Lư Chi chỉ được chuyển khỏi ICU sau khi tình trạng tạm thời ổn định. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại, cả ba người họ cũng không rời đi. Giang Vi ở lại trong phòng bệnh, còn Tống Sơ và Cố Thịnh ngồi chờ bên ngoài.
Tống Sơ ngồi mãi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh, ánh mắt trống rỗng, không rõ đang nghĩ gì. Lư Chi chưa tỉnh, cô ấy cũng nhất quyết không chịu rời đi. Cố Thịnh luôn ở cạnh Tống Sơ, cùng cô ấy chờ đợi khoảnh khắc Lư Chi mở mắt.
Hai người họ không bước vào trong, nhường không gian lại cho Giang Vi. Bởi vào thời điểm này ai cũng hiểu người nên ở bên cạnh Lư Chi nhất chính là Giang Vi. Và người Lư Chi cần nhất cũng chỉ có thể là anh.
Ba người họ túc trực đến tận nửa đêm. Cuối cùng, Cố Thịnh buộc phải đưa Tống Sơ về nhà. Cô ấy đã ở bệnh viện suốt mấy ngày liền, vốn mỏi mệt rã rời, cả ngày hôm nay lại không ăn uống gì, chỉ ngồi chờ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ. Cố Thịnh sợ cô ấy kiệt sức mà ngất đi nên kiên quyết đưa Tống Sơ rời khỏi bệnh viện. Còn Giang Vi thì anh ta không khuyên nổi.
Từ lúc bước vào phòng đến giờ, anh vẫn luôn nắm chặt tay Lư Chi không rời. Trán anh áp lên mu bàn tay cô, lúc thì cúi thấp đầu, lúc lại lặng lẽ nhìn cô nằm bất động trên giường bệnh. Anh không chịu rời đi, Cố Thịnh cũng đành bất lực.
Đêm khuya.
Trong phòng bệnh không bật đèn, tối om, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, vương khắp căn phòng. Dưới vạt sáng mờ nhạt ấy, thấp thoáng thấy Giang Vi ngồi bên giường bệnh trắng toát.
Anh mặc đồ đen, cả người gần như hòa lẫn vào bóng tối trong phòng.
Giang Vi siết chặt tay Lư Chi. Bàn tay cô lạnh ngắt, không có lấy một chút hơi ấm. Anh chẳng biết làm gì ngoài việc khẽ khàng nắm lấy tay cô, cố gắng truyền sang đó hơi ấm từ cơ thể mình, mong có thể sưởi ấm đôi tay ấy, mong cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh. Nhưng chẳng có tác dụng gì. Tay cô vẫn rất lạnh. Lạnh như thể sự sống trong cô đang dần rút cạn.
Nhờ vào tiếng máy theo dõi nhịp tim và nhịp thở yếu ớt vang lên đều đặn trong không gian tĩnh mịch, người ta mới xác nhận được cô vẫn còn sống.
Trong căn phòng ấy, ngoài âm thanh máy móc và hơi thở mong manh của cô, chỉ còn tiếng hô hấp trầm ổn của anh. Tiếng thở của hai người hòa vào nhau khiến Giang Vi có cảm giác rằng họ vẫn đang ở bên nhau.
Không ai hay biết, vào lúc đêm đã khuya lắm rồi, khi tất cả mọi người đều chìm sâu trong giấc ngủ, Giang Vi một mình lặng lẽ trốn vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.
Anh nhìn khuôn mặt tiều tụy trong gương rồi bỗng bật khóc.
Một người đàn ông trưởng thành có thể đổ mồ hôi, đổ máu, nhưng rất hiếm khi rơi lệ. Thế mà vào khoảnh khắc ấy, trước người con gái anh yêu đang nằm bất động trong phòng bệnh, giữa không gian nhỏ hẹp của nhà vệ sinh, anh cúi gập người xuống, nước mắt lã chã tuôn rơi, nghẹn ngào không thành tiếng.
Tiếng khóc của một người đàn ông là như thế nào?
Là nỗi đau bị dồn nén đến tột cùng, là cắn chặt răng không để bật ra một âm thanh nào, là nuốt từng tiếng nức nở nghẹn ngào trở ngược vào trong lồng ngực. Không phải tiếng gào khóc dữ dội mà là nỗi đau lặng thầm, tuyệt vọng đến mức chẳng thể thốt nên lời.
Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng vệ sinh nhẹ nhàng được đẩy ra. Giang Vi bước ra ngoài, mặt vẫn còn lấm tấm nước, khóe mắt đỏ hoe, hai tay khẽ run. Anh trở về bên giường, lặng lẽ ngồi xuống, tiếp tục nhìn cô.
Cứ thế, Giang Vi túc trực bên Lư Chi suốt cả đêm cho đến tận sáng hôm sau, khi Tống Sơ và Cố Thịnh hối hả quay lại bệnh viện.
Chỉ sau một đêm ngắn ngủi, cằm anh đã lún phún râu, quần áo vẫn là bộ cũ từ hôm trước, trông vừa mệt mỏi vừa luộm thuộm. Tống Sơ không hề nhắc đến chuyện bảo anh về thay đồ. Cô hiểu rõ khi Lư Chi còn chưa tỉnh lại, anh sẽ không rời đi. Có nói cũng vô ích.
Lư Chi tỉnh lại vào khoảng hơn mười giờ sáng. Cô chầm chậm nhọc nhằn mở mắt, mí mắt nặng trĩu như chẳng còn sức mà nhấc lên.
Cô có cảm giác mình đã thiếp đi rất lâu, trong giấc ngủ ấy lại mơ một giấc mộng cũng rất dài. Dường như cô đã một lần nữa đi qua toàn bộ những ký ức giữa cô và Giang Vi, từng cảnh hiện về như đèn kéo quân, cảnh này nối tiếp cảnh khác.
Cô mơ thấy mình nằm viện, Giang Vi đi mua kẹo hồ lô cho cô.
Hôm ấy tuyết lớn, Hải Thành chìm trong sắc trắng mênh mang, cả thành phố như hóa thành một tòa lâu đài băng giá.
Chỉ vì cô khăng khăng đòi ăn kẹo hồ lô nên Giang Vi đành đội tuyết ra ngoài tìm mua. Anh đi rất xa, cuối cùng tìm thấy một quầy hàng nhỏ gần khu đại học, mua được đúng loại cô thích. Trên đường quay về, tuyết vẫn rơi trắng xóa, anh đội tuyết quay lại bệnh viện, tay cầm chặt lấy xâu kẹo vừa mua.
Cô chờ anh rất lâu, lâu đến mức không còn biết đã là mấy giờ. Mãi đến khi cô thấy bóng dáng anh xuất hiện trước cửa phòng bệnh, tay cầm một xâu kẹo hồ lô, tuyết đọng kín người.
Cô mỉm cười nhìn anh.
Rồi cô gọi tên anh.
***
Cố Thịnh vừa ra ngoài mua ít đồ ăn sáng, định bụng dỗ Giang Vi ăn vài miếng, nếu cứ nhịn ăn nhịn uống mãi như vậy, chưa đợi được Lư Chi tỉnh lại thì e rằng chính anh sẽ ngã gục trước. Thấy anh từ chối, Cố Thịnh định mở miệng khuyên thì chợt thấy người nằm trên giường khẽ hấp háy mắt. Đôi mắt cô hé mở, chậm rãi nhìn quanh. Cố Thịnh bật thốt lên: “Lư Chi!”
Cái tên ấy khiến cả phòng giật mình.
Ngay khi nghe tiếng gọi, Giang Vi và Tống Sơ cùng quay đầu lại, ánh mắt dán chặt vào chiếc giường bệnh. Tất cả đều tận mắt nhìn thấy Lư Chi đang từ từ mở mắt, lặng lẽ nhìn về phía họ.
Cô thấy Cố Thịnh đứng cạnh giường, thấy Tống Sơ tựa vào khung cửa sổ, gương mặt hai người đều lộ rõ vẻ hốc hác và mệt mỏi.
Ánh mắt cô dần thu hẹp lại, cuối cùng dừng lại nơi Giang Vi vẫn đang ngồi ngay cạnh giường. Anh vẫn đang nắm chặt tay cô. Bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh khiến cô hơi sững lại. Trong mắt anh là sự bất lực đè nén cùng nỗi đau không thành lời. Mi mắt anh hoen đỏ, rưng rưng ánh lệ. Giống như bị ánh mắt ấy thiêu đốt, cô hơi né tránh nhưng rồi vẫn không thể nào rời mắt khỏi anh.
Anh trông như thể đã rất lâu không được ngủ, ánh mắt đầy mỏi mệt, quầng thâm hiện rõ chỗ bọng mắt. Cằm anh đã mọc lên một lớp râu ngắn lởm chởm.
“Chồng yêu à, râu mọc rồi kìa…”
Cô gượng cười, giọng nói vẫn còn rất yếu.
“Không đẹp trai nữa rồi đấy…”
Giang Vi không đáp, chỉ siết chặt tay cô rồi cúi đầu, đặt trán lên mu bàn tay cô.
Giọng anh rất khẽ như một tiếng thở dài bị gió cuốn đi:
“May quá. May mà em đã tỉnh lại rồi.”
***
Thấy cô đã tỉnh lại, dưới ánh nhìn giám sát của cô, anh đành miễn cưỡng ăn xong bữa sáng, sau đó lại bị cô ép phải về nhà thay đồ, rửa mặt.
Cô không hỏi, họ cũng chẳng nói gì. Cả hai cùng chìm trong im lặng.
Do bị Tống Sơ cứng rắn yêu cầu nên Cố Thịnh đành đi cùng Giang Vi về nhà, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tống Sơ bên cạnh Lư Chi.
“Tiểu Sơ…”
Mặt Lư Chi tái nhợt, đưa mắt nhìn người con gái đang ngồi ở mép giường, khẽ gọi tên cô ấy.
“Sao thế? Cậu thấy khó chịu ở đâu à?”
Tống Sơ gần như theo phản xạ mà hỏi dồn, sắc mặt đầy lo lắng.
“Không…”
“…Tớ không sao mà…”
Giọng Lư Chi rất nhẹ, từng chữ như được gió lùa ra, yếu ớt và chậm rãi.
“Lần này tình hình của tớ không ổn lắm, đúng không?”
Thật ra trong lòng cô đã có câu trả lời, nhưng vẫn không thể kìm được mà buột miệng hỏi.
“Không sao đâu. Trước đây cậu cũng từng ngất xỉu mà, chắc lại là bệnh tái phát thôi. Nghỉ ngơi một thời gian là ổn cả, đừng lo.”
“Cậu không tin tớ à?”
“Sao tớ có thể lừa cậu được.”
“Thật đấy.”
Lư Chi lặng lẽ nhìn Tống Sơ, lặng im nghe cô ấy nói hết rồi bỗng bật cười.
“Sơ Sơ, cậu có biết không…”
“Mỗi lần cậu nói dối là lại lắp bắp, còn cứ khăng khăng khẳng định điều mình nói.”
“Tớ biết lần này không ổn rồi.”
Cô hiểu rất rõ thể trạng của mình thế nào.
“Thật ra… tớ có một bí mật chưa từng kể với cậu.”
Từ nhỏ đến lớn, giữa hai người gần như chẳng có điều gì giấu nhau. Đây là lần đầu tiên Lư Chi nói với Tống Sơ rằng mình có một bí mật. Trực giác mách bảo Tống Sơ rằng đó không phải một bí mật tốt đẹp, mà là điều cô ấy không muốn nghe nhất. Quả nhiên…
“Thật ra sau khi kết hôn với anh ấy, tớ bắt đầu thấy sức khỏe mình yếu đi từng ngày.”
“Có một lần, tớ lén đến bệnh viện khám.”
“Bác sĩ nói… không thể đợi thêm được nữa, phải thay tim thôi.”
“Nhưng…”
“Làm gì có trái tim nào bỗng dưng xuất hiện để thay cho tớ chứ?”
“Cậu nói gì vậy, nhất định chúng ta sẽ tìm được cách.”
Tống Sơ không ngờ Lư Chi đã biết hết mọi chuyện. Cô ấy cố tình lảng tránh chuyện này bởi chưa thể chấp nhận sự thật rằng Lư Chi sẽ rời xa mình.
“Mỗi lần nhập viện, tớ lại nghĩ có khi nào đây sẽ là lần cuối cùng.”
“Có thể lần tiếp theo khi nhắm mắt lại, tớ sẽ không thể tỉnh dậy được nữa.”
“Nhưng những lần trước tớ đều vượt qua được.”
“Chỉ là…”
“Sơ Sơ, lần này tớ có linh cảm… rằng lần sau tớ sẽ không còn may mắn như vậy nữa.”
“Nếu như… nếu như lần sau thật sự xảy ra chuyện…”
Nói đến đây, Lư Chi hơi ngừng lại để ngăn cơn nghẹn ngào.
“Đừng cấp cứu cho tớ nữa, cũng đừng phẫu thuật gì cả.”
“Đau lắm…”
Từ nhỏ đến lớn, Lư Chi chưa từng than đau. Dù còn bé đã phải phẫu thuật tim, cô vẫn luôn kiên cường chịu đựng. Thế nhưng giờ đây, cô lại nói mình rất đau.
Nước mắt Tống Sơ lặng lẽ rơi xuống, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau lăn dài trên gò má.
Lư Chi rất hiếm khi thấy Tống Sơ khóc, cô xót xa giơ tay định lau nước mắt cho bạn. Nhưng toàn thân cô đã không còn sức lực, ngay cả cánh tay cũng không thể nhấc lên.
Thấy cử động của cô, Tống Sơ vội vàng đỡ lấy tay bạn, tay kia nhanh chóng lau nước mắt.
“Đừng khóc.”
“Tớ chỉ là…”
“Quá mệt mỏi thôi.”
“Tớ khó chịu lắm.”
Tống Sơ vội đáp lời: “Tớ biết.”
“Tớ biết mà.”
“Tớ hiểu hết.”
Cô ấy biết suốt bao năm qua, Lư Chi luôn sống trong đau đớn. Uống thuốc đều đặn ngày qua ngày, điều trị hết đợt này đến đợt khác… Cô đã quá mệt mỏi rồi.
“Cậu còn nhớ hồi trước bọn mình từng xem phim Dị nhân Benjamin không? Có một cảnh mặt trời mọc rất đẹp…”
“Trong đó có một câu thoại…”
“You could be mad as a mad dog at the way things went, you can swear and curse the fates, but when it comes to the end, you have to let go.”
“Cậu có thể tức giận như một con chó điên với mọi thứ xung quanh, có thể chửi rủa số phận, nhưng đến phút cuối cùng, cậu vẫn phải học cách buông tay.”
Cậu thấy không, dù số phận có đưa đẩy thế nào, điều duy nhất chúng ta có thể làm… là bình thản chấp nhận.
Điều duy nhất tớ hy vọng… là nếu có kiếp sau.
Nếu thật sự có kiếp sau…
Nếu kiếp sau tớ được là một người khỏe mạnh.
Tớ muốn sống theo ý mình.
Tớ muốn ăn, muốn uống, muốn chơi.
Muốn làm tất cả những điều mà kiếp này tớ không thể làm được.
Nhưng điều mà tớ khao khát nhất…
Là vẫn được làm vợ của Giang Vi.
Chàng trai đứng trong ánh chiều tà năm ấy rạng ngời quá đỗi, chỉ một lần chạm mắt đã khiến cô nhung nhớ mãi chẳng nguôi.