Trong suốt thời gian Lư Chi nằm viện, người luôn túc trực bên giường bệnh, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho cô không ai khác ngoài Giang Vi. Ngày nào anh cũng ở bên cô không rời nửa bước.
May rằng giờ đang là mùa hè, trường cũng vừa mới cho nghỉ nên anh không phải tất bật xoay xở giữa việc đi học và chăm sóc cô.
Mấy ngày đầu sau khi tỉnh lại, Lư Chi gần như không thể ăn uống được gì, chẳng có cảm giác thèm ăn, miễn cưỡng ăn vào rồi lại nôn ra hết. Sau mấy lần như vậy, Giang Vi dứt khoát không để Tống Sơ hay Cố Thịnh mang cơm đến nữa. Anh tự về nhà nấu rồi đem vào bệnh viện cho cô.
Mỗi ngày đều phải chạy đi chạy lại mấy lượt nhưng cô vẫn chỉ ăn được vài muỗng ít ỏi các món anh mang đến.
Dạo gần đây, tình hình mới bắt đầu khởi sắc hơn đôi chút, cô ăn được nhiều hơn, ít ra cũng khá hơn so với lúc đầu.
Khi Giang Vi xách hộp cơm trưa bước vào phòng bệnh, dáng anh đã gầy đi trông thấy. So với thời điểm trước khi cô đổ bệnh, giờ anh gầy rộc hẳn, sắc mặt cũng xanh xao tiều tụy. Anh vốn đã gầy, giờ lại càng héo hon khiến lòng cô đau thắt.
“Hôm nay ăn gì vậy ạ?”
Hiếm lắm Lư Chi mới chủ động hỏi đến chuyện ăn uống khiến Giang Vi mừng đến mức giọng nói cũng lộ rõ niềm phấn khởi, vội đáp lời cô.
“Hôm nay ăn canh gà nhé.”
Dường như sợ cô chê canh gà quá nhiều mỡ, anh vội vàng nói thêm:
“Lúc múc ra anh đã vớt sạch lớp mỡ phía trên rồi, vớt mấy lần liền, giờ không thấy mỡ nữa đâu.”
“Thế thì em muốn uống.”
Lần đầu tiên Lư Chi nói rõ ràng rằng mình muốn ăn thứ gì đó. Nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt Giang Vi.
“Ừ, anh múc ngay đây.”
Anh nhanh tay mở bình giữ nhiệt, cẩn thận múc ra một bát canh nhỏ. Tiếp đó nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, chỉnh gối thật êm sau lưng để cô có thể tựa vào thoải mái, rồi mới cầm thìa, kiên nhẫn đút từng muỗng một cho cô.
Động tác của anh không nhanh không chậm, nhẹ nhàng đưa muỗng đến bên miệng cô.
“Há miệng nào.”
Cô ngoan ngoãn hé môi.
Anh đút từng thìa, cô lặng lẽ nuốt từng muỗng.
Mãi đến khi bát canh nhỏ đã thấy đáy.
“Em còn muốn ăn nữa không?” Giang Vi hỏi cô.
“Thôi ạ.” Lư Chi lắc đầu.
Nghe vậy, Giang Vi khẽ gật đầu, cũng không ép cô ăn thêm. Với thể trạng hiện tại của cô, ăn được như vậy cũng đã là tốt lắm rồi.
Anh không nói thêm gì nữa, lặng lẽ cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Nhìn Giang Vi gầy rộc đi từng ngày, sống mũi Lư Chi bất giác cay xè.
“Chồng yêu ơi…”
“Ừ anh nghe.” Anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Những ngày này… thật sự đã vất vả cho anh rồi.”
Giọng cô bỗng nghẹn lại, như thể mỗi chữ thốt ra đều phải dùng hết sức. Nhưng gương mặt tái nhợt ấy vẫn cố nở một nụ cười dịu dàng.
Vừa nói, cô vừa vươn tay về phía Giang Vi.
Cô muốn một cái ôm.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần đối diện với Lư Chi, Giang Vi luôn cố kiềm chế cảm xúc của mình, luôn chôn chặt mọi nỗi buồn, lo sợ và bất an xuống tận sâu đáy lòng, không để chúng ảnh hưởng đến cô.
Anh luôn cố tỏ ra bình thản trước mặt cô, nhưng anh quên mất rằng Chi Chi của anh lại là một cô gái vô cùng nhạy cảm.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Vòng tay anh dịu dàng đến mức tưởng như không dùng đến một chút sức lực nào.
Giờ đây, đến cả việc ôm cô, Giang Vi cũng không dám mạnh tay. Cô yếu ớt quá, mỏng manh đến độ tựa như một con búp bê sứ dễ vỡ, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan thành mảnh vụn.
“Chi Chi…”
Anh áp mặt vào hõm cổ cô, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm vẫn còn lưu lại trên làn da mảnh mai ấy. Chỉ cần còn hơi ấm, anh mới yên tâm rằng cô vẫn còn ở bên mình.
“Nói em yêu anh đi.”
“Em yêu anh.”
“Em yêu anh.”
“Em yêu anh.”
Lư Chi thì thầm ba lần, đầy dịu dàng và tha thiết.
Giang Vi không đáp.
Anh im lặng rất lâu, bên tai chỉ còn tiếng thở khe khẽ của chính mình.
Mãi một lúc sau, anh mới khẽ lên tiếng.
“Vậy là… đáng giá rồi.”
Chỉ cần được nghe cô nói yêu anh, mọi thứ đều đáng giá.
“Giang Vi.”
“Ừ?”
“Đợi đến khi nào trời đẹp thật đẹp, anh đưa em xuống dưới dạo một vòng nhé.”
“Được.”
Nhưng sau đó, họ vẫn mãi chẳng tìm được một ngày nắng đẹp thích hợp để ra ngoài. Mùa hè năm ấy quá gay gắt, nhiệt độ ngoài trời cao đến ngột ngạt, Giang Vi không dám đưa cô xuống dưới, sợ cô bị ánh nắng chói chang làm đen da. Cô bé nhà anh vốn không thích nắng to, lại càng ghét bị rám nắng.
Mãi đến khi anh thật sự đưa được cô xuống dưới hít thở không khí, trời đã sang đầu thu. Tiết trời vừa vặn, dịu dàng và mát mẻ. Lúc ấy, Lư Chi gần như đã quên bẵng chuyện từng nói muốn được xuống dưới đi dạo. Không ngờ Giang Vi vẫn còn nhớ.
Anh mượn một chiếc xe lăn từ y tá, định sẽ dùng nó để đẩy cô ra ngoài.
Khi thấy Giang Vi đẩy xe lăn bước vào phòng bệnh, Lư Chi ngẩn người trong giây lát rồi bật cười khúc khích.
Cô đâu có què chân, chỉ là tim không khỏe thôi, sao lại phải ngồi xe lăn?
“Không cần xe lăn đâu, chân em vẫn đi được mà.” Lư Chi từ chối.
“Không được, dưới kia nhiều người lắm, thang máy cũng chật chội. Anh đẩy em bằng xe lăn sẽ tiện hơn.”
Ở bệnh viện, nếu thấy có người ngồi xe lăn, mọi người sẽ tự giác nhường đường. Dù sao cũng có thể giúp cô bé nhà anh không bị chen lấn.
Cuối cùng Lư Chi cũng đành thỏa hiệp.
Giang Vi từ trước đến nay luôn cực kỳ cẩn thận và chu đáo trong mọi chuyện liên quan đến cô. Anh sợ có điều không may xảy đến với cô, còn cô cũng chỉ muốn để anh yên tâm.
Anh khoác thêm cho cô một chiếc áo khoác mỏng, lót sẵn một tấm đệm mềm trên ghế xe lăn. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, Giang Vi nhẹ nhàng bế cô từ giường bệnh xuống.
Cân nặng bây giờ của Lư Chi đã nhẹ đến mức Giang Vi chẳng cần dùng bao nhiêu sức lực cũng có thể bế cô lên một cách dễ dàng.
Đặt cô ngồi vững trên xe, anh còn cẩn thận đắp thêm một chiếc chăn mỏng lên chân cô.
Lúc này đã sang đầu thu, tiết trời se se, nắng nhẹ nhàng trải xuống.
Ánh nắng chiếu lên người Lư Chi, từng tia sáng đều mang theo hơi ấm dịu dàng.
Ánh mặt trời ngoài kia khác hẳn thứ ánh sáng lạnh lẽo trong phòng bệnh.
Lư Chi khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt cảm nhận tia nắng mềm mại ôm lấy mình, khẽ thở ra một hơi thật thoải mái.
Giang Vi đẩy cô đến vườn hoa nhỏ mà anh vẫn thường ngồi.
Chiếc ghế dài vẫn còn đó, cái cây cao lớn cũng vẫn đứng yên nơi ấy.
Mùa thu đã về, lá trên cây bắt đầu ngả vàng. Màu vàng nhạt lan dần từ viền lá vào trong, rồi cả chiếc lá cũng úa tàn. Cái cây này được trồng trong bệnh viện, từng chiếc lá lìa cành như chứng nhân thầm lặng cho một sinh mệnh đang dần lụi tắt.
Năm này qua năm khác, có người đến với thế gian này, cũng có người lặng lẽ rời đi.
Nơi này đều âm thầm chứng kiến mọi khởi đầu và kết thúc.
Bệnh viện được xây gần bờ biển, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ cách không xa. Trong không khí còn thoảng mùi mặn mà của biển cả, có lẽ do gió biển đã len lỏi thổi đến nơi này.
Với những người lớn lên bên biển từ thuở nhỏ, chỉ cần nghe thấy tiếng sóng hay thoáng ngửi được mùi vị mằn mặn ấy thôi, cũng đủ khiến lòng nhẹ nhõm đôi phần.
Lúc này Lư Chi đang ngồi trên xe lăn, Giang Vi ngồi bên cạnh trên ghế dài, tay vẫn đặt trên tay vịn xe lăn, nắm chặt không rời. Anh nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh hằn rõ, như thể chỉ cần buông ra một chút thôi, cô sẽ biến mất khỏi thế giới này, tan biến khỏi vòng tay anh.
Lư Chi nhận ra từ khi cô nhập viện, Giang Vi luôn trong trạng thái căng như dây đàn, như thể trong lòng thiếu thốn cảm giác an toàn, luôn giữ cô trong tầm mắt, luôn phải chạm vào cô, cảm nhận hơi ấm nơi cô mới có thể tự trấn an mình rằng cô vẫn đang sống, vẫn ở bên anh, vẫn chưa rời đi.
Nhìn dòng người qua lại nơi xa, Lư Chi bỗng thấy thời gian trôi nhanh đến lạ, thoáng chốc mà đã sắp vào đông rồi.
Mùa đông…
Thật sự là một mùa khó vượt qua.
Cô đã mang bệnh nhiều năm, từng không ít lần nghe các bác sĩ nói với bệnh nhân của mình: “Chỉ cần vượt qua được mùa đông này là sẽ ổn thôi.”
Thật sự sẽ ổn sao?
Không.
Không phải như vậy.
“Hồi học cấp ba, em cũng từng nhập viện. Em đã gặp một cậu bé ngay trong vườn hoa này.”
Giọng Lư Chi vang lên chậm rãi, như thể đang gợi lại một ký ức xa xăm.
Giang Vi không cắt ngang, chỉ yên lặng lắng nghe.
Lư Chi biết anh đang nghe nên tiếp tục kể:
“Em ấy còn nhỏ lắm, chắc mới học cấp hai thôi, nhỏ hơn em nhiều.”
“Người cũng bé tẹo.”
“Hình như vừa chuẩn bị vào cấp hai thì phát hiện mắc bệnh.”
“Em ấy bị u xương.”
“Sống trong bệnh viện đủ lâu lại chứng kiến nhiều nên em cũng hiểu được phần nào.”
“U xương là một căn bệnh rất đau đớn.”
“Phải lọc máu, chọc dò, thậm chí còn phải phẫu thuật, lấy xương ra, cạo sạch khối u rồi mới đặt lại.”
“Sau khi quen biết, em có đến thăm em ấy.”
“Khi đó em ấy bị rất nhiều bác sĩ vây quanh, hết người này đến người khác. Em ấy vừa khóc vừa nói đau lắm.”
“Em ấy gào lên, hét rất to như thể đau đớn đến mức không chịu đựng nổi.”
“Em có thể cảm nhận được em ấy rất đau, nhưng cuối cùng em vẫn không thể nào đau thay cho em ấy được.”
“Ít ra em không bị đau đớn như vậy.”
“Em vẫn còn may mắn hơn nhiều.”
Anh lặng lẽ lắng nghe, biết rằng cô đang an ủi mình.
Giang Vi cùng Lư Chi ngồi ngoài vườn phơi nắng một lát nhưng không ở lâu. Dù sao cũng đã là mùa thu, tiết trời vẫn còn hơi se lạnh nên chẳng mấy chốc anh đã đẩy cô quay về.
Cô đã sống quá lâu trên tầng phòng bệnh ấy, lâu đến mức ai nấy đều quen mặt cô, thế mà hôm nay Giang Vi đẩy cô từ bên ngoài trở về lại thu hút không ít ánh mắt dõi theo.
Lư Chi xưa nay vốn rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác. Ngay từ khi mới nhập viện, cô đã thường nghe thấy người ta bàn tán về mình, đến tận bây giờ vẫn vậy. Cũng không hẳn là bàn tán, chỉ là vài câu chuyện phiếm lúc rảnh rỗi giữa ca làm.
Họ nói, cô gái phòng 1706 nhập viện đã lâu nhưng chẳng thấy người lớn nào đến thăm, chỉ thấy có ba người, mà từ đầu đến giờ cũng vẫn chỉ có ba người ấy. Cô là trẻ mồ côi sao?
Họ nói, cô gái phòng 1706 gầy quá, đến mức khi tiêm còn chẳng tìm được tĩnh mạch trên mu bàn tay vì mạch máu quá nhỏ. Cô vốn đã gầy, giờ đổ bệnh lại càng tiều tụy hơn.
Họ nói, cô gái phòng 1706 không hay trò chuyện, nhưng mỗi lần đến tiêm, hỏi gì cô cũng dịu dàng đáp lại.
Họ nói, cô gái phòng 1706 tên là Lư Chi, cái tên thật êm tai. Chàng trai chăm sóc cô mỗi ngày là chồng cô. Không ngờ còn trẻ vậy mà đã kết hôn, tiếc là… hai người trông rất đẹp đôi, nhưng cô lại bị bệnh.
Họ nói, người nhà phòng 1706 thật sự rất kiên nhẫn, ngày nào cũng đến, chăm sóc từng ly từng tí, trông như thật lòng thương cô gái ấy lắm.
Họ nói, dạo này có một nguồn tim hiến tặng, từng làm xét nghiệm cho cô gái phòng 1706 nhưng không tương thích. Tiếc thật, không biết còn phải chờ đến bao giờ nữa.
Họ nói, hôm nay thấy người nhà phòng 1706 đưa cô gái ấy ra ngoài tắm nắng, còn mượn cả xe lăn nữa.
Họ nói, cô gái phòng 1706 ngày càng gầy, bác sĩ đang cân nhắc truyền dinh dưỡng bổ sung cho cô.
Họ nói, cô gái phòng 1706 thường xuyên đứng trước cửa sổ thất thần, cứ ngẩn ngơ nhìn ra biển xa, chẳng biết đang ngắm gì.
Thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy chốc đã bước vào đông. Hải Thành vừa sang đông, trời vẫn chưa lạnh hẳn.
Nhưng mùa đông năm nay khác hẳn mọi năm, tuyết đầu mùa đã rơi từ rất sớm. Qua khung cửa sổ, có thể thấy những bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống từ bầu trời. Tuyết không lớn, chỉ lác đác vài bông nhỏ bay lả tả trong không trung.
Lư Chi nửa nằm trên giường bệnh, đầu hơi nghiêng sang, mắt dõi theo từng bông tuyết ngoài khung kính.
Cô lơ đãng trò chuyện với Giang Vi:
“Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật.”
“Ừ, mọi năm tuyết đều rơi muộn, năm nay lại rơi sớm hơn hẳn.”
“Tết Dương lịch năm nay ở quảng trường vẫn bắn pháo hoa ạ?”
“Ừ, năm nào cũng bắn.”
“Vậy thì tốt quá. Năm nay mình có thể ở đây xem, anh ở cạnh em nhé.”
“Được.”
“Đợi tuyết rơi dày hơn, em muốn ra ngoài đắp người tuyết.”
“Em còn yếu lắm, chưa ra ngoài được đâu.”
“Nhưng em muốn nhìn thấy người tuyết cơ.”
“Vậy để Cố Thịnh đắp cho em.”
“Được ạ.”
“Chi Chi.”
“Dạ?”
“Chờ em xuất viện rồi, chúng ta sẽ xem nốt bộ phim còn dang dở nhé. Em từng nói rất muốn xem Chuyện kỳ bí ở Kamakura phải không. Chờ em về nhà rồi mình cùng xem. Thất Thất cũng đang ở nhà đợi em đấy, nó nhớ em nhiều lắm.”
“Lúc đó, cây tỳ bà trong sân chắc cũng đã ra hoa rồi. Mùa hoa tỳ bà rất dài, chắc chắn em sẽ được nhìn thấy.”
“Mình có thể nằm trên ghế tựa, ngắm hoa ngoài cửa sổ.”
“Đợi khi em khỏe lại, mình đi du lịch nhé. Anh còn nhiều ngày nghỉ lắm, em muốn đi đâu cũng được. Tây Tạng thì không thể rồi, trượt tuyết cũng không được, nhảy bungee càng không. Em từng nói muốn đến Thụy Sĩ phải không? Mình có thể đến đó, ở lại một thời gian cũng được.”
Lư Chi nằm yên trên giường, lặng lẽ nhìn anh, lặng lẽ lắng nghe anh vẽ nên một tương lai cho cả hai người.
Cô chỉ yên lặng lắng nghe, đôi môi khẽ nở một nụ cười dịu dàng.
Không nói một lời.