Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 739 - Chương 739: Nhục Thân Tuyệt Đỉnh (2)

Chương 739: Nhục Thân Tuyệt Đỉnh (2)

Nguyên thần của Trần Mục cũng đang sụp đổ, hắn nhìn thế giới trắng bạc trước mặt, vô biên vô tận, vượt qua lôi trì cơ bản là không thể, muốn đột phá cũng không dễ dàng.

Đinh!

Một tiếng run nhẹ.

Nguyên thần hóa thành lưu quang rồi tan biến.

Lôi trì trở nên tĩnh mịch, trong thế giới trắng bạc còn có một chút quang huy trong suốt, đó là mảnh vụn của Thiên Đạo, cuối cùng ngưng tụ thành đóa hoa.

Ở giữa hoa Thiên Đạo có một bóng người đang ngồi xếp bằng mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Đó là ý thức của Trần Mục, nhục thân và nguyên thần bị hủy diệt, huyết nhục suy yếu, hồn phách biến mất, hắn đã mất đi liên kết với thế giới này.

Trần Mục không cảm nhận được đau đớn, thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, trong Lan Hải Tiên Cảnh, lôi hải đã biến mất, cường giả khắp nơi đều chấn kinh, bầu trời quang đãng, Nguyệt Linh Hi nhắm mắt lại, lắc đầu bất lực: “Kết thúc rồi.”

Phía sau trường thành hắc sắc, lôi trì không biến mất, ý thức của Trần Mục cũng không từ bỏ, cho dù mất đi đạo hạnh, mất đi nhục thân và nguyên thần, chí bảo cũng biến mất toàn bộ, hắn vẫn không có ý định bỏ cuộc.

Trần Mục khống chế hoa Thiên Đạo tiến đến chỗ sâu trong lôi hải, đó là cơ hội cuối cùng của hắn.

Trần Mục ngồi xếp bằng trên hoa Thiên Đạo, hắn đang quan sát lôi trì, bên trong có dấu vết do đại năng viễn cổ để lại, có không ít đại năng đi được xa hơn hắn.

Cả đường đi không có chút sinh cơ nào, nhưng ở chỗ sâu trong lôi hải Trần Mục nhìn thấy bộ áo giáp nhuốm máu, trên bộ giáp kia mang theo máu của cường giả.

Trần Mục còn nghĩ rằng có cường giả vẫn chưa ngã xuống, nhưng trên bộ giáp kia không có hồn phách sót lại.

Có thể để lại dấu vết trong lôi trì thì đã mạnh hơn Trần Mục rất nhiều, nếu như không có mảnh vụn Thiên Đạo thì ý thức của hắn có lẽ đã tan biến theo nguyên thần.

Tiếp tục tiến về phía trước, Trần Mục nhìn thấy dấu chân huyết sắc mờ nhạt như ẩn như hiện, trong dấu chân chứa đựng năng lượng yếu ớt, nhưng theo thời gian trôi đi, nó không ngừng biến mất.

Trần Mục đi theo dấu chân huyết sắc, dấu chân kia càng lúc càng rõ ràng, bên trong còn mang theo năng lượng không hề yếu, dù có là lôi trì cũng khó tiêu hủy được.

“Đây chắc chắn không phải Chí Tôn Huyết!”

Trần Mục nhìn thấy bóng dáng vĩ ngạn trong lôi trì, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là cường giả Đế cảnh.

Hoa Thiên Đạo xuyên qua thân ảnh của cường giả Đế cảnh, vị cường giả Đế cảnh kia đã ngã xuống, thân tử đạo tiêu, để lại dư ảnh ở đây, huyết nhục đã khô cạn, chỉ còn lại dấu chân huyết sắc đang mờ đi không ngừng.

“Ngay cả cường giả Đế cảnh cũng không thể vượt qua lôi trì!” Trần Mục đã đánh giá thấp sức mạnh của lôi trì, xem ra cũng chỉ có cường giả tuyệt đỉnh mới có thể vượt qua lôi trì.

Khi tiếp tục tiến lên, Trần Mục gần như không nhìn thấy dấu vết của các cường giả khác để lại, một lúc lâu sau hắn nhìn thấy hỏa quang ở sâu trong lôi trì.

Đó là trái tim đang bùng cháy hừng hực hỏa quang, nhưng nó trông cực kỳ nhỏ bé giữa lôi hải, khi hoa Thiên Đạo đến gần ngọn lửa đó, trái tim đang yên tĩnh kia bỗng nhiên đập mạnh, có ý nghĩ truyền ra: “Giúp ta với!”

Ý thức của Trần Mục bị chấn kinh, chẳng lẽ vẫn còn dư ảnh của cường giả Đế cảnh, hắn cẩn thận quan sát trái tim kia, phát hiện đó là ảo giác, chẳng qua chỉ là phản ứng bản năng còn sót lại trong cơ thể, hồn phách đã tiêu tan từ lâu.

Đây là vị cường giả Đế cảnh thứ hai mà Trần Mục gặp trong lôi trì, có lẽ còn bỏ sót, dù là mạnh như cường giả Đế cảnh cũng rất khó để lại dấu vết.

Trần Mục cảm thấy có gì đó không đúng, xung quanh hai vị cường giả Đế cảnh này đều không thấy có bảo bối, không biết là không có hay là đã bị nhặt đi mất.

Hắn không nghĩ quá nhiều, dù sao thì bây giờ hắn chỉ còn lại ý thức, có chí bảo cũng không cách nào mang theo được.

Trần Mục phát hiện mảnh vụn Thiên Đạo đang dung hợp với ý thức của hắn, hoa Thiên Đạo dần dần mờ đi, ý thức của hắn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hắn lại cảm ứng được Tiên giới và nhân gian lần nữa, cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa, giống như có được sự gia trì của Trấn Thiên Ấn, có loại cảm giác hóa thân Thiên Đạo.

Cho dù là vậy, Trần Mục vẫn không thể hợp nhất nhục thân và nguyên thần, trạng thái hiện tại của hắn giống như ý chí, sở hữu sức mạnh nắm giữ quy tắc nhưng lại không có thực thể.

Lôi trì làm tan rã tất cả mọi quy tắc, Trần Mục không thể hợp nhất nhục thân và nguyên thần, hắn chỉ có thể nghĩ cách nhảy qua lôi trì, ý thức tiếp tục tiến về phía trước.

Trần Mục nhìn thấy kim quang, đó là hòa thượng kim thân đang ngồi xếp bằng trong lôi trì, hắn ta có nhục thân hoàn chỉnh, ngay cả cường giả Đế cảnh cũng không thể giữ lại thi hài, thế nhưng cường giả Phật tộc trước mắt lại giữ được.

Trên đỉnh đầu của cường giả Phật tộc có chín vết sẹo vòng kim sắc, trước mặt hắn ta có hình dán của Phật, bên trên có chữ viết bằng tiếng Phạn: “A lại da thức của tất cả chúng sinh vốn đã có sẵn, viên mãn thanh tịnh, vượt qua thế giới, giống với niết bàn.”

Trần Mục không hiểu nhục thân của Phật tộc có thể giữ lại trong lôi trì, thế nhưng thần hồn lại tiêu tan.

“Lôi trì rốt cuộc là tác phẩm của ai?”

Trần Mục cảm thấy lôi trì không thuộc về thế giới này, hắn không có đáp án, chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước.

Một lúc lâu sau, hắn nhìn thấy con đê kim sắc, đó là bờ vực của lôi trì, ý thức của Trần Mục đến trên con đê kim sắc, xung quanh đều là hư vô.

“Ta đã vượt qua lôi trì?”

Trần Mục nghĩ đến lời nói của bóng đen, vượt qua lôi trì là có thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh, hắn không thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh, cho dù hắn có vượt qua lôi trì đến con đê kim sắc, vì nhục thân ở trong lôi trì nên thân thể và tinh thần đều bị phá hủy.

Trên con đê có những bông hoa kim sắc trôi bồng bềnh, trong những bông hoa này chứa đựng căn cơ đại đạo, đại đạo tam thiên, chỉ cần luyện hóa một bông là có thể trở thành cường giả vô thượng.

Trạng thái hiện giờ của Trần Mục không thể luyện hóa được những đại đạo hoa này, hắn chú ý thấy ở phía xa có cái cây kim sắc giống với Hoàng Kim Thụ ở sâu trong lòng đất Hoang Châu.

Bình Luận (0)
Comment