Cánh cửa không gian kim sắc xuất hiện trước mặt Trần Mục, hắn tạo ra một thông đạo dẫn đến chỗ sâu trong tinh không, nháy mắt đã xuất hiện ở chỗ sâu trong tinh không.
Đập vào mắt là khung cảnh tĩnh mịch, xung quanh chỉ có một vài ngôi sao hoàn chỉnh, không có chút sự sống nào.
Gần đó có hòn đảo màu đen dài mấy ngàn dặm, quan sát cẩn thận thì phát hiện đó là Côn Bằng đã ngã xuống, mạnh như Côn Bằng cũng đang đổ máu ở sâu trong tinh không.
“...”
Trần Mục khó mà ăn nói với Tiểu Côn.
Khí tức của Khương Phục Tiên cuối cùng đã dừng lại ở đây, nhưng hắn lại không cảm ứng được sự tồn tại của nàng ta.
Ở phía xa có di cốt của Côn Bằng, có chiến kiếm không hoàn chỉnh, có xương trắng của cường giả Đế cảnh, có tay chân bị chặt đứt của Yêu tộc, còn có cả xá lợi của Phật tộc.
Trần Mục nhận ra dao động quen thuộc, ở gần di cốt của Côn Bằng có một bóng dáng vĩ ngạn nằm trong không gian sâu thẳm tĩnh mịch, đó chính là tổ tiên của Trần gia.
Trên mặt tổ tiên Trần gia mang theo nụ cười, ông ta không có gì nuối tiếc, gần như đã nhìn thấy tương lai tràn đầy hy vọng.
Đây là bóng hình còn sót lại của tổ tiên Trần gia ở chỗ sâu trong tinh không, tổ tiên Trần gia đã hoàn toàn ngã xuống, thân tử đạo tiêu, ngay cả hình chiếu cuối cùng cũng biến mất.
Cho dù là Trần Mục cũng không cách nào dùng quay ngược thời gian để cứu tổ tiên Trần gia về.
Liên quan đến quá nhiều nhân quả, không giống như ở trong lôi trì có thể dễ dàng ngưng kết lại nhục thân và nguyên thần.
Sự tồn tại cường đại như thế đổ máu ở chỗ sâu trong tinh không mà vẫn không thể ngăn cản Ma chủ, có thể thấy được Ma chỉ mạnh bao nhiêu.
Sau khi Trần Mục đến chỗ sâu trong tinh không thì vẫn đang tìm kiếm tung tích của Khương Phục Tiên, nhưng lại không tìm thấy nàng ta, không gian xung quanh bị gấp khúc, hắn nghĩ tới gì đó rồi dùng suy nghĩ mở ra thông đạo không gian ở trước mặt.
Sau khi không gian trước mặt bị xé toạc, quang huy thánh khiết tràn ra, Trần Mục bước vào kết giới không gian.
Trần Mục có thể đoán được, không gian kết giới này là do Khương Phục Tiên tạo ra, sử dụng các quy tắc không gian bị bóp méo ở chỗ sâu trong tinh không để tạo ra lồng gian tạm thời giữ chân Ma chủ.
Trong kết giới không gian có đủ loại tiên quang thần mang cường đại đan xen vào nhau, u quang là kinh khủng nhất, đủ loại năng lượng đang va chạm, âm thanh đinh tai nhức óc.
Kiếm quang kim sắc phá không bay ra, bỏ qua khoảng cách của thời gian và không gian rơi xuống trên người Ma chủ âm u vạm vỡ, hắc giáp của hắn ta đã bị chọc thủng.
Lồng ngực Ma chủ toát ra u quang.
“Việc cần đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến.” Ma chủ đang cười lạnh giống như sớm đã đoán trước được.
Cục diện trong kết giới không gian xảy ra thay đổi, Trần Mục mặc áo giáp kim sắc, trong tay cầm đế kiếm mạnh mẽ giết tới, hắn lao đến bên cạnh Ma chủ.
Cường giả xung quanh có được cơ hội hít thở, bọn họ đã chiến đấu với Ma chỉ một thời gian rất dài, tất cả đều đang thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên, nếu như Trần Mục không xuất hiện thì sớm muộn gì bọn họ cũng tử trận ở đây.
Chỉ có tám vị cường giả sống sót đến cuối cùng.
Trong ánh bạc thánh khiết có một bóng người xinh đẹp, đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chú vào bóng lưng của Trần Mục, dung nhan khuynh thành mang theo ý cười.
“Phu quân!”
Khương Phục Tiên nhẹ giọng hét gọi, thân hình nàng ta mảnh mai khoác lên bộ giáp bạc, hai tay cầm hai thanh tiên kiếm, mái tóc bạc xõa ra giống như nữ võ thần.
Sự tồn tại chí cao của Thần tộc bên cạnh lộ ra ánh mắt kỳ lạ, nam thần toàn thân rực lửa, sau lưng có mặt trời đỏ chảy theo hào quang của mặt trời.
“Phu quân ngươi?” Chúc Chiếu hơi kinh ngạc, hắn ta là Chí Cao Thần của Thần tộc, còn được gọi là Thái Dương Thần.
Nữ thần váy trắng dáng người cao gầy cười trêu đùa nói: “Sau khi muội muội luân hồi thì có phu quân là chuyện rất bình thường, phu quân muội ấy trông cũng rất lợi hại.”
Sau lưng nữ thần bạch y có vòng tròn màu bạc, nàng ta là Chí Cao Thần của Thần tộc, tên U Huỳnh.
Ngoại trừ Chí Cao Thần của Thần tộc thì xung quanh còn có hung thú viễn cổ mình đầy thương tích, Thủy Kì Lân, trong mắt hắn ta đầy vẻ vui mừng: “Là hậu duệ của Trần gia.”
“Hắn lại có thể một mình nghênh chiến với Ma chủ?” Lão giả tóc trắng vui mừng khôn xiết, y phục ông ta dính đầy huyết quang, cánh tay phải bị chém đứt, tay trái cầm thanh kiếm gãy.
Kiếm Đế Liễu Trung Nguyên là kiếm tu của Nhân tộc, đã bước nửa chân vào cảnh giới cường giả tuyệt đỉnh kiếm đạo.
Đầu ngón tay của Mạn Đà La mặc váy đen có đóa Bỉ Ngạn Hoa màu đen đang xoay tròn, nàng ta nở nụ cười xinh tươi, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thật sự là hắn.”
Có hai vị cường giả là Tộc Yêu Đế Yêu vực bị thương rất nặng và Phật Đà bị trọng thương sắp chết.
Tình trạng của Khương Phục Tiên tốt hơn mấy vị cường giả còn lại rất nhiều, nàng ta là người cuối cùng đến chiến trường ở sâu trong tinh không, quan trọng nhất nàng ta còn có tín ngưỡng gia trì, sức lực càng đánh càng mạnh.
Lúc Ma chủ muốn rời khỏi chỗ sâu trong tinh không, Khương Phục Tiên đã tạo ra kết giới không gian để cản đường hắn ta.
Trần Mục có sức mạnh vị diện và nhục thân tuyệt đỉnh, đối mặt với Ma chủ, thế công kích của đế kiếm rất dữ dội, Ma chủ chỉ có thể buộc phải phòng thủ.
Trạng thái của Ma chủ không phải đỉnh phong.
Khương Phục Tiên thu lại tiên kiếm, nàng ta đưa ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Trần Mục, quang trụ thành khiết xuất hiện.
Nàng ta không chút do dự chuyển toàn bộ lực lượng trong cơ thể cho Trần Mục.
Sức lực của Trần Mục lại tăng trở lại.
Chúc Chiếu và U Huỳnh thấy vậy thì đều góp phần thần lực của mình cho Trần Mục, các cường giả còn lại có lòng nhưng không còn sức, lực lượng của bọn họ đã cạn kiệt.
Có được thần lực của sự tồn tại chí cao, sức lực của Trần Mục tăng lên đáng kể, đế kiếm giải phóng ra quang mang chói lọi, Ma chủ bị kiếm quang do đế kiếm giải phóng chém bị thương.
“Ha hả.”
Ma chủ đang cười điên cuồng, áo giáp đen vỡ nát lộ ra khuôn mặt thật, diện mạo tuấn tú pha chút tà mị, hắn ta đột nhiên bộc phát ra cỗ lực lượng cường đại, ngay cả kết giới không gian cũng bị đánh tan.