Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 693 - Chương 693: Tiêu Dao Minh (3)

Chương 693: Tiêu Dao Minh (3)

Trần Dao cũng không phải không muốn báo thù, chỉ là không muốn ca ca phải mạo hiểm vì nàng ta.

“Tam thúc!”

Trần Đồng và Trần Tô đằng không bay đến.

Trần Mục xoa nhẹ má của hai tỷ đệ: “Không tệ nha, Đồng Đồng đã bước vào cảnh giới Kiếm Hoàng rồi, Tô Tô, ngươi phải cố lên đấy.”

Trần Tô ngượng ngùng cúi đầu.

Trần Đồng gãi đầu cười ngây ngô: “Ta vẫn còn kém xa lắm, cha ta nói tam thúc năm đó đã là Kiếm Thánh rồi!”

Trần Dĩnh nói trêu: “Đồ ngốc, so với ai không được lại đi so với tam thúc ngươi, dõi mắt khắp Hoang Châu, ngươi chính là thiên kiêu mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi.”

Trần Đồng liên tục lắc đầu, nghiêm túc nói: “Cha ta nói, tu vi của ta đều là do gia tộc dùng tài nguyên dựng lên, không được tính là thiên kiêu.”

Bình thường Trần Hạo dạy dỗ Trần Đồng đều bảo hắn ta không được kiêu ngạo, Trần Mục rất thích bọn họ.

Thần tướng của Trần Dĩnh chống đỡ Tiên môn, có rất nhiều vật chất kim sắc rơi xuống, Trần Mục nhắc nhở: “Tiểu muội, mọi người có thể tu luyện ngay bây giờ.”

Trần Dao mỉm cười gật đầu: “Đồng Đồng, Tô Tô, hai đứa mau đi tu luyện.”

“Vâng ạ, tiểu cô.”

Trần Đồng và Trần Tô ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, Trần Dao không tu luyện, nàng ta muốn ở cùng ca ca nhiều hơn, biết hắn sẽ nhanh chóng rời đi.

Trần Mục trở về nhà.

“Cha, nương.”

Trần Mục bước vào viện tử, Trần Nghiêm vừa lau nước mắt trên khóe mắt Đường Uyển: “Mục Nhi, nương ngươi không giống với chúng ta, bà ấy lo lắng cho ngươi nhất.”

“Nương, làm ngài lo lắng rồi.”

Trần Mục bước tới ôm lấy phụ mẫu, Đường Uyển lắc đầu liên tục: “Không có, nương chỉ nhớ người và Phục Tiên, nương biết bản lĩnh ngươi lớn.”

“Sư tỷ có chuyện, rất nhanh ta sẽ đón nàng về nhà, ngài yên tâm.” Trần Mục trịnh trọng nói.

Đường Uyển vui vẻ gật đầu.

Mấy người Trần Thiên Nam cũng tới viện tử: “Gia gia, đại bá, đại nương.”

Trong đình viện chợt trở nên náo nhiệt.

Nhìn thấy Trần Mục quay về, mọi người đều vui mừng.

Thất Thất chạy về từ Hắc Thạch thành, thường ngày nàng ta đều bận việc trong tiêu cục với Tiểu Côn.

“Meo~”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh Trần Mục, cả hai đều dụi đầu vào ống quần của hắn.

Trần Mục nhìn thần tướng ở chỗ cao, thời gian Tiên môn mở ra càng dài thì năng lượng tiêu hao càng nhiều, hắn không thể nán lại đây quá lâu.

Trần Mục lấy tiên dược có được ở Tiên giới ra chia cho mọi người trong tộc, hắn còn đưa cho Trần Dao hồng thạch mà Chí Tôn cũng khó có được.

Trần Dao không khách khí với Trần Mục.

Trần Mục cười nói: “Lần sau trở về ta sẽ mang cho muội thanh tiên kiếm tuyệt thế.”

Trần Dao gật đầu cười nhẹ: “Vâng, ca, huynh nhớ chú ý an toàn, muội đợi huynh mang Phục Tiên tỷ trở về, sau này muội có thể giúp huynh trông hài tử.”

“Ha ha ha, được rồi.” Tâm trạng Trần Mục vui vẻ: “Dĩnh Dĩnh, huynh phải rời đi một lúc nữa, nếu như muội không chịu được thì nói với ta.”

Trần Dĩnh nhẹ nhàng nói: “Muội có thể làm được.”

Trần Mục thuấn di đến Hắc Thạch thành.

Nhà cũ của Trần Mục được chuyển thành tổng bộ tiêu cục, Trần Mục đến tổ trạch, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt ở trong viện tử, hai người họ nhìn thấy Tiên môn mở ra thì đang hiếu kỳ Trần gia đang có chuyện gì.

“Đại tỷ, Lang Nguyệt tỷ.”

“Tiểu Mục.”

“Thiếu gia.”

Vẻ mặt Trần Hi vui mừng nói: “Tiểu Mục, lần này ngươi trở về chuẩn bị ở lại mấy ngày?”

Trần Mục khẽ lắc đầu, nói: “Đại tỷ, ta phải đi ngay bây giờ.”

“Lang Nguyệt tỷ, đa tạ sự giúp đỡ của mọi người, ta hy vọng sau này mọi người tuyên truyền về Quang Minh Thần Miếu nhiều hơn, rất quan trọng với Phục Tiên.”

“Thiếu gia, ta sẽ làm vậy.”

Yến Lang Nguyệt là người trung thành nhất với Trần gia.

Trần Mục cười trêu đùa: “Đại tỷ, tỷ cũng đến tuổi kết hôn rồi, hay là ta giúp tỷ giới thiệu, ta có quen rất nhiều thiên kiêu.”

Trần Hi cười duyên nói: “Thiên kiêu, ta chẳng hiếm lạ gì, nhưng nương ta muốn ta tìm người môn đăng hộ đối, bây giờ quá khó tìm.”

Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng: “Đại tỷ, ta đi thăm mấy người nhị ca, sau này lại nói.”

“Tiểu Mục, ngươi cũng phải bảo trọng đấy.” Trần Hi vẫy tay với Trần Mục.

Trần Mục thuấn di đến Đông Hoang.

Hắn nhìn thấy Trần Hạo và Trần Hãn ở phụ cận một thôn xóm hẻo lánh, Tạ Nhã tu hành ở Huyền Kiếm tông, Trần Hạo vì để giúp Trần Mục mà hai phu thê không thể đoàn tụ, Trần Hãn cũng không có thời gian về nhà.

“Nhị ca, tiểu Hãn.”

“Tam ca!”

“Tam đệ!”

Trần Hạo và Trần Hãn đang chuẩn bị đi đến thôn xóm khác, không ngờ lại gặp Trần Mục ở đây.

Ba huynh đệ ôm nhau, Trần Mục trịnh trọng nói: “Nhị ca, đa tạ mọi người.”

Trần Hạo cười ngây ngô nói: “Đều là việc chúng ta nên làm, ngươi đã bỏ ra rất nhiều cho gia đình.”

“Đúng vậy, tam ca, chúng là đều là huynh đệ, đều là việc nên làm.” Trần Hãn ha ha cười lớn.

Trần Mục vốn muốn trò chuyện với bọn họ một lúc, thế nhưng bầu trời trong xanh đột nhiên tối sầm, cách Tiên môn quá xa, quy tắc ở nhân gian đang bài xích hắn.

“Ta phải đi đây, những tài nguyên này hai người cầm lấy, phần của Tạ Nhã tỷ, nhị ca hãy mang theo.” Trần Mục vội vàng rời đi.

Đám người Trần Hạo có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không có cơ hội trò chuyện, sau khi Trần Mục biến mất, bầu trời lại trong xanh: “Đây là Thiên Đạo phản phệ mà Bạch tỷ tỷ nói sao? Tiểu Mục muốn trở về thì trừ khi hắn có thể nắm giữ Thiên Đạo!”

“Tam ca, chắc chắn có thể làm được.”

“Đúng vậy, dù sao đó cũng là Tiểu Mục!”

Trần Mục vốn định đến Lăng Vân tông nhìn xem, theo như tình hình hiện tại, cách Tiên môn quá xa sẽ bị phản phệ, hắn chỉ có thể quay về Trần gia.

Tiên môn đã mở rất lâu, Trần Dĩnh khẽ cau mày, thần tướng của nàng ta đang run rẩy, sắp không kiên trì được, Trần Mục không nán lại nữa: “Dĩnh Dĩnh, mọi người hãy bảo trọng.”

Trần Mục quay về thông qua Tiên môn.

Đường Uyển và Trần Nghiêm đưa mắt nhìn hắn rời đi.

Trần Tô và Trần Đồng ngồi xếp bằng tu luyện trên chỗ cao.

Trần Dao nhìn Tiên môn đã đóng lại hoàn toàn, sau đó ngồi khoanh chân tu luyện, Trần Dĩnh lẩm bẩm nói: “Ca, huynh yên tâm, muội sẽ chăm sóc tốt cho mọi người.”

Trần Mục vừa về đến Tiên giới, hắn đã phát giác được có cường giả giáng xuống Vũ Châu, đến gần Tây bộ Vũ Châu, hắn lập tức vội chạy về Quang Minh thành.

Bình Luận (0)
Comment