Kim Thiều uống hết số nước sương còn lại, sau đó cất kim bát đi, tiếp theo dùng bữa dưới ánh nắng ban mai.
Trần Mục chú ý thấy cách tu luyện của Kim Thiền hơi đặc biệt, tu tiên giả đều có thể ăn nắng uống sương, nhưng lúc hắn ta tu luyện lại không hấp thụ năng lượng giữa thiên địa.
Ầm ầm!
Yêu thú phi cầm to lớn đáp xuống cách đó không xa, Viêm Sát giẫm trên lưng yêu thú: “Đại nhân, theo như ngài nói, đây là đại yêu mạnh nhất ở gần đây.”
Trần Mục khẽ cau mày: “Sau này ra tay nhẹ chút, ta chỉ muốn hỏi chuyện mà thôi.”
Viêm Sát nhanh chóng dịch chân ra khỏi, đại yêu kia được bao phủ bởi lớp vảy lông màu xanh, nó nằm sấp trên mặt đất run lẩy bẩy, bị chấn nhiếp bởi áp bách mạnh mẽ của Viêm Sát.
Sở Sở cười duyên nói: “Đại ca ca, con chim này rất nhiều thịt, nướng lên ăn chắc chắn là rất ngon.”
“Á...”
Đại yêu bị dọa thất hồn lạc phách.
Trần Mục lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, vốn không muốn làm hại ngươi.”
Thanh điểu ngẩng đầu lên, cung kính nói: “Đại nhân, ngài cứ hỏi, Tiểu Thanh biết gì sẽ nói nấy.”
“Cho hỏi, ngươi có biết Yêu Chủ điện không?” Trần Mục hiếu kỳ nói.
Tiểu Thanh lắc đầu, hoảng hốt nói: “Đại nhân, ta chỉ biết Yêu Chủ mộ, thật sự không biết Yêu Chủ điện, vẫn xin đại nhân giơ cao đánh khẽ.”
“Yêu Chủ mộ?”
”Ngươi có thể dẫn chúng ta đi không?”
Trần Mục cảm thấy Yêu Chủ mộ có thể chính là nơi mà hắn cần tìm, chỗ đó chắc chắn có tạo hóa.
“Không thành vấn đề.”
Tiểu Thanh gật đầu liên tục nói.
Đám người Trần Mục đi theo Tiểu Thanh đến Yêu Chủ mộ, khu vực này có mây mù lượn quanh, còn có đại yêu ẩn nấp, nhưng không gặp phải bất kỳ rắc rối nào.
Nhìn từ bên ngoài Yêu Chủ mộ chính là ngọn núi hùng vĩ, phụ cận đều là cây cổ thụ cao chọc trời, có vẻ đã rất nhiều năm không có sinh linh đến gần.
Tiểu Thanh nhắc nhở nói: “Đại nhân, phía trước chính là Yêu Chủ mộ, mặc dù Yêu chủ đã ngã xuống nhiều năm nhưng chỗ này là hung địa, dù là đại yêu cũng không dám đến gần.
Trần Mục có thể đến được chỗ sâu trong Yêu Chủ mộ, bên trong giống như cung điện, chắc hẳn chính là Yêu Chủ điện, hắn cười nói: “Đa tạ đã dẫn đường.”
Hắn ném cho Tiểu Thanh một khối hồng thạch, không chỉ có thể trị thương mà còn có thể kéo dài thọ mệnh.
Tiểu Thanh cũng cảm nhận được sự bất phàm của hồng thạch, nó quỳ bái dập đầu nói: “Đa tạ đại nhân, bên trong này còn có Chí Tôn Yêu tộc canh giữ mộ, ngài hãy cẩn thận.”
Trần Mục gật đầu, hắn để Viêm Sát và Sở Sở ở lại bên ngoài rồi dẫn theo Kim Thiền tiến vào Yêu Chủ mộ, dù cho gặp phải nguy hiểm cũng có thể phối hợp ăn khớp.
Cổng đá của Yêu Chủ mộ phủ đầy dây leo, chứng tỏ trước đây không có sinh linh tiến vào: “Tiểu hòa thượng, cổng đá này của người trông rất kiên cố, ngươi thử xem.”
Kim Thiền đột nhiên tức giận trợn tròn mắt, sau đó thân hình trở nên khổng lồ giống như kim cang, hai tay hắn ta đặt trên cổng đá, toàn bộ ngọn núi đều đang rung lắc, đại địa xuất hiện vết nứ, cổng đá nặng nề cũng chầm chậm bị đẩy ra.
Trong mộ đạo có một luồng âm phong thổi ra.
Ánh mắt Trần Mục khẽ híp lại, hắn không khỏi cảm thấy ớn lạnh, Yêu Chủ mộ này chắc chắn không đơn giản: “Hư Ảnh, ngươi cũng theo ta tiến vào Yêu Chủ mộ xem xem.”
Hư Ảnh xuất hiện bên cạnh Trần Mục, bình thường hắn ta ẩn thân trong hư không, lúc này đang mặc hắc bào, dung mạo có chút già, so với Viêm Sát và Băng Thanh thì lớn hơn rất nhiều.
Trong mắt Trần Mục, Hư Ảnh mạnh hơn Viêm Sát và Băng Thanh cho nên mới để hắn ta tiến vào Yêu Chủ mộ.
Mấy người Trần Mục tiến vào mộ đạo, bên trong âm khí dày đặc, thỉnh thoảng còn có gió lạnh thở ra.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, nháy mắt đã đến chỗ sâu trong mộ đạo, trên vách tường ở đây có bức phù điêu, Trần Mục thả chậm bước chân, hắn nhìn thấy tinh không mênh mông, có đại yêu băng qua tinh không đi đến Tiên giới.
Bức phù điêu này chỉ mang tính đại khái, vốn không thể thể hiện tọa độ cụ thể, Trần Mục lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ Yêu tộc bắt nguồn từ chỗ sâu trong tinh không?”
Hư Ảnh trầm giọng nói: “Đại nhân, ở thời kỳ Thần tộc đỉnh phong của chúng ta không hề có tu tiên giả, cũng không có Yêu tộc, càng không có Minh tộc.”
Trần Mục nghĩ đến lời Kim Thiền nói, Phật tộc bắt nguồn từ Bỉ Ngạn tinh không, hắn không khỏi lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ tu tiên giả và Yêu tộc đều đến từ Bỉ Ngạn?”
Hư Ảnh lắc đầu, trầm giọng nói: “Không biết rõ, có lẽ các Chí Cao Thần biết.”
Chí Cao Thần mà Trần Mục biết chính là Mạn Đà La, tuy rằng Khương Phục Tiên cũng là Chí Cao Thần nhưng nàng ta là người kế thừa thần vị của Chí Cao Thần.
“Tiểu hòa thượng, ngươi biết không?”
“Tiểu tăng không biết.”
Trần Mục thở dài nói: “Xem ra chỉ có thể đi hỏi Mạn Đà La, có lẽ nàng ta sẽ biết.”
Con ngươi hư ảnh co rút lại: “Đại nhân, Mạn Đà La trong miệng ngài có phải là nữ thần hắc ám?”
Trần Mục gật đầu: “Ngươi biết sao?”
“Nữ thần hắc ám bị mang danh tử thần, cho nên mọi người đều âm thầm gọi nàng ta là Mạn Đà La, dù cho Thần tộc đều sợ nàng ta.” Hư Ảnh trịnh trọng nói.
Mạn Đà La vô cùng cường đại, cho dù không khôi phục đỉnh phong cũng dễ dàng giữ cân bằng các mâu thuẫn của Thần vực, khiến Thần tộc ở Thần vực liên hợp với nhau.
Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Thần đình rốt cuộc là ở Tiên giới hay là ở nhân gian?”
Nhiều năm trước Trần Mục thông qua tinh không ở nhân gian đi đến Thần vực, chỗ đó có vết tích của thần đình.
Hư Ảnh cười nói: “Đều là cùng một mảnh tinh không, bởi vì cấm chế nên bị chia thành hai giới, Tiên giới và nhân gian chỉ là cách nói của hậu thế.”
“Cho dù ở Tiên giới hay là nhân gian thì ngươi đều có thể đi đến bất cứ nơi nào mà ngươi muốn đi.”
Trần Mục bỗng nhiên bừng tỉnh, vậy nói cách khác, hắn ở Tiên giới cũng có thể tiến đến chỗ sâu trong tinh không, cũng có thể đi đến Thần vực hay thậm chí là quay về nhân gian.
Hắn nghĩ đến khoảng thời gian trước khi độ kiếp, tinh lộ bị che khuất mà lão Chu dẫn hắn đi, chỗ đó liên kết với nhân gian, chỉ cần tìm được tinh lộ chính xác là có thể đi đến Thần vực, thậm chí là chiến trường ở sâu trong tinh không.