Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 729 - Chương 729: Ma Lâm (3)

Chương 729: Ma Lâm (3)

Thân thể Thanh Đế bị chém đứt, sức mạnh quy tắc của đế kiếm ăn mòn thân thể của ông ta, phần eo bốc lên lục quang, mặt mũi của ông ta trở nên dữ tợn.

Bạch Đế thu hồi băng cung, trong tay ông ta ngưng tụ hai con dao băng, trong nháy mắt tới gần, nhưng dao băng và đế kiếm va chạm bèn sẽ bị chặt đứt.

Thanh Đế cũng mang theo trọng thương gia nhập chiến đấu, Tổ Long Kim Lân triệt để vỡ tan dưới thạch búa của Xích Đế, vào giây phút vỡ tan ấy, tiếng rồng gầm vang lên.

Thân ảnh của Tổ Long xông ra từ bên trong Kim Lân, Xích Đế bị đâm bay đi mấy vạn trượng, thân thể cũng trở nên vặn vẹo, trong mắt Trần Mục ẩn chứa sự cảm kích, Tổ Long Kim Lân từng bảo vệ hắn rất nhiều lần, đây sẽ là một lần cuối cùng.

Xích Đế có chút chật vật, hai tay ông ta nắm thạch búa, điên cuồng nói: "Giết!"

Tiếng la giết của một mình ông ta có thể so được với thiên quân vạn mã, ngôi sao xung quanh đều đang lắc lư, ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn vung kiếm võ dũng mạnh mẽ.

Mộc kiếm không ngừng bị chém đứt, dao băng cũng không ngừng vỡ nát, ngay đến cả thạch búa cũng xuất hiện lỗ hổng, nhưng mộc kiếm và dao băng đều có thể rất nhanh phục hồi như cũ.

Đối mặt với liên thủ tấn công của ba vị Đại Đế, Trần Mục không rơi vào thế hạ phong, nhưng sức mạnh của hắn tiêu hao cực nhanh, nếu không phải bản thân đế kiếm nắm giữ sức mạnh cường đại, chỉ dựa vào sức mạnh của Trần Mục rất khó chống lại được ba vị Đại Đế.

Xích Đế tiêu hao khá lớn, bản thân Thanh Đế bị trọng thương, chỉ có Bạch Đế vẫn là trạng thái đỉnh phong, cùng lúc Trần Mục chiến đấu, còn dùng Luân Hồi Nhãn để tính toán, chỉ cần có thể giải quyết một vị Đại Đế, cục thế liền có thể chuyển sang thế tốt.

Sâu trong tinh không u ám, có ánh sáng xuất hiện, hào quang thánh khiết vượt qua hư không lao đến, trực tiếp đánh trúng thân thể Bạch Đế, Thanh Đế và Xích Đế đều khiếp sợ.

Đột nhiên xuất hiện công kích, khiến cho Bạch Đế không kịp đề phòng, nhục thể của ông ta bắt đầu tan rã, tiêu tan giống như lưu quang, Trần Mục đối với cỗ sức mạnh này không thể quen thuộc hơn, hắn nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không: "Sư tỷ."

Đạo kiếm quang này có nguồn gốc từ Khương Phục Tiên, Bạch Đế thân là cường giả Đế cảnh mà thân thể lại đang tan rã, ông ta bị ép bỏ đi phần nhục thân từ đầu trở xuống.

Vẻ mặt Thanh Đế hoảng sợ nói: "Là tồn tại chí cao của Thần tộc, mau rút lui!"

Xích Đế chồng chất vết thương, lại chạy nhanh nhất, Thanh Đế kéo lấy thân thể tàn phế, Bạch Đế thảm hại hơn, chỉ còn đầu, ba vị Đại Đế chật vật chạy trốn.

Trần Mục lạnh giọng nói: "Muốn chạy?"

Ba vị Đại Đế không quay đầu trốn về phía "hắc nguyệt", Trần Mục theo sát phía sau, nhưng mà hiện tại hắn cũng là miệng hùm gan sứa, sức mạnh còn lại không có mấy, đuổi theo đám người Thanh Đế đã rất phí sức.

Tiên giới, cường giả đứng đầu của các đại thế lực đều nhìn chăm chú lên tinh không, bọn họ phát giác được khí tức của đám người Thanh Đế, nhao nhao trừng to mắt nhìn lên tinh không.

Lúc đám người Thanh Đế chật vật trốn về, toàn bộ Cường giả Tiên giới đều khiếp sợ, Trần Mục đang đuổi giết ba vị Đại Đế, hình ảnh kia khó có thể tin.

Đám người Thanh Đế trốn về hắc nguyệt, chiến thuyền có thể so với ngôi sao mở ra tấm chắn, Trần Mục một mình đứng tại tinh không, lạnh lùng nói: "Ta đã cho các ngươi cơ hội."

Bên trên hắc nguyệt, khuôn mặt Thanh Đế tiều tụy nói: "Tiểu hữu, còn xin lại cho bọn ta thêm một cơ hội, bây giờ bọn ta lập tức rời đi, cũng sẽ không trở lại nữa."

Mặc dù Xích Đế và Bạch Đế không cam tâm, nhưng đều bị doạ sợ mất mật, nhao nhao gật đầu.

Trần Mục cũng sắp hao hết tất cả sức mạnh, hắn ở trên cao nhìn xuống, cường thế nói: "Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng, từ đâu tới đây, cút về chỗ đó."

Thanh Đế liên tục gật đầu: "Được, được, được…"

Không gian xung quanh hắc nguyệt vặn vẹo, chiến thuyền có thể so với ngôi sao biến mất ở hư không, Thiên Châu, đám người Lộc Nhai Chí Tôn đều hoảng sợ toát một thân mồ hôi.

Đại quân Tiên tộc vẫn còn chưa rút đi.

Đám người Thanh Đế e ngại Khương Phục Tiên, không dám lưu lại ở bên ngoài Tiên giới, căn bản không quan tâm sống chết của đám người Lộc Nhai Chí Tôn, tinh không khôi phục lại yên tĩnh.

Cao tầng của Tiêu Dao minh lộ ra nụ cười vui sướng, ngay cả thế lực Tiên giới cũng cảm thấy vui vẻ, bọn họ không hề có thiện cảm với Đế phủ, cũng chỉ có Thái Thanh Tiên Cung tuyệt vọng đầu tiên, bọn họ vốn muốn lợi dụng Đế phủ để báo thù.

Trần Mục trở lại Vũ Châu, hắn xuất hiện ở trên bình nguyên hoang vu, nơi này vẫn còn lửa rừng, nhưng mà bỗng nhiên dập tắt, một cỗ hàn ý đột nhiên xuất hiện.

"Ha ha, xem ra các ngươi là không định ẩn náu nữa." Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm nói.

Cách đó không xa, không gian vặn vẹo, ba tên Ma Thần từ trong hư không bước ra, bọn họ nhìn chằm chằm Trần Mục, phía trên áo bào của Ma Thần hắc bào cầm đầu viết số chín tám.

Tiên giới, Vũ Châu, trên hoang nguyên.

Trần Mục phát giác được sự xuất hiện của Ma Thần, hắn hiểu, trước đó Ma Thần mấy lần xuất thủ tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, bọn họ chắc chắn là có âm mưu.

Cửu Bát Ma Thần ẩn nấp nhiều năm đột nhiên hiện thân, Cửu Nhị Ma Thần và Bát Cửu Ma Thần toàn bộ đều xuất hiện, trạng thái hiện tại của Trần Mục rất không tốt, sức mạnh còn dư lại không có mấy, một mình đối mặt với ba vị Ma Thần cường đại căn bản là không có phần thắng.

Uy áp trên người Cửu Bát Ma Thần, mạnh hơn uy áp của Thanh Đế, Trần Mục quay người nhìn ba vị Ma Thần đi tới, trên mặt không hề bận tâm.

Trần Mục nắm đế kiếm, gió nhẹ thổi vào mặt, hô hấp của hắn đều đặn, ánh mắt kiên định.

Cửu Nhị Ma Thần giễu cợt nói: "Trần Mục, ngươi quả nhiên không để cho bọn ta đợi lâu."

Cửu Bát Ma Thần mặt không biểu cảm: "Mặc dù ngươi đã dung hợp ý chí vị diện, nhưng còn quá yếu."

Vẻ mặt Trần Mục lạnh nhạt: "Ngươi là tay của Ma Chủ, chắc hẳn Ma Chủ có thể thông qua ngươi để thấy ta, bất luận như thế nào, ta đều sẽ tận lực bảo vệ hết thảy những gì ta biết, muốn chiến thì chiến đi!"

Bình Luận (0)
Comment