Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 52

Thời gian trôi qua từng ngày, đông tàn xuân tới, lại là một ngày xuân ấm áp, trăm hoa đua nở.

Vì bận rộn chuyện học hành nên Giang Vi không thể ở bên Lư Chi mỗi ngày. Cô cũng không thể cứ quanh quẩn mãi trong nhà, cần phải tự tìm niềm vui và ra ngoài hít thở khí trời.

Lư Chi cũng có thể xem như một phú bà. Khi kết hôn với Giang Vi, cô đã lần đầu tiên chủ động gọi điện cho bố mẹ ruột, những người mà cô gần như đã cắt đứt liên lạc từ lâu.

May thay, hai người ấy vẫn dùng số điện thoại cũ và cũng may là họ vẫn chịu nghe máy.

Cuộc gọi ấy không phải để hàn gắn một mối quan hệ máu mủ vốn chưa từng tồn tại, mà chỉ đơn giản để xin tiền.

Dù suốt những năm qua họ vẫn đều đặn gửi tiền cho cô, nhưng lần này cô sắp kết hôn, ít ra cũng nên có chút đóng góp. Cô không vòng vo mà nói thẳng rằng họ không cần đến dự đám cưới, chỉ cần chuyển tiền. Nếu không, cô sẽ khiến cả hai không thể sống yên ổn.

Đây là lần cuối cùng cô mở miệng xin tiền. Từ nay về sau, giữa họ không còn bất kỳ liên quan nào nữa.

Hai người đó vốn là người sĩ diện. Bấy lâu nay vẫn đều đặn gửi tiền chẳng qua chỉ để mua lấy sự yên ổn, chỉ cần cô không đến quấy rầy thì những khoản đó chẳng đáng là bao. Có thể dùng tiền để mua sự bình yên, ai mà không muốn?

Sau cuộc gọi ấy, họ chuyển cho cô một khoản tiền lớn, cộng thêm số tiền cô tiết kiệm được từ trước đó, cùng với phần mà ông bà ngoại để lại và cả căn nhà ở Hải Thành, chừng ấy cũng đủ để cô sống một cuộc đời bình lặng, yên ổn.

Ừm, nếu như cô còn có thể sống lâu thêm một chút.

Gần đây cô thích đi dạo phố, mua thật nhiều thứ trang trí cho tổ ấm nhỏ của mình và Giang Vi, mua váy cho mình, quần áo cho anh, đồ chơi cho Thất Thất.

Trước đây mỗi lần ra ngoài thường có Tống Sơ đi cùng, nhưng bây giờ Tống Sơ còn bận hơn cả Giang Vi, thành thử cô chỉ có thể đi một mình.

Trong trung tâm thương mại đông đúc người qua kẻ lại, ai cũng có đôi có cặp, người đi với bạn hoặc người yêu, người lại đi cùng gia đình, chỉ có cô là một mình lẻ loi giữa dòng người.

Đang lang thang dạo bước, cô tới trước một cửa hàng bán đồ dùng nhà bếp. Vừa định bước vào thì bất ngờ có gì đó va mạnh vào chân. Cơn đau nhói lên như thể bị vật gì sắc cạnh đâm trúng khiến cô chao đảo, theo phản xạ lùi lại một bước.

“Á…” Lư Chi khẽ nhíu mày, cúi xuống nhìn.

Một bé gái.

Cô bé mặc váy công chúa màu hồng, đi tất trắng, giày da trắng nhỏ xinh, tóc cột hai bím với chiếc nơ hồng xinh xắn. Gương mặt trắng trẻo, đôi mắt tròn long lanh chớp chớp nhìn cô.

Đáng yêu đến nỗi không nỡ nặng lời.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Lư Chi.

Cơn đau ở bắp chân vẫn còn âm ỉ, cô thấy tay cô bé đang cầm một con búp bê Barbie. Có lẽ lúc nãy tay con búp bê sắc cạnh vô tình quệt vào chân cô nên mới gây đau như vậy. Vốn dĩ tâm trạng đang hơi bực bội, nhưng khi nhìn thấy gương mặt dễ thương kia, trái tim cô bỗng dịu lại, mềm hẳn đi.

“Em không sao chứ?”

Cô từ tốn ngồi xuống, nhìn cô bé đứng trước mặt.

Cô bé lắc đầu, hai bím tóc đung đưa qua lại theo cái lắc.

“Lần sau phải cẩn thận nhé.” Cô bé này đáng yêu đến mức khiến người ta không thể trách mắng được. Cô bé mềm mại như một cục bông, đến cả mái tóc cũng mềm khiến người ta chỉ muốn đưa tay v**t v*. Trên người còn thoang thoảng mùi sữa dịu nhẹ ngọt ngào.

“Chị ơi, chị xinh quá.” Cô bé vốn im lặng nãy giờ bỗng cất lời, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại như bông.

“Em cũng xinh lắm đấy, công chúa nhỏ à.”

Lư Chi nhìn cô bé, ánh mắt vô thức ngẩn ngơ. Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ. Nếu như… nếu như cô và Giang Vi có một đứa con thì sẽ thế nào nhỉ? Bé con sẽ giống anh hay giống cô? Nếu là bé gái, cô cũng muốn ăn diện chải chuốt cho con bé như một nàng công chúa.

Thế nhưng hiện thực thì luôn tàn nhẫn.

Cơ thể cô vốn chẳng thể sinh con được.

Trước khi rời đi vì mẹ gọi, cô bé đã dúi vào tay Lư Chi một viên kẹo.

Một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố.

Có lẽ đã nắm trong tay một lúc nên viên kẹo ấm và mềm đi. Lư Chi cất kẹo cẩn thận vào túi áo rồi bước vào cửa hàng đồ dùng nhà bếp.

Giữa vô vàn những bộ bát đĩa khiến người ta hoa mắt, Lư Chi lập tức chú ý tới một chiếc khăn trải bàn có màu xanh lá nhạt, điểm xuyết những bông hoa nhỏ xíu, mang lại cảm giác trong trẻo và tươi mới như hơi thở mùa xuân, như sự hồi sinh của vạn vật.

Lư Chi luôn là người như vậy, hễ đã thấy thích thì sẽ không chần chừ. Chiếc khăn trải bàn ấy được cô trả tiền mua ngay. Vừa hay khăn trải bàn ở nhà cũng đến lúc cần thay, cái cũ nhìn lâu rồi cũng bắt đầu thấy nhàm mắt.

Cô xách túi đồ đi ra khỏi cửa hàng. Lúc lên thang cuốn, cô chợt thấy choáng váng. Mấy ngày nay, cô luôn cảm thấy kiệt sức, hoa mắt, đôi khi còn tức ngực, khó thở.

Lên đến tầng trên, cô tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống nghỉ. Dạo gần đây, cô đi vài bước thôi cũng đã thấy mệt rồi.

Ngồi trên ghế, cô chợt nhớ đến viên kẹo sữa mà cô bé vừa cho. Cô lấy viên kẹo từ trong túi ra, nhẹ nhàng bóc lớp giấy gói rồi đưa vào miệng. Ngay tức thì, hương vị ngọt dịu lan tỏa nơi đầu lưỡi, mềm mại và ấm áp như lòng bàn tay một đứa trẻ.

Trong lúc nghỉ ngơi, cô nhắn tin cho Giang Vi:

“Tối nay mình đi ăn ngoài được không ạ?”

“Được. Em ở nhà ngoan, đợi anh về đón nhé.”

“Không cần đâu, em đang ở trung tâm thương mại gần trường, lát nữa đi dạo xong em sang chỗ anh.”

“Ừ được.”

Nhìn dòng tin nhắn Giang Vi gửi tới, cô vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình dừng lại ở cửa hàng đối diện. Đó là một cửa hàng bán đồng hồ. Như chợt nghĩ đến điều gì, cô đứng dậy, chậm rãi bước vào.

***

Rời trung tâm thương mại, Lư Chi bắt xe buýt đến Đại học Hải Thành.

Vừa đặt chân đến dưới tòa nhà viện Toán, cô đã trông thấy Giang Vi từ sảnh tầng một bước ra. Anh mặc chiếc áo len trắng giản dị bên trong, quần âu đen và khoác chiếc áo măng tô kaki ở ngoài. Đây là bộ đồ cô mua cho anh.

Không thấy bóng dáng Cố Thịnh vẫn thường theo sát bên cạnh, có lẽ anh ta đang bận chuyện gì đó.

Lư Chi ngồi yên trên chiếc ghế dài trước cửa viện, thấy Giang Vi bước ra nhưng không gọi cũng không động đậy, chỉ yên lặng ngồi chờ anh đi tới. Dạo gần đây, cô thật sự lười đến mức chẳng muốn nhấc chân dù chỉ một bước.

“Trông em hôm nay không được khỏe lắm?” Vừa bước ra khỏi viện Toán, Giang Vi đã nhìn thấy Lư Chi đang ngồi trên băng ghế. Gương mặt cô nhợt nhạt khiến anh không khỏi lo lắng.

Rõ ràng trước lúc rời khỏi nhà, cô đã trang điểm kỹ càng, sắc mặt khi ấy vẫn còn hồng hào tươi tắn. Cô không ngờ chỉ mới đi dạo một lát mà thần sắc đã thay đổi đến vậy, lòng thoáng bất an. Nhưng khi đối diện với Giang Vi, cô vẫn giữ vẻ bình thản như mọi khi.

“Không sao đâu, tại em đi dạo mỏi quá thôi. Em gần như đã đi hết từng tầng một của trung tâm thương mại đấy, giờ chân nhức quá phải ngồi nghỉ.”

Giọng cô bình tĩnh không để lộ vẻ bất thường.

Trung tâm thương mại đó có tới năm tầng, nhưng thật ra cô chỉ loanh quanh tầng một và tầng hai, ghé qua vài cửa hàng là đã thấm mệt. Thể trạng của cô vốn không tốt, không chịu nổi vận động cường độ cao, nhưng cứ ở mãi trong nhà lại khiến cô ngột ngạt. Trước khi vào năm học, ngày nào anh cũng ở bên cô. Còn bây giờ chỉ còn lại mình cô trong căn nhà trống.

“Vậy từ nay anh sẽ cố gắng về sớm mỗi ngày, dành thêm thời gian ở bên em.”

Giang Vi khẽ xoa đầu cô, giọng dịu dàng đầy trìu mến, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô như đang vỗ về một chú mèo con.

“Vâng.”

Hai người ăn tối bên ngoài rồi cùng trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, Lư Chi đã háo hức khoe với anh những món đồ mình mua được trong ngày.

“Cái này là khăn trải bàn màu xanh lá nhạt có họa tiết hoa nhí, dễ thương cực kỳ, em mê lắm luôn!”

Lư Chi thích chiếc khăn đến nỗi phải nhấn mạnh trong lời nói để bày tỏ rõ ràng.

Cô giơ khăn trải bàn lên trước mặt Giang Vi: “Có đẹp không anh?”

“Đẹp lắm.”

Nghe anh khen, cô vui vẻ chạy vào phòng ăn, bỏ tấm khăn cũ xuống rồi trải tấm mới lên bàn. Cái tay thoăn thoắt làm việc còn miệng tiếp tục tíu tít kể chuyện:

“Em vừa nhìn thấy là đã thích ngay. Phủ lên bàn ăn đúng là có cảm giác như mùa xuân đang ùa về, vạn vật đều bừng tỉnh.”

Giang Vi ngồi trên ghế xô pha, nghiêng đầu nhìn về phía Lư Chi trong đó. Anh vừa nghe cô trò chuyện vừa nhìn chiếc khăn trải bàn màu xanh lá nhạt mà cô cầm. Đúng là giống như cô nói.

Nhìn cô vui vẻ như vậy, niềm hạnh phúc nơi cô như lan sang anh khiến môi anh bất giác nở nụ cười.

“Em còn mua cho anh một món nữa.”

Lư Chi nhanh chóng quay trở lại phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Giang Vi, đưa chiếc túi mua hàng đặt trên bàn trà tới trước mặt anh, vẻ mặt trịnh trọng như đang dâng báu vật.

“Cái gì thế em?”

“Anh tự mở ra xem đi.” Cô ríu rít hệt như một chú cún con nôn nóng đợi phản ứng của chủ.

Dưới ánh mắt đầy mong chờ của cô, Giang Vi mở túi ra. Một chiếc hộp vuông vắn, bên trong đựng một chiếc đồng hồ.

“Sao bỗng dưng lại nghĩ đến chuyện tặng đồng hồ cho anh?”

“Đẹp không ạ?” Lư Chi không chờ nổi liền đeo đồng hồ lên cổ tay anh.

“Đẹp lắm.”

“Em chợt nghĩ nếu sau này anh làm thầy giáo mà cứ để lộ hình xăm trên cổ tay thì không hay lắm. Đeo đồng hồ vào là che được rồi.”

Nói xong, như sực nhớ ra điều gì đó, cô lại tháo chiếc đồng hồ khỏi tay anh.

“Giờ đừng đeo vội, đợi đến khi anh đi dạy rồi hẵng dùng.”

“Ừ.”

Trong lúc trò chuyện, tâm trí cô lại chợt hiện lên ánh mắt của mấy nữ sinh năm dưới khi bắt gặp Giang Vi ở trường. Ánh nhìn ấy đầy si mê đắm đuối không hề che giấu, các cô gái trẻ luôn dễ để lộ tâm tư qua ánh mắt như thế.

Có một cô em khóa dưới nhìn anh như thể muốn dán chặt mắt vào người anh vậy. Dù biết rõ Giang Vi không phải người dễ xao lòng trước người con gái nào khác, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi dấy lên đôi chút ghen tuông âm ỉ.

“Chồng yêu ơi.” Cô làm nũng, cố ý gọi anh bằng giọng ngọt lịm.

“Sao tự nhiên lại gọi anh thế?” Đây là lần đầu tiên anh nghe cô gọi như vậy.

“Anh không thích à?” Cô nhướng mày hỏi đùa.

“Thích chứ.” Anh bật cười khẽ khàng, làm sao mà không thích cho được.

“Nếu sau này anh làm thầy giáo mà có sinh viên trẻ trung xinh đẹp muốn ‘cướp chồng’ em thì sao?”

“Không có chuyện ấy đâu, anh chỉ thích mỗi em.”

“Nhưng biết đâu mấy cô ấy lại không có ý tốt.” Nghe câu trả lời của anh, cô cười tươi như nắng, lòng ngập tràn niềm vui, nhẹ nhàng tiến lại gần nép vào người anh, khéo léo vòng tay ôm lấy cánh tay anh, mái đầu nghiêng nghiêng dựa vào bờ vai vững chãi quen thuộc.

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô: “Anh còn giữ ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn của mình không?”

“Có.” Anh vẫn giữ trong album điện thoại.

“Nếu có ai hỏi, anh cứ đưa ảnh cho họ xem, để họ biết anh là ‘hoa đã có chủ’ và biết vợ anh xinh đẹp đến nhường nào.”

Xưa nay cô luôn rất tự tin vào nhan sắc của mình.

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment