Bên ngoài Quang Minh thành, không gian bị xé toạc, lão giả áo xám bước ra từ hư không, ông ta nhìn về phía Quang Minh thành cách đó không xa, có thế cảm nhận được sự tồn tại của đại trận tinh thần.
Cường giả trong thành phát giác được lão giả áo xám đến gần, Nam Cung Hùng đi ra ngoài thành, hắn ta hơi kinh ngạc, mỉm cười chắp tay nói: “Hóa ra là Thẩm huynh.”
Thẩm Thiên Cương là Thái Thượng trưởng lão của Thái Sơ Tiên Cung, là cường giả Tiên Vương còn lớn tuổi hơn Nam Cung Hùng, danh vọng ở Tiên giới rất cao: “Lần này lão phu đến Vũ Châu là muốn đại diện cho Thái Sơ Tiên Cung đến nói chuyện với Trần Mục tiểu hữu, nhờ Nam Cung đạo hữu thông báo một tiếng.”
Nam Cung Hùng khẽ gật đầu, hắn ta không nói chuyện Trần Mục không còn ở Quang Minh thành, chỉ cười nhẹ nói: “Ta vào thành bẩm báo trước, Thẩm huynh đợi một lát.”
“Người từ xa tới là khách, mời tiền bối vào thành nói chuyện.” Trần Mục giẫm không bay tới, áo trắng của hắn tung bay, phong thần tuấn lãng, giữa mi mắt mang vẻ ung dung.
Lần đầu gặp mặt, Thẩm Thiên Cương đã có thể xác định hắn là Trần Mục, trong mắt ông ta tràn đầy tự tin, trên mặt mang theo nụ cười, không giận tự uy, đây là khí thế mà cường giả mới có.
Cảm giác Trần Mục mang cho ông ta là thâm sâu không thấy đáy, với nhãn lực của ông ta cũng không thể nhìn thấu, mặt biển càng phẳng lặng thì càng ẩn giấu nguy hiểm.
“Sớm đã nghe đại danh của tiểu hữu, hôm nay được gặp quả nhiên là bất phàm, bái phục, bái phục, lão phu là trưởng lão của Thái Sơ Tiên Cung Thẩm Thiên Cương.”
“Vãn bối Trần Mục, đa tạ Thẩm trưởng lão khen ngợi, mời tiền bối vào trong thành trò chuyện.”
Thẩm Thiên Cương theo Trần Mục đi vào Quang Minh thành, trong thành có rất nhiều bách tính, vào thành là có thể nhìn thấy tượng Quang Minh Nữ Thần cao chót vót, bên trong hương khói không dứt.
Nhìn thấy khung cảnh này, Thẩm Thiên Cương khẽ nhíu mày, ông ta trầm giọng nói: “Tiểu hữu, chúng ta đều là tu tiên giả, vì sao ngươi lại muốn cung phụng Thần tộc?”
Trần Mục không hề che giấu, hắn trịnh trọng nói: “Nàng ấy là nương tử của ta, đương nhiên ta phải giúp nàng.”
Thẩm Thiên Cương có chút kinh ngạc, ông ta chợt nghĩ đến gì đó: “Nàng ta là Khương Phục Tiên?”
Thái Sơ Tiên Cung cũng có thu thập tin tức của nhân gian, Trần Mục gật đầu: “Không sai, nương tử nhà ta đang ở chỗ sâu nguy hiểm nhất trong tinh không, nàng ấy cần có tín ngưỡng của chúng sinh.”
Thẩm Thiên Trạch trầm giọng nói: “Chúng ta đã từng bỏ ra cái giá cực lớn để trục xuất Thần tộc khỏi Tiên giới, giả dụ Thần tộc kéo nhau trở lại, tiểu hữu lựa chọn thế nào?”
Trần Mục không trả lời ngay lập tức, hắn suy nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Gia gia ta thường nói, tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh*, nếu như có đủ khả năng, ta sẽ lựa chọn bảo vệ kẻ yếu, duy trì chính nghĩa.”
(*) nhà tích thiện, ắt phúc có dư
Bọn họ đi đến tổng bộ liên minh.
Thẩm Thiên Cương nhìn thấy bảng hiệu của Tiêu Dao Minh.
Ông ta còn nhìn thấy cường giả của Tử Vi Động Thiên và Vũ Văn gia.
Trong đình viện, Tằng Ngưu theo Kim Thiền học kinh phật, Sở Sở ngồi ngơ ngẩn trong đình nghỉ chân, nàng ta nhìn thấy Trần Mục thì vui vẻ chạy tới trước: “Đại ca ca.”
Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của Sở Sở, nàng ta rất giống Trần Dĩnh lúc nhỏ, hoạt bát đáng yêu.
Thẩm Thiên Cương có thể nhìn ra Sở Sở không giống người bình thường, ông ta còn nhìn thấy Kim Thiền và Tằng Ngưu cách đó không xa, phát hiện trong viện tử này đều là quái vật, ông ta còn có thể cảm nhận được còn có Thần tộc cường đại ở trong Quang Minh thành.
Muốn giải thể Tiêu Dao Minh, san bằng Quang Minh thành, trừ khử Trần Mục là việc cực kỳ khó khăn.
Mấy người Trần Mục đi đến đại sảnh tiếp khách, Sở Sở rất nghe lời, nàng ta ngoan ngoãn chơi ở bên ngoài, Ngu Tử Huyên mang trà cho Thẩm Thiên Cương.
“Thẩm tiền bối, ngài đặc biệt đến Quang Minh thành không biết là có chuyện gì?” Trần Mục cười hỏi.
Thẩm Thiên Cương bưng chén trà lên, nói với ý sâu xa: “Tiên giới đã rất nhiều năm không hỗn loạn như vậy, hiện giờ Ma Thần cũng không biết tung tích, nếu như lại xảy ra xung đột lớn thì sẽ chỉ khiến cho Ma Thần có cơ hội.”
Mặt Trần Mục không chút biểu cảm, hắn nhàn nhạt nói: “Trước giờ ta không chủ động gây chuyện, Thanh Hư động thiên nhiều lần nhắm vào ta và Lăng Vân tông, đằng sau có ý chỉ của Thái Thượng Tiên Cung, Thái Thượng Tiên Cung thậm chí còn ra tay với Trần gia ta, Thái Thanh Tiên Cung còn làm tổn thương tiểu muội ta, tước đoạt huyết mạch của nàng.”
Nói đến phía sau, trong mắt Trần Mục hiện lên sát ý, ngay cả Thẩm Thiên Cương cũng cảm thấy ớn lạnh.
Thẩm Thiên Cương trầm giọng nói: “Thanh Hư động thiên và Thái Thượng Tiên Cung đã biến mất, Thái Thanh Tiên Cung cũng bị thiệt hại nặng nề, cung chủ Diệp Thanh Huyền đã ngã xuống, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta hy vọng thế lực hai bên các ngươi dĩ hòa vi quý.”
Trần Mục cười lạnh nói: “Ha hả, theo như ta biết thì Thái Thanh Tiên Cung đang liên hợp với các thế lực Tiên giới để đối phó ta, bọn họ không có ý định dĩ hòa vi quý.”
Thẩm Thiên Cương nói một cách uyển chuyển: “Tiểu hữu, thế cục bây giờ vẫn chưa đi đến tình huống xấu nhất, tất cả đều có cơ hội hòa hoãn, nếu thật sự khai chiến thì chắc chắn là cuộc chiến có quy mô lớn nhất sau cuộc đại chiến viễn cổ, đến lúc đó sinh linh khốn khổ lầm than, tiểu hữu chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó.”
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Ta không hy vọng sinh linh lầm than, Thái Thanh Tiên Cung sẽ bỏ qua cho ta?”
Thẩm Thiên Cương trầm giọng nói: “Thái Thanh Tiên Cung muốn liên hợp với thế lực Tiên giới vây đánh tiểu hữu, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta không muốn nhìn thấy tình cảnh chém giết lẫn nhau.”
“Chúng ta đã thương lượng với Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ cũng không chịu để yên, đề nghị muốn tỷ võ quyết đấu, muốn tiến hành tỷ võ quyết đấu với tiểu hữu.”
Khóe miệng Trần Mục mang theo nụ cười lạnh, đây mới là mục đích Thẩm Thiên Cương đến đây: “Quyết đấu, thú vị, bọn họ sẽ không phái Chí Tôn đối phó với ta đấy chứ?”
Thẩm Thiên Cương vội vàng xua tay: “Thái Thanh Thiên Cung cử ra Tiêu Ngọc, nàng ta là Kiếm Thần đỉnh phong, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta chủ trì cuộc đấu, tỷ võ hoàn toàn công bằng.”