Dù cho Tiêu Ngọc là thiên kiêu tuyệt thế, sở hữu huyết mạch đỉnh tiêm thì cũng không thể chiến thắng Trần Mục cảnh giới Tiên Vương, từ lúc hắn sinh ra đến nay vẫn chưa từng bị vượt mặt đánh bại, nhưng hắn không vội đồng ý.
Bên trong chắc chắn có gian trá.
Thái Thanh Tiên Cung sẽ không ngu xuẩn như vậy.
“Nếu ta thắng thì có lợi gì?”
“Nếu như tiểu hữu thắng, Thái Thanh Tiên Cung sẽ để cho tiểu hữu xử trí, nếu như tiểu hữu thua thì giải tán liên minh, đưa Thần tộc vào Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực.”
Trần Mục nhìn Thẩm Thiên Cương, cười nhẹ nói: “Thẩm tiền bối, đề xuất quyết đấu này không tồi, ta đang muốn tìm Tiêu Ngọc thanh toán, còn có thể tránh được chiến tranh quy mô lớn, có điều Thái Sơ Tiên Cung thật sự không thiên vị?”
Vẻ mặt Thẩm Thiên Cương nghiêm túc nói: “Tiểu hữu yên tâm, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta tuyệt đối công bằng chính trực, chúng ta có thể để tất cả thế lực Tiên giới làm chứng, ngươi cảm thấy Thái Thanh Tiên Cung dám lật lọng trước mặt tu tiên giả toàn tiên giới sao?”
“Khó nói lắm, ta từng muốn giao hảo với Thái Thanh Tiên Cung, đáng tiếc, chỉ là mơ tưởng của mình ta.” Trần Mục lắc đầu, hắn không còn tin tưởng Thái Thanh Tiên Cung nữa.
Thẩm Thiên Cương thở dài nói: “Tiểu hữu, nếu như hai bên khai chiến, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta sẽ ủng hộ Thái Thanh Tiên Cung, vẫn mong tiểu hữu suy nghĩ kỹ.”
Mặt Trần Mục mang theo nụ cười: “Thẩm tiền bối, vãn bối không muốn xưng bá Tiên giới, chỉ muốn xử lý ân oán.”
“Tam đại tiên cung có nguồn gốc từ cùng một đạo thống, về tình về lý chúng ta đều nên đứng ra.”
“Hóa ra là vậy.”
Trần Mục cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ ba đại thế lực mạnh nhất Tiên giới lại có nguồn gốc từ cùng đạo thống, đạo thống kia chắc chắn vô cùng khủng khiếp.
Thẩm Thiên Cương bỏ chén trà xuống, sau đó đứng dậy: “Tiểu hữu, đa tạ đã tiếp đãi, nếu ngươi đã không đồng ý với cách tỷ võ quyết đấu để giải quyết ân oán, vậy thì ngươi hãy chọn nơi thích hợp để tiến hành quyết chiến đi.”
Trần Mục có thể nhìn ra được, Thái Sơ Tiên Cung là nghĩ cho chúng sinh, hắn trịnh trọng nói: “Thẩm tiền bối, hy vọng Thái Sơ Tiên Cung sẽ không làm ta thất vọng.”
“Tiểu hữu, ngươi đồng ý rồi?”
“Tỷ võ quyết đấu có hạn chế gì?”
Thẩm Thiên Cương trầm giọng nói: “Ngoại trừ cấm nhờ giúp đỡ thì không có hạn chế gì khác, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh.”
Trần Mục cười nhẹ đáp: “Ta đồng ý tỷ võ quyết đấu, nhưng địa điểm không thể ở Thiên Châu.”
“Không thành vấn đề, chi bằng chọn chỗ trong tinh không, nơi đó cách xa Tiên giới, không thuộc về phạm vi của bất cứ thế lực nào, có thể xuất thủ mà không cần kiêng kỵ gì.”
“Được.”
Trần Mục và Thẩm Thiên Cương đi vào trong đình viện, Trần Mục tùy tiện chỉ về phía tinh không, khẽ cười: “Chọn Tham Lang tinh đi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể theo cùng.”
Thẩm Thiên Cương chắp tay cảm kích nói: “Đa tạ tiểu hữu, vậy thì nửa tháng sau, tạm biệt.”
Trần Mục đích thân tiễn Thẩm Thiên Cương ra khỏi Quang Minh thành, hắn biết trận quyết đấu này sẽ không dễ dàng, so với cuộc hỗn chiến sinh linh lầm than thì quyết đấu sẽ tốt hơn.
Nam Cung Hùng đến bên cạnh Trần Mục: “Minh chủ, Thẩm Thiên Cương tìm ngươi có chuyện gì?”
Trần Mục cười đáp: “Ông ta bảo ta quyết chiến với Tiêu Ngọc của Thái Thanh Tiên Cung, dùng cách này để giải quyết ân oán.”
“Bên trong sợ là có mưu toan?”
“Ta đồng ý rồi.”
Vẻ mặt Nam Cung Hùng hơi kinh ngạc, hắn ta hiểu đây là Trần Mục muốn một mình chống lại tất cả.”
Trần Mục cười nói: “Chuyện của liên minh xin nhờ Nam Cung tiền bối, ta phải bế quan một thời gian.”
“Không thành vấn đề.”
Nam Cung Hùng nặng nề gật đầu.
Xích Thành Động Thiên.
Sau khi Mộ Hồng Liên trở về đã chia khối hồng thạch nhỏ kia cho lão bối cường giả của động thiên, những lão bối cường giả kéo dài hơi tàn kia đều lần lượt khôi phục sức sống.
Dù sao cũng chỉ có một miếng hồng thạch nhỏ, chia cho nhiều lão bối cường giả xong thì hiệu quả có hạn, nhưng bọn họ cũng cảm nhận được chỗ lợi do hồng thạch mang lại.
Mộ Thanh Vân cũng đang do dự: “Tình hình bây giờ không rõ ràng, tốt nhất cứ đợi xem.”
Vẻ mặt Mộ Hồng Liên bình tĩnh nói: “Phụ thân, đợi tình hình rõ ràng chúng ta đã không còn quan trọng nữa, ngài cảm thấy chúng ta có tư cách nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đợi bọn họ lưỡng bại câu thương sau đó độc chiếm Vũ Châu?”
“Hồng Liên, hiện giờ đứng về một phía rủi ro rất cao, nếu vinh cùng vinh, nếu nhục cùng nhục, chúng ta cứ ở trung lập, ai thắng thì theo người đó.” Mộ Thanh Vân trầm giọng nói, ông ta không dám đem Xích Thành Động Thiên ra đặt cược.
Mộ Hồng Liên không ép buộc, chỉ cần Xích Thành Động Thiên giữ vững trung lập thì cũng không phải chuyện xấu.
...
Thiên Châu.
Thẩm Thiên Cương đến Thái Thanh Tiên Cung.
“Tiêu cung chủ, Trần Mục đã đồng ý tỷ võ quyết đấu, vào nửa tháng sau, địa điểm là Tham Lang tinh, ta phải nhắc nhở ngươi, thực lực của hắn lão phu cũng không thể nhìn thấu.”
Thẩm Thiên Cương vẫn hy vọng là Tiêu Ngọc có thể thắng, dù sao thì Thái Sơ Tiên Cung cũng cảm thấy Trần Mục là uy hiếp.
Tiêu Ngọc cười nhẹ đáp: “Đa tạ, Thẩm lão đã bôn ba, tỷ võ quyết đấu lần này ta sẽ không thua đâu.”
Thẩm Thiên Cương nhàn nhạt nói: “Mong là vậy, bây giờ ta phải đi thông báo cho các thế lực Tiên giới khác đến làm chứng, vẫn mong Thái Thanh Tiên Cung phối hợp, đừng làm chúng ta khó xử.”
Tiêu Ngọc khẽ híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, chế giễu nói: “Thẩm lão yên tâm, Trần Mục là tai họa của tiên giới, ta sẽ đích thân giải quyết.”
Sau khi Thẩm Thiên Cương rời khỏi Thái Thanh Tiên Cung, Tiêu Ngọc tiến vào cấm địa của Thái Thanh Tiên Cung, ở đây có ngọn núi, nàng ta đi thẳng vào bên trong ngọn núi.
Trong núi còn có động thiên khác, bên trong có cung điện cổ xưa, Tiêu Lạc Mộc ngồi ở chỗ cao trong điện, ông ta trông vẫn rất trẻ tuổi, đang ở độ tuổi xuân.
“Tiểu Ngọc, viên Ngũ Hành Tiên Đan này có thể khiến ngươi bước vào cảnh giới Tiên Vương, giúp ngươi ngưng kết quy tắc Ngũ Hành, sau đi tiến vào cảnh giới Tiên Vương, sức chiến đấu không yếu hơn lão giả Tiên Vương.”
“Đa tạ lão tổ tông, ta sẽ tận tay trừ khử Trần Mục, xin ngài cứ yên tâm.”
Trong mắt Tiêu Ngọc mang theo tự tin, mặt Tiêu Lạc Mộc không chút biểu cảm, ông ta phất tay, áo giáp liệt diễm xuất hiện: “Bộ áo giáp Chí Tôn này vừa được tế luyện, có thể khiến cho thực lực của ngươi gia tăng đáng kể, có được sức phòng ngự của Chí Tôn.”