Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Mục bước ra từ hư không, nhục thân hiện giờ của hắn đã đạt đến tuyệt đỉnh, nắm giữ sức mạnh vị diện mạnh nhất, trong cơ thể chứa đựng đủ loại năng lượng quy tắc.
Hiện giờ hắn có lực lượng dùng không hết.
Trần Dao ở trên đỉnh núi nhìn thấy Trần Mục xuất hiện, trong mắt nàng ta hiện lên kim quang nhàn nhạt, có thể cảm nhận được ca ca càng mạnh mẽ hơn trước kia.
“Ca.”
Trần Dao đứng dậy đi tới.
Tiểu Hắc bên cạnh nàng ta duỗi eo một cái.
Trần Mục đến bên cạnh Trần Dao: “Dao Dao, lúc trước ca ca không thể bảo vệ cho muội, sau này tuyệt đối sẽ không để muội bị thương nữa.”
Trên người Trần Dao nở rộ hà quang, huyết mạch Trần gia trong cơ thể nàng ta hồi phục nhanh chóng: “Ca, không cần, muội có thể tự mình khôi phục đỉnh phong.”
Nàng ta không muốn tiêu hao sức lực của Trần Mục.
Trần Mục không giúp đỡ tiểu muội quá nhiều, đốt cháy giai đoạn không có lợi cho nàng ta, chỉ là khôi phục lại trạng thái đỉnh phong như trước có thể tiết kiệm thời gian tu luyện.
Trần Dao cảm thấy sức lực của chính mình đã khôi phục đỉnh phong, so với trước kia lại càng cường đại hơn.
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn bắt đầu bố trí sát trận, đường vân cổ lão được chôn ở phụ cận Trần gia, một đội hình sát trận tuyệt thế nhanh chóng hoàn thành.
“Ca!”
Trần Dĩnh lên đến đỉnh núi, khuôn mặt đẹp nở nụ cười ngọt ngào: “Hình ngư huynh lại trở nên lợi hại hơn rồi!”
Trần Mục đưa ngón tay đặt vào giữa này Trần Dĩnh, kim quang êm dịu xuất hiện, đây là vật chất nguyên sơ mà Thần tộc cần để hoàn thành quá trình biến đổi.
Nó thuộc về vật chất bản nguyên, là vật chất đặc thù có thể khiến Thần tộc khôi phục đỉnh phong.
Đường văn hỏa hồng giữa mày Trần Dĩnh hiện rõ lên, Trần Dao có thể cảm nhận được cảm giác áp bức.
Đó là Thần Văn đại diện cho sức mạnh tuyệt đối, cho dù không bằng Chí Cao Thần cường đại nhất nhưng cũng không kém hơn mấy đại thần đỉnh tiêm như Viêm Sát.
Trần Mục thu tay về, dặn dò nói: “Dĩnh Dĩnh, hiện giờ muội sở hữu sức mạnh cực cảnh, phải sử dụng sức lực này thật tốt để bảo vệ người trong tộc.”
Chia vật chất nguyên sơ trong cơ thể cho Trần Dĩnh sẽ làm sức lực của Trần Mục yếu đi, hắn không muốn Trần gia gặp nguy hiểm sau khi mình rời khỏi.
Trần Dĩnh cảm nhận được sức lực cường đại của chính mình, nụ cười trên mặt biến mất, nàng ta hiểu rõ, chắc chắn ca ca có chuyện rất quan trọng phải rời đi.
Trần Mục nhéo khuôn mặt nhỏ của Trần Dĩnh, mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, huynh phải đi đón Phục Tiên tỷ của muội, sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
Khuôn mặt đẹp của Trần Dĩnh nở nụ cười, vui mừng gật đầu: “Được ạ, ca, muội sẽ bảo vệ Trần gia thật tốt, các huynh cũng phải về sớm đấy.”
Trần Dao cũng rất phấn khích, giọng nói nàng ta thanh thúy: “Ca, huynh phải cẩn thận nhé.”
Trần Mục cười gật đầu.
Đường Uyển và Trần Nghiêm đang du ngoạn ở Bắc Hoang, Đại Tráng và Thất Thất đi theo bọn họ, Trần Đồng và Trần Tô theo Trần Hãn và Sở Vũ đi đến Yêu vực, Trần Thiên Nam tụ họp trò chuyện với lão bằng hữu ở gần Hắc Thạch thành.
Đại tỷ và Yến Lang Nguyệt phụ trách xí nghiệp của gia tộc, chỉ có phu phụ đại bá là thường ở Trần gia, thỉnh thoảng cũng giúp xử lý công việc ở tiêu cục.
Trần Mục nhắc nhở: “Dĩnh Dĩnh, muội phải cố gắng giữ mọi người ở trong lãnh thổ Bắc Hoang, như vậy thì sát trận huynh bố trí mới có thể bảo vệ mọi người.”
“Muội biết rồi.”
Trần Dĩnh ghi nhớ trong lòng.
Trong nhà có hai muội muội trông chừng, Trần Mục vẫn rất yên tâm, hắn biến mất trên đỉnh núi, Trần Dĩnh và Trần Dao vẫy tay với bầu trời.
Tiên giới, Quang Minh thành.
Thành thị này có ba ngàn vạn bách tính.
Trần Mục nhìn thành thị náo nhiệt trước mắt, tâm trạng rất tốt, trong Quang Minh thần miếu hương khói không dứt, ở Vũ Châu còn có rất nhiều thần miếu tương tự.
Tiêu Dao Minh phát triển lớn mạnh sau trận đại chiến, toàn bộ thế lực Tiên giới ở Vũ Châu bây giờ đã gia nhập Tiêu Dao Minh, có cả một phần thế lực Tiên giới ở Thiên Châu và Địa Châu.
Sở Sở vẫn đang hôn mê, Băng Thanh canh giữ ở trong phòng, Trần Mục đột nhiên xuất hiện, Băng Thanh có thể cảm nhận được sự cường đại của Trần Mục, loại cảm giác đó giống như nhìn thấy Thần Đế năm đó.
Lúc đó khi Bát Cửu Ma Thần đánh tới, nếu như không có Sở Sở thì Trần Mục đã không chống đỡ nổi.
“Chăm sóc tốt cho con bé.”
“Rõ.”
Trần Mục biết Sở Sở đang tỉnh, chỉ là nàng ta đã nhớ lại quá khứ nên không muốn tỉnh lại.
Sau khi ra khỏi phòng, Nam Cung Hùng đến bên cạnh Trần Mục, cười nói: “Minh chủ, Thái Thanh Tiên Cung đã giải tán, bọn họ giao cho chúng ta tất cả tài nguyên để bồi lễ và xin lỗi, hiện giờ trong thành tài nguyên dồi dào, có thể vận hành ổn định trong nhiều năm.”
Trần Mục gật đầu, vốn dĩ hắn muốn xử lý Thái Thanh Tiên Cung, nếu đã giải tán thì thôi vậy: “Nam Cung tiền bối, đa tạ mọi người đã tuyên truyền cho Quang Minh thần miếu, việc này rất quan trọng với nương tử ta.”
Nam Cung Hùng xua tay: “Minh chủ, sự tích về ngài đã lan truyền khắp Tiên giới, bách tính tin tưởng Tiêu Dao Minh, khắp nơi đều đang xây dựng thần miếu một cách tự phát.”
Trần Mục xử lý xong công việc của Tiêu Dao Minh, tiếp đó hắn truy tìm tung tích của Ma Thần.
Khí tức của Cửu Nhị Ma Thần và Bát Cửu Ma Thần biến mất sạch sẽ hoàn toàn.
“Tại sao đột nhiên lại biến mất?”
Trần Mục có chút nghi ngờ, Ma Thần không ở Tiên giới có thể là vì sợ sự tồn tại của hắn.
Ở Quang Minh thành đã được bố trí sát trận, Trần Mục không có thời gian quan tâm đến tung tích của đám Cửu Nhị Ma Thần, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm Phục Tiên lão bà.
Trần Mục bước vào tinh không, tinh không của Tiên giới và nhân gian xếp chồng lên nhau, chiến trường ở chỗ sâu trong tinh không chính là nơi mà không gian bị biến dạng nghiêm trọng nhất.
Tương truyền ở chỗ sâu trong tinh không, một cái chớp mắt là ngàn năm, cho dù là ở bên rìa của chiến trường tinh không, dừng lại một khoảnh khắc cũng đã trải qua rất nhiều năm ở nhân gian.
Đây là nguyên nhân Trần Mục phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.
Trần Mục có thể cảm nhận được, hỗn chiến ở sâu trong tinh không đã chuyển từ chỗ sâu nhất trong tinh không đến bên rìa của chỗ sâu trong tinh không, Ma chủ muốn quay về Tiên giới, cường giả đỉnh tiêm đang ngăn cản hắn ta trở về.