Bức tranh sơn hải trải rộng ra, lấp đất che trời, tựa như có thế giới khác muốn va chạm với Tiên giới, cảm giác áp bách đáng sợ kia làm cho vẻ mặt cường giả Tiên giới ngưng trọng.
Trần Mục nắm đế kiếm, xông vào bức tranh, kiếm quang của hắn chém thế giới trong bức tranh thành hai nửa, nhưng mà bản thân bức tranh không hề xuất hiện tổn hại.
Trong tranh xuất hiện nam nhân thân mặc áo giáp màu vàng, tay cầm trường kiếm ửng đỏ, Trần Mục nhìn sông núi trước mắt, đây đều là tồn tại chân thực.
Cường giả Tiên giới nhìn thấy Trần Mục bị nhốt ở trong bức tranh, nhưng quyển trục vẫn đang không ngừng hạ xuống và mở rộng ra, nếu như bức tranh rơi vào Vũ Châu, thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Cường giả Tiên giới vốn đến xem náo nhiệt đều hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, hiện tại bọn họ ngay cả cơ hội trốn cũng không có, sau khi bức tranh mở rộng ra, đã bao phủ toàn bộ Vũ Châu.
Có cường giả phẫn nộ nói: "Đế phủ khinh người quá đáng, ông ta muốn hủy Vũ Châu của chúng ta sao?"
Bên trong Quang Minh thành, nét mặt của đám người Nam Cung Thần đều căng thẳng, Viêm Sát cau mày, trầm giọng nói: "Đồ vật kia rất quỷ dị, phiền phức lớn rồi."
Kim Thiền đột nhiên đứng lên, hắn ta đạp không mà đi, mỗi lần dậm chân hướng về phía trước, lòng bàn chân đều sẽ sinh ra kim liên, giữa đất trời vang lên âm Phật, đại đạo đang nổ vang.
Ánh mắt của cường giả Tiên giới đều nhìn chằm chằm vào Kim Thiền, toàn thân hắn ta phát ra kim quang nhu hòa, theo việc âm Phật quanh quẩn, giữa đất trời xuất hiện đại phật cao vạn trượng.
Đại phật nâng hai tay lên, hắn ta chống đỡ bức tranh rơi xuống trên bầu trời, quyển trục không hạ xuống nữa.
Cường giả Tiên giới đưa mắt nhìn nhau, ngay cả sức mạnh của đế kiếm cũng bị thôn phệ, Kim Thiền lại có thể nâng quyển trục sơn hải lên, cơ thể Trần Mục ở bên trong quyển trục, hiện tại không cách nào rời đi được, nhìn thấy bên ngoài không sao bèn yên tâm rất nhiều.
"Hòa thượng, ngươi đừng xen vào việc của người khác!"
Xích Đế hét lớn, tay ông ta thôi động quyển trục sơn hải, quyển trục chậm rãi rơi xuống, cánh tay Đại Phật Thủ sau lưng Kim Thiền đang cong vào, sức mạnh của hắn ta không bằng Đại Đế.
"Không thể để cho quyển trục kia rơi xuống!"
Nam Cung Thần hét lớn, cường giả bên trong Quang Minh thành bay vọt lên trời, bọn họ phát động tấn công với quyển trục, không chỉ là bọn họ còn có những thế lực khác ở Vũ Châu.
Cường giả của Xích Thành Động Thiên, cường giả của Tiêu gia Cổ tộc, thân ở Vũ Châu, bọn họ biết rõ không thể đứng ngoài làm ngơ, ào ào xuất thủ, khắp nơi đều có tiên quang phóng lên tận trời, tất cả đều lọt vào trong bức tranh.
Trần Mục đứng ở thế giới bên trong tranh, hắn nhìn tiên quang rơi ở xung quanh, sông núi sụp đổ, mặt đất vỡ nứt, vô số hố lún xuất hiện.
Ngoại trừ phật quang của Kim Thiền, những sức mạnh khác đều bị quyển trục hấp thu luyện hóa, Trần Mục lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ sức mạnh của chúng ta vô hiệu với quyển trục này?"
"Đem sức mạnh vị diện cho ta."
Giọng nói của Vong Sơ vang lên, Trần Mục nhìn về phía đế kiếm, hắn giao sức mạnh vị diện trong cơ thể cho đế kiếm, thân kiếm vốn dĩ đỏ rực biến thành kim quang sáng chói.
Nếu như trước đó đế kiếm điều khiển Trần Mục chiến đấu, vậy bây giờ chính là Trần Mục khống chế đế kiếm, hắn rót sức mạnh vị diện vào đế kiếm, vung kiếm lần nữa.
Theo tấn công của cường giả bên ngoài, quyển trục xuất hiện vết nứt, nháy mắt ầm ầm sụp đổ, lúc quyển trục sơn hải vỡ nát, giống như pháo hoa nở rộ.
Xích Đế trừng to mắt: "Sao có thể?"
Thanh Đế ở bên ngoài cấm chế không dám tin vào hai mắt của mình: "Đây là chí bảo do Tiên Tổ luyện chế, có thể chống lại các loại sức mạnh quy tắc, ngay cả Đại Đế cũng có thể giết được, sao hắn có thể phá hủy quyển trục sơn hải?"
Bạch Đế quát to: "Cẩn thận!"
Lúc quyển trục vỡ nát, Trần Mục tay cầm đế kiếm giết tới, Xích Đế lấy lại tinh thần, ông ta quay người dịch chuyển đến tinh không, cấm chế Tiên giới ra thì dễ vào lại khó.
Xích Đế trở lại trong tinh không, hắn lấy ra một viên tiên đan ba màu, sau khi uống, vết kiếm trên người nhanh chóng khép lại, trên mặt hắn lưu lại vết sẹo khó có thể khép lại.
Cường giả của Tiêu Dao minh đều đang hoan hô, Sở Sở vui mừng nhảy dựng lên, những thế lực khác của Tiên giới đều nhảy cẫng hoan hô, dân chúng đều chúc mừng theo.
Trần Mục biến mất tại chỗ trong chớp mắt, hắn xuất hiện ở bên ngoài cấm chế Tiên giới, đứng tại tinh không, một mình đối mặt với ba vị Đại Đế của Đế phủ.
Quang Minh thành lại trở nên yên tĩnh lần nữa.
Viêm Sát trừng lớn hai mắt: "Hắn điên rồi!"
Băng Thanh và Hư Ảnh đều không thể hiểu được, đó chính là ba vị cường giả Đế cảnh, Kim Thiền nhìn lên tinh không, đại phật phía sau hắn ta như ẩn như hiện.
Tiên Thành Viễn Cổ, trên mặt mấy vị Chí Tôn đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng Trần Mục sẽ đuổi theo ra ngoài, Bách Chiến Chí Tôn lẩm bẩm nói: "Đế phủ, cho dù Tiên Tổ chết rồi, cũng không dễ đối phó."
Trần Mục tới bên ngoài cấm chế Tiên giới, Thanh Đế và Bạch Đế cùng chuyển động, bọn họ đứng ở ba phương vị, không gian bị phong tỏa, bọn họ phát ra quang huy, ba đạo thân ảnh vĩ ngạn chật ních tinh không.
Thanh Đế vỗ nhẹ tay, ông ta khá trẻ tuổi, là người mạnh nhất trong tam đế, mang trên mặt nụ cười quỷ quyệt: "Ngươi rất không tồi, chỉ cần ngươi giao ra tọa độ của sức mạnh vị diện, Đế phủ sẽ có một chỗ nhỏ nhoi cho ngươi."
Trên mặt Xích Đế có phần khó chịu, Bạch Đế phụ họa nói: "Nếu như ngươi đối nghịch với bọn ta, tất cả những gì ngươi biết đều sẽ diệt vong, hợp tác với bọn ta, người thân bằng hữu của ngươi đều có thể có được vé tàu tiến về bỉ ngạn."
Trần Mục nắm chặt đế kiếm, hắn cường thế nói: "Quá tam ba bận, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của ta, các ngươi từ đâu tới đây, thì về chỗ đó."
Vừa dứt lời, tam đế đồng thời động thủ, ba đạo đế quang rơi về phía Trần Mục.
Trần Mục vung kiếm, kim quang vẽ ra đường vòng cung hoàn mỹ tại tinh không, sức mạnh của cường giả Đế cảnh bị xé nát.
Lôi Đình ngân dực xuất hiện, khẽ chấn động, không gian vặn vẹo, mặc dù không thể dịch chuyển không gian, nhưng Trần Mục vẫn thoát khỏi giam cầm, xông vào chỗ sâu trong tinh không.