Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 57

Bác sĩ nói tình trạng của Lư Chi không mấy khả quan, nhưng chỉ cần cô chịu hợp tác điều trị, kiên trì cố gắng thì vẫn có hy vọng sống sót qua mùa đông năm nay. Một khi vượt qua được mùa đông này, cơ hội sẽ lại xuất hiện. Sang năm mới lại tiếp tục tìm cách, chỉ cần không bỏ cuộc thì cuối cùng cũng sẽ tìm được.

Muốn được ghép tim chỉ có thể chờ. Chẳng ai có thể chủ động tìm được, chỉ có thể chờ đợi. Không đơn giản như một loại thuốc có thể đặt mua từ nước ngoài. Đó là cả một quả tim.

Khi Giang Vi bước ra khỏi phòng bác sĩ, trong lòng anh không có quá nhiều chấn động. Trong suốt quãng thời gian Lư Chi nằm viện, anh đã nghe qua không biết bao nhiêu lời tương tự.

Chỉ cần Chi Chi của anh vượt qua được mùa đông năm nay, họ vẫn còn cơ hội.

Anh chỉ ghi nhớ duy nhất câu nói đó.

Khi Giang Vi nói lại tin này với Lư Chi, cô đang ngồi trong phòng bệnh xem phim. Cô vẫn bình thản như thường, dường như đã quá quen với những lời như vậy của bác sĩ rồi.

Những năm trước, năm nào bác sĩ cũng nói: chỉ cần vượt qua được mùa đông năm đó, sang năm sẽ có phương pháp điều trị tốt hơn.

Năm nào cũng nói như vậy nhưng bệnh của cô vẫn chưa khỏi.

Căn bệnh này không thể chữa dứt điểm, nó có thể lấy đi mạng sống của cô bất cứ lúc nào.

Mùa đông năm nay dường như dài hơn bất cứ năm nào trước đó, dài đến mức mãi chẳng thấy hồi kết.

Hải Thành liên tục có tuyết rơi, từng cơn tuyết trắng trời đổ xuống ào ạt. Ngay cả ở phương Nam cũng đón một đợt tuyết lớn chưa từng có.

Lư Chi nằm trong bệnh viện suốt mùa đông ấy. Bác sĩ đã từ chối yêu cầu được về nhà tĩnh dưỡng của cô, mà thật ra dù bác sĩ có đồng ý, Giang Vi cũng không chấp nhận. Với thể trạng bây giờ của cô, xuất viện là chuyện không thể.

Hôm nay trời lại đổ mưa tuyết, Giang Vi bế cô đặt vào xe lăn, đẩy đến trước cửa sổ ngắm tuyết.

Đôi chân cô đã sưng phù thấy rõ, không biết do tim hay do nằm giường quá lâu. Lư Chi trước đây ghét ngồi xe lăn nhất, giờ cũng đã ngoan ngoãn ngồi yên, không hề phản kháng.

Giường bệnh của cô hướng về phía Bắc, từ khung cửa sổ có thể nhìn thấy biển.

Biển trải dài đến vô tận, mặt nước phủ đầy tuyết tràn sang cả bãi cát, lan can ven biển, mọi thứ đều trắng xóa. Những đàn hải âu chao lượn trên mặt biển, tiếng kêu vang vọng khắp không gian lạnh giá.

Lư Chi nhìn quang cảnh tuyết trắng ngoài kia, đột nhiên thấy tim đập dồn dập, ngực cũng trở nên nặng nề, lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Giang Vi…”

Lư Chi khẽ gọi tên anh, giọng nhỏ đến mức gần chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua sẽ tan biến. Bây giờ cô đã không còn sức để nói to nữa.

“Sao thế em?”

Giang Vi vội vàng bước tới, ngồi xổm bên cạnh cô.

“Em muốn ăn kẹo hồ lô.”

“Được, đợi Tống Sơ đến rồi anh sẽ đi mua cho em.”

Bây giờ anh nỡ rời cô nửa bước. Chỉ khi Tống Sơ đến trông chừng Lư Chi, anh mới yên tâm đi được.

“Vâng.”

Buổi chiều, khi Tống Sơ đến bệnh viện, Lư Chi đang nửa nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt. Thấy bạn bước vào, cô còn khẽ cười với cô ấy.

“Cậu đến rồi à.”

Lư Chi giơ tay lên, dù vất vả nhưng vẫn cố gắng vẫy tay ra hiệu cô ấy đến gần.

“Ừ.” Tống Sơ xách theo bình giữ nhiệt, đi tới bên giường.

“Mẹ tớ nấu canh gà cho cậu.”

Nhìn Lư Chi gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, Tống Sơ không kiềm được trách nhẹ: “Cậu xem cậu gầy đến mức nào rồi. Vốn đã gầy, có phải Giang Vi không chăm sóc cậu đàng hoàng không?”

“Không phải đâu, anh ấy chăm sóc tớ tốt lắm.”

Lư Chi nhìn Giang Vi đang đứng ngoài cửa phòng bệnh, mỉm cười dịu dàng.

Tống Sơ nhìn nụ cười của cô, sống mũi cay cay, phải cố gắng lắm mới kìm được nước mắt. Cô ấy múc một bát canh nhỏ, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lư Chi, cầm thìa đút cho cô.

“Uống một ít đi.”

“Được.”

Lư Chi ngoan ngoãn gật đầu.

Trước đây cô vốn không thích uống mấy món này, chỉ khi Giang Vi vớt sạch váng mỡ bên trên thì cô mới miễn cưỡng uống vài thìa. Nhưng đến giờ phút này, chỉ cần họ muốn cô ăn món gì, cô đều ngoan ngoãn nghe theo, không còn đòi hỏi những thứ khác. Cô không muốn để họ phải buồn lòng thêm nữa.

Vừa uống được vài thìa canh, Lư Chi chợt quay sang nhìn Giang Vi, ánh mắt đầy vẻ tủi thân.

Giang Vi lập tức hiểu cô muốn gì.

“Anh đi mua cho em ngay.”

“Chờ anh nhé.”

“Dạ.”

Khi bóng dáng Giang Vi khuất sau cánh cửa phòng bệnh, Lư Chi chợt nắm lấy tay Tống Sơ.

“Sơ Sơ…”

“Ơi?” Tống Sơ siết nhẹ tay cô, dịu dàng đáp lại.

“Tớ…”

Lư Chi thấy ngực nghẹn lại, thở thôi cũng nhọc nhằn, mỗi lời nói đều là một nỗ lực. Cô nắm tay bạn thật chặt, cố ép mình cất giọng:

“Tớ nghĩ… có lẽ tớ không qua nổi mùa đông năm nay rồi…”

“Cậu nói gì vậy chứ! Bác sĩ bảo sang năm sẽ có phương pháp điều trị tốt hơn, sẽ tìm được tim cho cậu mà.”

Tống Sơ ghét nhất là nghe Lư Chi nói những lời như vậy, ghét nhất là thấy cô dễ dàng buông xuôi.

Nhìn gương mặt đầy lo lắng của Tống Sơ, Lư Chi khẽ mỉm cười.

“Cậu thật sự tin lời bác sĩ sao?”

Tống Sơ nhìn cô, trong mắt không giấu nổi nỗi đau thương.

“Tớ hiểu rõ cơ thể mình hơn bất cứ ai.”

Cô đã sống cùng căn bệnh này bao năm nay, chỉ có mình cô biết từng biến chuyển, từng cơn đau âm ỉ, và cũng thấu rõ rằng căn bệnh này không thể chữa khỏi.

Cô có thể sống được đến bây giờ đã là một điều kỳ diệu rồi.

Cô còn nhớ năm xưa trong phòng bệnh từng có một cô bé mắc căn bệnh giống hệt mình. Bác sĩ nói cô bé đó không thể sống qua tuổi mười tám, và cuối cùng điều ấy đã trở thành sự thật.

Khi đó bác sĩ cũng nói với cô như vậy, nhưng cô lại may mắn hơn, sống thêm được mấy năm nữa.

Cô đã rất may mắn rồi. Trong những năm sống thêm ấy, cô đã gặp được người mình yêu nhất, thế là đủ.

“Tớ cố tình để anh ấy rời đi vì muốn nói với cậu vài điều… Những điều mà tớ không thể để anh ấy nghe thấy.”

Lư Chi mỉm cười.

“Nếu tớ không còn nữa…chắc hẳn anh ấy sẽ rất đau lòng.”

“Cậu và Cố Thịnh hãy chăm sóc, an ủi anh ấy giúp tớ. Không ai là không thể sống thiếu ai cả…”

“Nếu sau này anh ấy gặp được một cô gái tốt, hãy bảo với anh ấy nhất định phải nắm lấy cơ hội, đừng nhớ tớ nữa, đừng để bị quá khứ ràng buộc mãi.”

“Phải ăn ngon, ngủ ngon.”

“Không có tớ… thì cũng phải sống thật tốt.”

“Cậu nghĩ Giang Vi sẽ chấp nhận những lời này sao?”

“Chính cậu rõ hơn ai hết rằng cậu ấy yêu cậu đến mức nào.”

“Cậu tự nói mấy lời này với cậu ấy đi. Tớ sẽ không nói thay cậu đâu.” Tống Sơ quay đầu đi, không nỡ nhìn vào đôi mắt cô.

“Tớ biết chứ…”

“Nhưng tớ vẫn hy vọng anh ấy sẽ sống tốt.”

“Đó là tất cả những gì tớ mong mỏi.”

“Tớ từng nghĩ rằng mình chẳng còn gì vướng bận, nhưng hóa ra không phải vậy.”

Một cơn đau nhói bất ngờ ập đến, cô ôm ngực, hơi thở gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn gắng sức nói nốt những lời còn lại.

“Cậu còn nhớ không? Hồi mười mấy tuổi, tớ từng nói nếu một ngày tớ ra đi, đừng mua mộ phần cho tớ. Tớ không muốn sau khi chết còn bị trói buộc ở một nơi cố định.”

“Hãy rải tro cốt của tớ…”

“Xuống biển, trên đỉnh núi, bên khe suối, hoặc nơi có cả một cánh đồng hướng dương nở rộ…”

“Nhưng mà… có vẻ như… làm vậy hơi ích kỷ.”

“Ít nhất cũng nên để lại một nơi để người ta có thể đến thắp cho mình một nén nhang tưởng nhớ…”

“Dù sao thì… cũng không phải là trên đời này không còn ai quan tâm đến mình nữa.”

Giọng cô yếu dần, từng lời thốt ra đầy nhọc nhằn, hơi thở bắt đầu đứt đoạn. Cơ thể cô gầy gò đến đáng sợ, da trắng bệch như tờ giấy. Dù đã được chăm sóc chu đáo, ăn bao nhiêu thứ bổ dưỡng, thậm chí truyền không biết bao nhiêu chai dinh dưỡng vẫn chẳng thể ngăn cơ thể ngày một suy nhược.

Khuôn mặt của Lư Chi đã bắt đầu tím tái rồi lan sang tai, xuôi xuống cả tay. Cơ thể cô phù nề rõ rệt, đặc biệt là đôi chân sưng lên thấy rõ. Mỗi hơi thở trở nên khó nhọc như có thứ gì đó chặn nơi cổ họng khiến cô đau đớn đến tột cùng.

“Cậu sao vậy?”

Tống Sơ vừa quay đầu lại đã sợ đến tái mặt khi thấy dáng vẻ của Lư Chi.

“Tớ… tớ đi gọi bác sĩ!”

Dù là sinh viên ngành y có kiến thức vững vàng, nhưng khi người nằm trên giường là người bạn thân nhất đời mình, tất cả bình tĩnh và lý trí đều tan biến.

Tống Sơ hoảng loạn, tay chân luống cuống, đầu óc trống rỗng, chỉ biết làm theo bản năng lao ra ngoài hét lên:

“Bác sĩ! Bác sĩ!”

Chiều hôm ấy mãi mãi khắc sâu trong ký ức Tống Sơ như một vết thương không thể xóa nhòa. Mỗi lần nhớ lại là một lần đau đớn xé lòng.

Tim của Lư Chi ngừng đập, cô được đưa vào phòng cấp cứu.

Lúc ấy trong bệnh viện chỉ còn lại một mình Tống Sơ. Cô ấy lập tức gọi cho Cố Thịnh, anh ta đang trên đường đến. Gọi cho Giang Vi thì không liên lạc được, có lẽ anh để quên điện thoại trong phòng bệnh.

Qua lớp kính lạnh lẽo, cô ấy thấy người bạn thân nhất đời mình, Lư Chi, đang nằm trên chiếc giường trắng toát

Hồi sức tim phổi, ép tim ngoài lồng ngực, máy thở, sốc điện, adrenaline, máy khử rung…

Cô ấy tận mắt chứng kiến cơ thể yếu ớt ấy giật nảy theo từng cú sốc điện, lên rồi lại xuống, như một con búp bê vải mềm oặt.

Cho đến khi… tay Lư Chi khẽ nhấc lên giữa không trung rồi chậm rãi rơi xuống, vô lực.

Trên cổ tay ấy vẫn còn hình xăm rõ nét, gai mắt như một vết cứa sâu hoắm vào tim.

Ngày 21 tháng Mười hai năm 2021, lúc 5 giờ 22 phút chiều.

Bác sĩ tuyên bố: Lư Chi tử vong do cấp cứu không thành công.

Năm ấy, Lư Chi mới hai mươi ba tuổi.

Cô còn chưa kịp nhìn ngắm thế giới này, chưa kịp nếm trọn mỹ vị trần gian, chưa kịp thực hiện hết những điều trong danh sách ước nguyện của mình.

Cô đã rời khỏi thế gian ở độ tuổi rực rỡ nhất đời người.

Ngay cả người cô yêu nhất cũng không kịp gặp cô lần cuối.

Người bạn thân thiết nhất, người lớn lên cùng cô từ thuở nhỏ, người quan trọng nhất trong cuộc đời Tống Sơ…

Vào một mùa đông lạnh buốt, đã mãi mãi rời xa cô ấy.

Gần bệnh viện chẳng có nơi nào bán kẹo hồ lô. Giang Vi phải chạy rất xa, tìm qua biết bao con phố, ghé vào không biết bao nhiêu tiệm, cuối cùng mới thấy một cửa hàng nhỏ còn bán. May mắn là vẫn kịp lúc, ông chủ chuẩn bị đóng cửa thì anh bước vào, mua được xâu cuối cùng.

Tay cầm xâu kẹo hồ lô mà Chi Chi của anh thích, Giang Vi bước thật nhanh, chỉ mong quay về càng sớm càng tốt.

Tuyết bay lả tả giữa bầu trời âm u, gió ào ạt cuốn theo từng đợt tuyết lạnh buốt quất vào mặt, vào người anh. Tuyết trắng mịt mờ phủ kín tầm mắt khiến anh không thể nhấc nổi mí mắt, cũng chẳng nhìn rõ đường đi.

Bàn tay cầm xâu kẹo run lên bần bật, không phải vì lạnh mà bởi trong lòng anh đang cuộn trào một cơn bất an không tên.

Ngày cô rời xa anh cũng là một ngày tuyết rơi dày như thế này.

Chỉ cần rời khỏi cô một lúc thôi, trái tim anh đã như bị xé thành trăm mảnh.

Hải Thành chìm trong sắc trắng của tuyết, mặt đường trắng xóa, những bông tuyết vẫn nối nhau trút xuống không ngừng. Những chiếc xe dọn tuyết cần mẫn làm việc, vừa dọn sạch thì một lớp tuyết mới lại phủ lên, cứ thế lặp đi lặp lại không ngơi nghỉ.

Giang Vi bước đi trên con đường ngập tuyết, từng bước chân vang lên tiếng lạo xạo. Trống tim anh đập dồn dập, vang vọng hơn cả tiếng tuyết dưới chân.

Cuối cùng cũng nhìn thấy cổng bệnh viện sáng đèn, anh khẽ thở phào, chân bước nhanh hơn. Nhưng đúng lúc ấy, cơn đau nhói nơi lồng ngực ập đến, tựa một mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào. Kèm theo đó là cảm giác trống rỗng từ tim lan ra toàn thân, như có điều gì đó đang rời khỏi anh, tuột dần qua kẽ tay, không sao níu giữ được.

Hơi thở bắt đầu đứt quãng.

Một dự cảm chẳng lành ập đến, đôi mắt anh đỏ bừng. Anh nhìn về phía bệnh viện cách đó không xa, ánh đèn chói lóa khiến tầm nhìn trở nên mờ nhòe rồi vỡ thành từng vòng tròn loang lổ trong mắt anh.

Không… không thể nào…

Giang Vi cố gắng chống chọi, nghiến chặt răng bước từng bước nặng nề về phía bệnh viện. Từng bước… từng bước một…

Nhưng mới chỉ đi được vài bước, đôi chân anh bỗng khụy xuống, cả người như mất hết sức lực, xâu kẹo hồ lô rơi xuống nền tuyết.

Cả trời đất bỗng xoay tròn, mắt tối sầm lại. Anh mất đi toàn bộ ý thức.

Bình Luận (0)
Comment