Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 54

Không ai trong ba người biết mình đã chờ đợi bao lâu trước cửa phòng cấp cứu. Chưa bao giờ thời gian lại trôi chậm đến thế, như thể mỗi giây mỗi phút đều là một sự giày vò. Ở nơi như bệnh viện, từng khoảnh khắc đều chất chứa đau đớn.

Mãi đến khi cảm xúc gần như tê dại, ba người mới thấy đèn báo trước cửa phòng cấp cứu vụt tắt, ánh sáng đỏ lạnh lẽo bất chợt chuyển thành xám tro.

Cánh cửa nặng nề được đẩy ra từ bên trong. Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ba người cùng lúc ngẩng đầu, dồn ánh mắt về một hướng.

Tống Sơ bật dậy khỏi ghế, bước chân lảo đảo suýt nữa ngã khuỵu. May mà Cố Thịnh kịp đưa tay đỡ lấy, cô ấy mới miễn cưỡng đứng vững.

Còn Giang Vi vẫn ngồi bệt dưới nền gạch từ nãy giờ, vừa thấy bác sĩ xuất hiện đã lập tức bật dậy. Ngồi quá lâu rồi đứng lên đột ngột khiến máu không kịp lưu thông lên não, làm anh choáng váng đến mức không đứng vững. Nhưng nhờ ý chí níu giữ nên anh vẫn khập khiễng bước về phía bác sĩ, như thể bám víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng giữa dòng nước xiết.

“Ai là người nhà bệnh nhân?” Giọng bác sĩ vang lên giữa không gian im lặng đến nghẹt thở nơi hành lang.

“Tôi…tôi ạ.” Giang Vi vội bước tới.

“Quan hệ với bệnh nhân là gì?”

“Cô ấy là vợ tôi.”

Nghe vậy, vị bác sĩ bất giác liếc mắt nhìn Giang Vi. Cô gái vừa được cấp cứu còn rất trẻ, dáng vẻ chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, không ngờ trẻ tuổi như vậy mà đã kết hôn. Lại còn mắc phải căn bệnh như thế. Quả là đáng tiếc.

Nhìn chàng trai trẻ đang đứng trước mặt mình, gương mặt tái nhợt lộ rõ vẻ lo lắng hoảng hốt, người bác sĩ bỗng hiểu ra lý do khiến cô gái trong phòng cấp cứu mang ý chí sống mãnh liệt đến thế, là bởi bên ngoài kia vẫn còn một người đang đợi cô.

Một người muốn sống luôn là vì còn có người khiến họ luyến lưu, không nỡ buông tay.

“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi.”

“Trước mắt sẽ được chuyển vào phòng ICU để theo dõi. Nếu không có gì bất thường sẽ được chuyển về phòng bệnh thường.”

“Nhưng tình trạng của cô ấy hiện giờ không thể cầm cự được bao lâu nữa. Gia đình nên sớm bàn bạc về việc phẫu thuật hay lựa chọn phương án điều trị khác.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Lư Chi được chuyển vào phòng ICU, người nhà không được phép vào trong, chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn qua lớp kính dày.

Cô vẫn đang hôn mê. Giang Vi gần như không rời nửa bước, chỉ lặng lẽ đứng trước tấm kính, mắt dõi theo từng nhịp thở yếu ớt của cô, như thể chỉ cần rời mắt đi là sợi dây sinh mệnh kia sẽ đứt đoạn.

Lư Chi nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi tím tái. Cô đeo mặt nạ dưỡng khí được nối với máy trợ thở, tựa như đang cố gắng níu giữ từng hơi thở mỏng manh cuối cùng. Đường vẽ nhấp nhô trên màn hình máy điện tim là minh chứng duy nhất cho việc cô vẫn còn sống.

Giang Vi áp sát hai bàn tay lên tấm kính, mắt nhìn chăm chăm không chớp, dán chặt vào hình bóng cô.

Cố Thịnh và Tống Sơ đứng phía sau, im lặng chứng kiến tất cả. Sau cùng, cả hai lặng lẽ rời khỏi hành lang.

Gió lạnh ở cửa bệnh viện cứ rít lên từng hồi, thốc thẳng vào người Tống Sơ. Cái lạnh len lỏi qua từng lớp áo, ngấm vào da thịt, buốt đến tận xương.

Đúng lúc ấy, một câu nói chợt vọng về trong trí nhớ của Tống Sơ:

“Bức tường ở bệnh viện còn nghe được nhiều lời nguyện cầu hơn bất kỳ giáo đường nào.”

Tiếng gió rít hòa cùng còi xe cứu thương vang lên dồn dập thành một thứ âm thanh hỗn loạn đến nhức nhối. Có lẽ đâu đó lại vừa xảy ra một vụ tai nạn, từng chiếc xe cứu thương nối đuôi nhau lao đến cổng bệnh viện, khi cánh cửa bật mở, lại có thêm những con người bị thương được đưa vào. Người thì hôn mê, người máu me bê bết.

Lúc ở ngoài phòng cấp cứu, Tống Sơ không khóc. Khi thấy Lư Chi được đẩy vào ICU, cô ấy cũng không khóc. Ngay cả khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt đến mức chỉ còn thoi thóp của Lư Chi, Tống Sơ vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng giờ đây, khi đứng trước cánh cổng bệnh viện, chứng kiến những sinh mệnh khác đang chạm đến lằn ranh sống chết, nước mắt của Tống Sơ cuối cùng cũng tuôn trào. Cô ấy mấp máy môi, nói trong nghẹn ngào:

“Thật ra ban đầu tôi không hề muốn làm bác sĩ. Tôi rất ghét cái chết, rất ghét sự chia ly, cũng ghét cả không khí lạnh lẽo trong bệnh viện. Nhưng vì Lư Chi, tôi đã thay đổi nguyện vọng.”

“Có lẽ là một kiểu chấp niệm.”

“Tôi đọc rất nhiều sách và tài liệu về bệnh tim. Sau này lên lâm sàng, tôi cũng định theo chuyên khoa tim mạch. Thế nhưng dù là như vậy, tôi vẫn chẳng có cách nào, chẳng thể làm gì để chữa được bệnh cho Lư Chi.”

“Cậu ấy là người bạn duy nhất, cũng là người bạn tốt nhất mà tôi có trong cả cuộc đời này.”

“Tôi không hiểu tại sao thế giới này lại bất công đến vậy.”

“Tại sao những kẻ tồi tệ không bị trừng phạt, còn người lương thiện thì cứ phải gánh chịu đau khổ.”

“Ở bệnh viện suốt khoảng thời gian này, tôi đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, cũng thấy quá nhiều góc khuất của lòng người.”

“Một ông cụ dùng hết lương hưu của mình để giúp đỡ các học sinh nghèo, làm điều thiện cả đời. Nhưng đến khi ông đổ bệnh, chính con cái ông lại không ai chịu trả viện phí, cứ đùn đẩy cho nhau chỉ vì không được chia khoản lương hưu ấy.”

“Tôi còn thấy một bé gái chưa đầy một tuổi bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu.”

“Còn chưa đầy một tuổi! Bé xíu như thế, ngoài khóc ra chẳng làm được gì.”

“Bố mẹ đứa bé là những người rất tốt, năm nào cũng hiến máu, quyên góp, chưa từng làm việc xấu.”

“Có một chú trung niên, con trai là bộ đội đã hy sinh. Vợ thì mắc ung thư giai đoạn cuối, không thể chữa được nữa.”

“Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thấy một người đàn ông trưởng thành ôm mình trong góc hành lang bệnh viện mà bật khóc đau đớn như thế. Như thể cả thế giới đã quay lưng lại với chú ấy.”

Giọng Tống Sơ nghẹn lại, nước mắt rơi lã chã. Gió táp vào khuôn mặt ướt đẫm nước, rát buốt như kim châm.

“Còn cả Chi Chi của tôi nữa.”

“Cậu ấy tốt như thế, lương thiện như thế… Tại sao mọi người đều rời bỏ cậu ấy? Tại sao cậu ấy lại mắc bệnh? Tại sao đến cả bác sĩ cũng không thể chữa được cho cậu ấy?”

“Họ đã làm gì sai cơ chứ?”

“Họ chẳng làm gì sai cả.”

“Tôi vẫn nhớ sau khi biết mình mắc bệnh, Chi Chi từng nói muốn ký vào đơn hiến tạng. Chỉ tiếc là lúc đó cậu ấy vẫn chưa đủ mười tám tuổi nên không thể ký tên.”

“Cậu ấy là một người tốt đến như vậy.”

“Cậu ấy mới hai mươi mấy tuổi thôi, còn cả quãng đời dài trước mắt, cậu ấy còn muốn sống trọn đời bên người mình yêu.”

“Cậu ấy còn chưa kịp ngắm hết bao cảnh đẹp, chưa được nếm đủ những món ngon.”

“Người ta vẫn hay nói ở hiền gặp lành, nhưng tôi nhận ra không phải lúc nào cũng đúng.”

“Tôi là người theo chủ nghĩa vô thần. Tôi không tin trời, cũng không tin vào số phận.”

“Thế nhưng lần này có lẽ là số phận thật rồi.”

Cố Thịnh chẳng biết phải đáp lời thế nào, chỉ lặng lẽ kéo cô ấy vào lòng, khẽ thở dài.

“Sơ Sơ… chúng ta cũng chỉ là người trần mắt thịt, có những chuyện không thể nào quyết định được.”

“Đôi khi, điều duy nhất chúng ta có thể làm là học cách chấp nhận những điều mình không cam lòng.”

“Vẫn còn hy vọng mà. Chúng ta cứ cố thêm một chút nữa.”

Thêm một chút thôi.

Ai nấy đều đang cố gắng cầm cự.

Tình trạng của Lư Chi đã không còn đáp ứng được với điều trị bảo tồn. Ngoài phẫu thuật lần hai, không còn cách nào khác. Thế nhưng tìm được nguồn tạng phù hợp với cô là chuyện vô cùng khó khăn. Phải cầm cự đến bao giờ đây? Hay nói cách khác, Lư Chi còn có thể cầm cự được bao lâu nữa?

Khi hai người quay trở lại trước cửa phòng ICU, Giang Vi đã không còn ở đó, chỉ còn Lư Chi vẫn mê man nằm trên giường bệnh. Tống Sơ ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài hành lang, còn Cố Thịnh đi tìm Giang Vi.

Hiện tại, Giang Vi là người có trạng thái tệ nhất. Cố Thịnh thật sự lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không, liệu anh có nghĩ quẩn hay không.

Anh ta xuống tầng tới vườn hoa dưới bệnh viện, đây là nơi Giang Vi thường hay ngồi nhất. Thế nhưng trên chiếc ghế đá quen thuộc ấy cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

Cố Thịnh lại quay ngược lên tầng. Lúc đi ngang cầu thang bộ, anh ta thoáng trông thấy một cái bóng lờ mờ bên trong, không rõ hình nét nhưng vẫn có thể nhận ra là một người.

Làm bạn bè nhiều năm, Cố Thịnh chỉ liếc mắt đã nhận ra ngay đó là Giang Vi.

Anh ta đẩy cửa bước vào, lập tức bị mùi khói thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi, cay xè đến khó chịu.

Không gian trong cầu thang mờ tối, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lọt qua khe cửa. Ánh sáng le lói ấy chiếu lên người Giang Vi, soi rõ gương mặt hốc hác và dáng vẻ tiều tụy đến mức xót xa.

Anh ngồi trên bậc thang cao nhất, lưng gập xuống, tay kẹp điếu thuốc lá. Tia lửa đỏ rực cháy trong bóng tối càng thêm nổi bật giữa làn khói thuốc mù mịt giăng kín.

Giang Vi trông thấy Cố Thịnh đẩy cửa bước vào nhưng cũng chẳng buồn phản ứng, chỉ lặng im ngồi đó. Anh đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi thật sâu như thể chẳng hề quan tâm đến sự xuất hiện của người bên cạnh.

Có thể vì không quen hút thuốc hoặc hút quá mạnh nên Giang Vi bị sặc. Anh ho sặc sụa, mãi không dứt được cơn ngứa từ trong lồng ngực.

“Khụ… khụ…”

Anh rời điếu thuốc khỏi môi, nhưng vẫn kẹp chặt trong tay chứ không dập tắt.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông hút thuốc đấy.”

Giọng Cố Thịnh vang lên trong không gian chật hẹp, nghe rõ ràng lạ lùng.

Giang Vi khẽ cười một tiếng, giọng khàn đặc:

“Người ta nói hút thuốc để giải sầu, hút thuốc để giảm áp lực.”

“Nhưng…”

“Tôi chẳng thấy nó có tác dụng gì cả.”

“Lão Cố…”

“Bác sĩ nói với tình trạng của Chi Chi bây giờ, điều trị bảo tồn đã không còn hiệu quả nữa rồi, chỉ có thể tạm thời giảm nhẹ đau đớn cho cô ấy, kéo dài thêm thời gian sống.”

“Phương án tốt nhất là thay tim.”

“Nhưng…”

“Nhưng chẳng tìm đâu ra trái tim phù hợp.”

“Cô ấy có nhóm máu hiếm, nguồn tim phù hợp vốn đã khó tìm, bây giờ lại càng vô vọng.”

“Bác sĩ bảo chúng ta nên chuẩn bị tâm lý.”

“Chuẩn bị tâm lý ư…”

“Ngoài việc chuẩn bị tâm lý, tôi chẳng làm được gì cả.”

“Lão Cố, tôi không cứu được cô ấy.”

Trái tim đau đến mức tưởng chừng muốn vỡ vụn, như thể có hàng trăm bàn tay vô hình đang cào xé, kéo lê nó ra khỏi lồng ngực. Nỗi đau dữ dội ấy như nhấn chìm anh trong vực sâu không còn lối thoát.

Hô hấp trở nên dồn dập, nghẹn ứ nơi cổ họng, nói chuyện cũng thấy khó khăn. Cổ họng anh như bị cái gì đó chặn ngang, mỗi lời thốt ra đều mang theo mùi máu tanh thoảng trong miệng.

Trên đời này chẳng hề thiếu khổ đau, ai cũng phải chịu đựng nỗi đau của riêng mình. Nhưng điều tuyệt vọng nhất là trao cho một người đang đau đớn một tia hy vọng mong manh, rồi lại buộc phải tin vào nó.

Đó mới là hình phạt tàn nhẫn nhất.

“Tôi không cứu được cô ấy.”

“Tôi bất lực. Tôi chỉ muốn moi trái tim mình ra mà đưa cho cô ấy.”

“Làm sao để cứu cô ấy đây?”

“Tôi không thể nói với bác sĩ rằng tôi rất yêu cô ấy. Tình yêu không thể cứu một con người.”

Tình yêu không thể cứu một con người.

Đúng vậy, làm sao tình yêu có thể cứu sống một ai? Thuốc men, phẫu thuật mới là thứ có thể cứu người. Còn tình yêu chỉ là một khát vọng đẹp đẽ bất lực. Chỉ dựa vào tình yêu liệu có thể khiến ai khỏi bệnh không? Không thể.

Đó là một sự thật nghiệt ngã.

Cố Thịnh đứng phía sau, nhìn Giang Vi co rúm người trong đau đớn mà không biết phải nói gì. Lúc này, mọi lời an ủi đều trở nên dư thừa.

Anh ta chỉ biết đứng đó, bất lực nhìn cậu bạn thân chìm trong nỗi đau không lối thoát.

Cho đến khi cánh cửa cầu thang bị đẩy ra.

Một cô y tá bước vào.

“Hai người làm gì trong này vậy?” Cô y tá vừa đẩy cửa đã nhíu mày vì ngửi thấy mùi khói thuốc.

“Bệnh viện cấm hút thuốc. Muốn hút thì ra ngoài.”

“Tôi xin lỗi.” Giang Vi dập điếu thuốc đã hút quá nửa, bóp chặt đầu lọc trong lòng bàn tay.

Anh chậm rãi đứng dậy, loạng choạng bước đi, nét mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và đau khổ.

Cô y tá vốn đã quá quen với những cảnh tượng như thế, bệnh viện chẳng thiếu những người như Giang Vi. Dù có quy định cấm hút thuốc nhưng cô cũng chỉ lắc đầu, không làm khó.

“Ra ngoài trước đi, để gió tản bớt mùi khói thuốc trên người.”

Nói rồi, cô y tá quay lưng rời khỏi cầu thang.

Cố Thịnh vội đưa tay đỡ lấy Giang Vi đang lảo đảo.

“Nghe lời cô ấy đi, ra ngoài cho thoáng đã. Lát nữa Lư Chi tỉnh lại, không thể để cô ấy ngửi thấy mùi thuốc lá đâu.”

“Ông phải mạnh mẽ lên. Ông mà gục thì Lư Chi biết dựa vào ai?”

Nghe đến tên Lư Chi, trong mắt Giang Vi mới dần lóe lên chút thần sắc.

Khi Cố Thịnh đỡ lấy cánh tay anh mới cảm nhận được cơ thể ấy đang run rẩy, yếu ớt và mong manh đến lạ.

Nhìn nghiêng khuôn mặt Giang Vi, Cố Thịnh vẫn luôn vờ như bình tĩnh cũng không thể kìm chế được nữa, đôi mắt đỏ hoe.

Phải làm sao đây…

Bình Luận (0)
Comment