Cao tầng của Tiêu Dao minh còn chưa tới lúc chúc mừng, nhưng bọn họ nhìn thấy hi vọng, không hối hận về lựa chọn đi theo Trần Mục.
Chỗ cao ở Tiên giới, Xích Đế thất thần trong giây lát, hiển nhiên, ông ta cũng nhận biết đế kiếm, rất nhanh liền lấy lại tỉnh táo, lạnh lùng nói: "Chỉ dựa vào một thanh kiếm, ngươi liền muốn chống đối với Đế phủ?"
Xích Đế thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh trong cơ thể, ông ta cưỡng ép khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhất, có thể thấy được ông ta coi trọng cỡ nào, tóc tai bù xù, đầu đầy tóc dài màu đỏ thẫm giống như hỏa diễm đang đung đưa: "Xem chiêu!"
Tiếng rống giận dữ vang vọng khắp trời.
Xích Đế tay cầm Liệt Diễm thương giết tới, trời đất bị nhuộm đỏ, giống như hoả long vạn trượng, ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn vung đế kiếm, lưỡi kiếm bắn ra kiếm quang chói mắt, hàn mang chiếu vào chỗ sâu trong tinh không.
Lúc Trần Mục vung kiếm, ngay cả Chí Tôn cũng phải nhắm mắt lại, không cách nào nhìn thẳng được ánh sáng của đế kiếm.
Xích Đế vẫn còn ở giữa không trung đã bị kiếm quang đẩy lui, Trần Mục nắm đế kiếm giết tới gần, trong chớp mắt vung ra trên trăm đạo kiếm quang.
Đối mặt với kiếm quang dày đặc, Xích Đế nhíu mày, ông ta dịch chuyển đến nơi xa, nhưng mà kiếm quang như hình với bóng, vẫn đâm toàn bộ trên người ông ta, một thân đại hồng bào trân quý kia trở nên rách nát, dù cho là cường giả Đế cảnh, trên người cũng trải rộng vết kiếm, mặc dù không có chảy máu, nhưng vết thương bốc ánh lửa.
Kiếm quang đang ăn mòn thân thể của Xích Đế, ông ta phải thiêu đốt chân huyết mới có thể chống cự, đây chỉ là kiếm quang, nếu như bị đế kiếm chém trúng, hậu quả không dám tưởng tượng.
Trần Mục người khoác kim giáp, tay cầm đế kiếm, tấn công Xích Đế lần nữa.
Xích Đế sinh ra khiếp sợ, quả quyết lùi lại, Trần Mục không đuổi theo, hắn sử dụng Trích Tinh Kiếm Kỹ.
Kiếm quang như ánh bình minh, biến mất trong chớp mắt.
Đồng tử của Xích Đế đột nhiên rụt lại, ông ta cảm nhận được hàn ý, lại không nhìn thấy kiếm quang.
Đạo kiếm quang kia nhanh đến mức cường giả Đế cảnh cũng không thể cảm nhận được, khi kiếm quang đột nhiên xuất hiện, mặt mày Xích Đế trắng bệch.
Hai tay Xích Đế nắm ngang Liệt Diễm thương, trước người xuất hiện tấm chắn hỏa diễm, nhưng tấm chắn kia vỡ nát trong nháy mắt, thân thương là do là tiên kim hiếm thấy đúc thành, không thể phá vỡ, nhưng vào giây phút tiếp xúc với kiếm quang, thân thương đứt gãy thành hai đoạn.
Hai mắt Xích Đế trợn lên, đồng tử đột nhiên rụt lại, ông ta bị ép phóng thích đạo hỏa trong cơ thể, hỏa quang xông lên bầu trời, giống như là đại đạo thông thiên, nhưng kiếm quang vẫn như cũ xuyên qua tấm chắn cuối cùng.
Răng rắc!
Xích Đế ôm mặt, kiếm quang đánh trúng đầu của ông ta, từ đầu trán bên phải đến khóe miệng bên trái, vết thương dữ tợn bốc ánh lửa.
Trích Tinh Kiếm Kỹ của Trần Mục khiến cho Xích Đế bị thương, làm cho cường giả Đế cảnh bị thương, chiến tích như thế này cũng đáng để kiêu ngạo, nhưng muốn đánh bại Đế phủ, thì chút sức mạnh này còn chưa đủ.
"Khốn nạn!"
Xích Đế bị Trần Mục chọc giận.
Thanh Đế cùng Bạch Đế ở bên ngoài cấm chế không nói gì, bọn họ biết Đế phủ gặp phải rắc rối rồi!
Quang Minh thành, Sở Sở vui vẻ nhảy cẫng lên, cao tầng của Tiêu Dao minh nhao nhao lộ ra khuôn mặt vui sướng, chỉ có Nam Cung Thần trầm giọng nói: "Đế phủ không dễ dàng đối phó như vậy."
Nam Cung Thần nhìn lên tinh không, nơi đó còn có hai đạo thân ảnh vĩ ngạn, phía sau thân ảnh kia còn có hắc nguyệt mênh mông.
Trần Mục tay cầm đế kiếm, chỉ vào Xích Đế, cường thế nói: "Ta không thích giết người, bây giờ ngươi rút lui, ta có thể tha cho ngươi, các ngươi từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó."
Xích Đế buông bàn tay nhuốm máu ra, trong mắt ông ta mang theo huyết sắc, điên cuồng cười to: "Ha ha ha, bản đế đã từng gặp tuyệt đỉnh đẫm máu, từng thấy vô số người chết, gặp qua tai hoạ máu me mà ngay cả chúa tể bỉ ngạn cũng không chạy thoát được, một thanh kiếm vô chủ mà cũng muốn uy hiếp bản đế?"
Thương gãy bị Xích Đế vứt bỏ, ông ta lấy ra quyển trục huyết sắc, sau đó trải ra, quyển trục kia trải rộng ở bầu trời, bức tranh bên trong khắc hoạ thế giới tươi đẹp phồn thịnh, đó là Sơn Hà Quyển chí bảo của Đế phủ.
Quyển trục kia lấp đất che trời, từ trên trời giáng xuống, Trần Mục vung kiếm chém về phía Sơn Hà Quyển, nhưng mà kiếm quang rơi vào trong quyển trục, sông núi ở trong đó bị cắt đứt ra khe rãnh sâu thẳm.
Bản thân quyển trục không bị phá hư, nhưng cảnh vật bên trong quyển trục bị phá hoại, đôi mắt Trần Mục ngưng lại, hắn biết thứ này có vấn đề, nhưng mà sức mạnh tầm thường khó có thể phá hủy được quyển trục, quyển trục còn đang áp chế quy tắc của Tiên giới.
Thanh Đế khẽ thở dài: "Không nghĩ tới Xích Đế vẫn là bị ép vận dụng cái tổ khí do Tiên Tổ để lại này, nếu như hoàn toàn thôi động quyển trục này, có thể luyện hóa hơn phân nửa Tiên giới, sợ rằng sinh linh sẽ lầm than."
Bạch Đế cao cao tại thượng, ông ta cười lạnh nói: "Ngươi còn để ý những thứ này, chúng ta chính là Tiên tộc, không giống những con kiến hôi này, chỉ cần quyển trục có thể bắt được Trần Mục, chúng ta liền có thể bắt rùa trong hũ."
Quyển trục vẫn đang không ngừng trải rộng ra, hơn nữa không có biên giới, cảnh tượng bên trong càng lúc càng bao la, theo việc quyển trục hạ xuống, thế giới bên trong quyển trục phảng phất như đang vọt tới Tiên giới.
Các cường giả Tiên giới không rét mà run, bọn họ có thể phát giác được sự khủng bố của quyển trục này, Trần Mục không có đường để lui, hắn hiểu được, nếu như mình chạy trốn, Tiên giới chỉ sợ phải gặp tai kiếp.
Trần Mục vung đế kiếm, kiếm quang đếm không xuể xông lên trời cao, kiếm quang lọt vào bức tranh, làm cho thế giới trong tranh chồng chất vết thương, nhưng hoàn toàn không đạt được hiệu quả ngăn cản quyển trục rơi xuống.
Cùng với việc quyển trục rơi xuống, Trần Mục có thể cảm giác được lượng lớn vật chất Tiên giới biến mất, tất cả đều bị quyển trục thần bí kia thôn phệ.
Tốc độ rơi xuống của quyển trục rất nhanh, Trần Mục không có thời gian do dự, hắn nắm chặt đế kiếm, nhảy lên thật cao, bay thẳng về phía quyển trục.