thuốc cho cô, tạm thời cứ uống trước đã. Nếu không ổn vẫn phải nhập viện điều trị.”
Những lời ấy với Lư Chi chẳng khác nào tuyên án tử hình.
Cô còn có thể trông đợi điều gì đây?
Không còn gì cả.
Cô vẫn nhớ như in nét mặt của bác sĩ khi nói ra câu cuối cùng ấy.
Một vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Với một sinh mệnh đang lặng lẽ tiến đến cái chết, tiếc nuối chính là điều cuối cùng còn có thể nhận được.
Tiếng còi xe cứu thương vang lên đột ngột, kéo tâm trí Lư Chi trở về thực tại. Tầm mắt dần lấy lại tiêu cự, cô nhìn thấy một chiếc xe cứu thương dừng ngay trước cửa phòng cấp cứu. Các bác sĩ lần lượt bước ra từ trong xe và từ trong phòng, vội vã chuyển bệnh nhân xuống cáng.
Lư Chi lặng lẽ dõi theo, ánh mắt bình thản.
Chỉ trong chưa đầy hai mươi phút, cô đã chứng kiến ba chiếc xe cứu thương đến liên tiếp. Cô thấy người nhà bệnh nhân vội vàng bước xuống, dù ngồi cách xa vẫn có thể nhận ra người đó đang lau nước mắt, vừa khóc vừa chạy theo bác sĩ vào bên trong phòng cấp cứu.
Sinh mệnh trên thế gian này thật sự mong manh quá đỗi. Mỗi người trong chúng ta đều đến cõi đời trong tiếng khóc và rời khỏi cõi đời cũng bằng nước mắt. Nếu ai rồi cũng phải chết, vậy thì rốt cuộc chúng ta sống để làm gì?
Cơ thể khó chịu đến mức đi bộ lâu một chút cũng thấy tức ngực, thở không ra hơi nên Lư Chi chọn đi xe buýt về nhà.
Xuống trạm dừng, cô đi bộ đoạn còn lại. Đường phố vẫn đọng nước vì cơn mưa đêm qua, chỉ cần sơ sẩy là giẫm phải. Cô bước rất cẩn thận bởi sợ làm bẩn giày.
Về đến nhà trong trạng thái ngẩn ngơ, căn phòng im lìm vắng lặng, Giang Vi vẫn chưa về.
Cô thay giày, đi qua phòng khách, ngồi xuống xô pha, từng hành động của cô đều như chiếc máy được lập trình sẵn, vô thức và trống rỗng.
Thất Thất đang nằm trên tấm thảm lông như cảm nhận được điều gì đó, chầm chậm đi tới, dùng đầu mũi cọ vào mắt cá chân cô như đang an ủi.
“Mẹ không sao,” Lư Chi mỉm cười xoa đầu nó, “Mẹ không có sức bế con lên ghế, con tự nhảy lên được không?”
Vừa nói, cô vừa khẽ vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình.
Thất Thất như hiểu lời, dường như cũng đọc được cả ánh mắt và động tác của cô bèn nhẹ nhàng nhảy lên xô pha, nằm sát bên cạnh.
Lúc này Lư Chi mới mỉm cười hài lòng, đặt tay lên lưng nó ch*m r** v**t v*.
Cô bật tivi một cách vô thức, chọn xem bộ phim Khi lỗi thuộc về những vì sao mà mình yêu thích, bộ phim này được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết Vẻ đẹp vô song. Đó là một trong những quyển sách cô từng rất thích hồi cấp ba. Về sau truyện được dựng thành phim, cô đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Dù đã thuộc lòng từng phân cảnh, nhưng vào khoảnh khắc này, nước mắt cô vẫn lặng lẽ tuôn rơi.
Lồng ngực như bị một tảng đá đè nặng, sống mũi cay xè, mắt nhòe đi vì lệ.
Cô tựa lưng vào xô pha, một tay ôm lấy ngực, những đầu ngón tay khẽ run lên.
Không biết nên gọi cảm xúc lúc này là gì đây. Ở bệnh viện cô không khóc, trên đường về cũng không khóc. Nhưng khi về đến nhà, ngồi giữa căn phòng bày đầy những món đồ mình yêu thích, trong ngôi nhà do chính tay mình trang trí, sống cùng người mình yêu thương, có Thất Thất ngoan ngoãn nằm cạnh… nghĩ đến những điều ấy, cảm xúc trong cô vỡ òa, nước mắt cứ thế trào ra không cách nào ngăn lại được.
Cô đã từng nghe những điều còn nặng nề hơn cả lời bác sĩ nói. Nhưng lần này thì khác. Vì giờ đây cô có Giang Vi, có Thất Thất, và có cả những người bạn thân yêu luôn ở bên mình.
Cuộc sống đáng lẽ phải tiếp diễn mãi như thế này. Vậy mà những lời của bác sĩ như một tia sét đánh giữa trời quang, chẻ đôi tất cả, nghiền nát từng tia hy vọng, không còn sót lại điều gì nguyên vẹn.
Nước mắt lặng lẽ tràn ra từ khóe mắt, chảy dọc theo gò má xuống cằm, tụ lại rồi rơi xuống. Không có tiếng gào thét, không có cơn hoảng loạn, không đau đớn xé lòng, chỉ là những giọt nước mắt âm thầm tuôn rơi không dứt.
Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng nức nở khẽ khàng của Lư Chi vang lên, mong manh như sợi tơ quẩn quanh trong không gian.
Cánh cổng ngoài sân chợt vang lên tiếng lách cách. Lư Chi nghe rõ tiếng cửa bật ra, không ai tự tiện mở cổng nhà người khác nên chỉ có thể là Giang Vi đã về.
Cô vội đưa tay lau mặt, lấy tay áo quệt nước mắt rồi ngồi ngay ngắn lại trên xô pha, ánh mắt cuống quýt đảo quanh rồi cuối cùng dừng lại trên màn hình tivi. Bộ phim vẫn đang tiếp tục chiếu.
Giang Vi bước vào, tay xách theo một túi đồ và một bó hướng dương vàng rực. Thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên xô pha xem phim, anh không vội đến gần mà đi thẳng vào bếp.
“Hôm nay anh mua được sườn non tươi ở siêu thị, tối nay anh làm sườn rang muối cho em nhé?”
Không nghe cô đáp lại, anh cũng chẳng để tâm, chỉ nghĩ cô mải xem phim nên không để ý lời mình nói. Sau khi sắp xếp đồ xong, anh cắm bó hướng dương vào chiếc bình hoa mới mua.
“Sao thế em? Nãy anh gọi mà không thấy em trả lời?”
Giang Vi rót một cốc nước xoài, mang vào phòng khách, đặt lên bàn trà rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn.
Khi mới vào nhà, anh chỉ thấy gương mặt nghiêng của cô, cứ ngỡ cô đang chăm chú xem phim. Nhưng khi đến gần, anh mới nhận ra khóe mắt cô đỏ hoe, đầu mũi cũng đỏ, bên má vẫn còn vương vệt nước mắt, rõ ràng vừa mới khóc xong.
“Chi Chi, có chuyện gì à?”
Giang Vi hoảng hốt, tay chân luống cuống. Hôm nay anh đi học cả ngày nên không ở cạnh cô, vậy mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô gái của anh lại khóc đến mức này?
Lư Chi vốn đã cố gắng kìm nén, nhưng chỉ một câu hỏi của anh lại khiến nước mắt tuôn trào.
Giang Vi hoảng loạn lau nước mắt cho cô.
Lư Chi khẽ bật cười.
“Em không sao đâu, tại em xem phim.”
Cô giơ tay chỉ về màn hình tivi.
“Cảm động quá nên khóc thôi.”
“Làm anh hết hồn.” Giang Vi thở phào nhẹ nhõm.
“Giang Vi.”
“Ừ anh đây.”
“Bộ phim này thật sự rất hay.”
“Ừ.”
“Khi nào có thời gian, anh xem thử nhé.”
“Ừ, anh sẽ xem.”