Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 59

Sau khi Giang Vi qua đời, cha mẹ anh suy sụp đau đớn tột cùng. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau mất đi đứa con trai duy nhất như hố sâu không đáy nuốt trọn tất cả ánh sáng còn lại trong cuộc đời họ.

Nhưng may mắn thay, đôi vợ chồng ấy cuối cùng cũng chấp nhận và thấu hiểu lựa chọn của con trai mình.

Họ không trách anh, bởi tình yêu vốn là thứ cảm xúc kỳ lạ nhất trên thế gian. Nó có thể khiến người ta vứt bỏ hết thảy lý trí và lẽ phải, sống vì nó và cũng có thể chết vì nó mà chẳng cần lý do nào khác.

Mọi việc hậu sự đều do Cố Thịnh đứng ra lo liệu.

Vừa mang trong lòng nỗi đau mất đi người bạn thân thiết nhất, vừa tất bật lo toan tang lễ, Cố Thịnh vẫn không thể kìm nổi cơn giận âm ỉ trong lòng: “Rõ ràng còn cả một tương lai rộng mở phía trước, lại cứ phải cố chấp như vậy… Đúng là một kẻ si tình mù quáng.”

Dưới sự đồng thuận ngầm của mọi người, Giang Vi được an táng cùng mộ với Lư Chi.

Từ nay về sau, họ sẽ không còn cô đơn nữa.

Tang lễ được tổ chức giản dị, ngoài một vài thân nhân ít ỏi bên phía Giang Vi, chỉ còn lại hai người bạn thân là Cố Thịnh và Tống Sơ đến tiễn đưa.

Ngày hôm ấy, mặt trời cuối cùng cũng ló dạng sau bao ngày âm u. Trời trong xanh quang đãng, ánh dương dịu dàng ấm áp rải xuống tấm bia đá lạnh lẽo, chiếu lên bức ảnh của hai người họ.

Trong tấm hình, họ vẫn trẻ trung như thuở đôi mươi, vẫn nở nụ cười rạng rỡ tựa như ngày đầu tiên gặp gỡ.

Hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, ánh nắng cuối ngày đổ dài theo con đường Học Lâm.

Không ai hiểu, thậm chí không thể lý giải vì sao Giang Vi chỉ uống thuốc ngủ quá liều mà lại mất mạng. Rõ ràng đã được cấp cứu kịp thời, rõ ràng đã có hy vọng. Vậy mà cuối cùng vẫn không qua khỏi.

Có lẽ chỉ người duy nhất có mặt tại hiện trường hôm ấy, Cố Thịnh, mới hiểu được điều gì đã thật sự xảy ra.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn nhất, giữa tiếng máy móc vang lên dồn dập, anh ta đã nhìn thấy Giang Vi mỉm cười. 

Ngay giây phút đó, Cố Thịnh nhận ra người bạn mà anh ta khổ sở muốn giành lại từ tay thần chết, thật ra từ lâu đã không còn muốn sống nữa.

Giang Vi đã đánh mất hết thảy ý chí sinh tồn.

Có lẽ cái chết mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất đối với anh. Bởi chỉ như thế, anh mới có thể được ở bên Chi Chi, người mà anh yêu đến tận xương tủy, mãi mãi không chia lìa.

Tình yêu là gì?

Mỗi người đều có một câu trả lời khác nhau, vì ai cũng có một định nghĩa riêng về tình yêu. Tình yêu không phải là ở bên nhau mỗi ngày, không phải là những cái ôm, những nụ hôn, càng không phải là t*nh d*c hay hôn nhân.

Tình yêu là vào khoảnh khắc cô rời đi, cả cuộc đời anh bỗng chốc mất hết toàn bộ ý nghĩa.

Đó là tình yêu của Giang Vi.

Lư Chi, sinh ngày 25 tháng 4 năm 1998, người Hải Thành, mắc bệnh tim bẩm sinh. Qua đời vào lúc 17 giờ 22 phút chiều ngày 21 tháng 12 năm 2021, sau mọi nỗ lực cứu chữa không thành, hưởng dương 23 tuổi.

Giang Vi, sinh ngày 21 tháng 3 năm 1998, người Hải Thành, uống thuốc ngủ quá liều. Qua đời vào lúc 18 giờ 31 phút chiều ngày 21 tháng 12 năm 2026,  sau mọi nỗ lực cứu chữa không thành, hưởng dương 28 tuổi.

Hai người yên nghỉ trong cùng một phần mộ.

Sống chung chăn gối, chết chung quan tài.

Xem như cũng đã trọn vẹn một kiếp người.

 

– HẾT   –

Bình Luận (0)
Comment