Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 743 - Chương 743: Phu Thê Gặp Lại (3)

Chương 743: Phu Thê Gặp Lại (3)

“Sức mạnh vị diện?”

Trần Mục phát giác được sức mạnh vị diện trên người Ma chủ, cỗ lực lượng kia không giống với lực lượng trên người Trần Mục, đó là lực lượng không thuộc về thế giới này.

Lúc cả hai va chạm, cường giả xung quanh bị ép phải lùi lại, trong thời gian và không gian xuất hiện gợn sóng, các ngôi sao ở gần đó lần lượt bị hủy diệt, chỉ còn lại hư không, kim quang và u quang đang giao hòa ở chỗ sâu trong tinh không.

Chúc Chiếu nhìn chăm chú vào chiến trường, hắn ta trầm giọng nói: “Ma chủ đã trải qua nhiều năm chinh chiến, sức lực kém ra so với đỉnh phong, bây giờ cũng chỉ là thế suy sức yếu.”

U Huỳnh hơi lo lắng: “Dù sao cũng là Ma chủ, muốn đánh bại hắn ta sẽ không dễ dàng như vậy.”

Mạn Đà La cười nhẹ nói: “Hắn có Trấn Thiên Ấn, chắc chắn có thể trấn áp được Ma chủ.”

“Vậy tại sao hắn không trực tiếp sử dụng Trấn Thiên Ấn, hiện giờ là lúc Ma chủ yếu nhất.” U Huyền không muốn chậm trễ nữa, tránh để xảy ra biến cố.

Chúc Chiếu gật đầu: “Cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách, phải đánh nhanh thắng nhanh.”

Khương Phục Tiên truyền âm nói: “Phu quân, dùng Trấn Thiên Ấn phong ấn Ma chủ.”

Trần Mục cũng muốn dùng Trấn Thiên Ấn, nhưng không thể khống chế được Chiêu Yêu Phiên có thể xảy ra biến số.

Yêu chủ biết điều Trần Mục đang kiêng kỵ: “Thần Đế nhờ ta đến giúp đỡ, điều kiện của ta là Thần Đế cho tộc của ta không gian để sống.”

“Hiện giờ ta vẫn có điều kiện như thế, chỉ cần ngươi bằng lòng cho Yêu tộc một không gian để sinh tồn, ta nguyện ý dùng sức lực cuối cùng để giúp ngươi.”

“Được!”

Trần Mục đạt được thỏa thuận với Yêu chủ.

Hắn nhìn thấy cường giả Yêu tộc ở chỗ sâu trong tinh không, cho nên hắn lựa chọn tin tưởng Yêu tộc.

Trấn Thiên Ấn và Chiêu Yêu Phiên đồng thời xuất hiện.

Ánh mắt của Ma chủ thay đổi, ngay cả các cường giả xung quanh cũng hiện lên vẻ chấn kinh trong mắt.

“Trấn Thiên Ấn!”

“Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Trấn Thiên Ấn bao trùm lên Ma chủ, sau đó hóa thành ngọn núi hùng vĩ, ngọn núi kim sắc kia bị bao phủ trong sương mù, còn đang rung động trong tinh không, khi Chiêu Yêu Phiên rơi xuống, tinh không cũng theo đó mà khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Kết thúc rồi!”

Yêu tộc đầu chó thân người cảm khái, trận chiến này khiến hắn ta mất đi quá nhiều bằng hữu thân thiết.

Thủy Kì Lân nhìn những thi hài ở chỗ sâu trong tinh không, trong mắt ngấn lệ: “Aiz!”

Không biết bao nhiêu cường giả đã ngã xuống ở chỗ sâu trong tinh không, thậm chí còn không để lại danh tính.

Chúc Chiếu khẽ lắc đầu: “Ma chủ chỉ bị phong ấn tạm thời, vẫn chưa phải là kết thúc.”

Vẻ mặt các cường giả xung quanh lại trở nên ngưng trọng, Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Tay chân của Ma chủ vẫn chưa giải quyết sạch sẽ, hắn ta lấy được sức mạnh từ các thế giới khác, chúng ta còn phải tìm cách đối phó với mối đe dọa chưa xác định.”

U Huỳnh gật đầu, trầm giọng nói: “Bây giờ đã có cơ hội để hít thở, những chuyện kia để sau lại nói.”

Trần Mục xua ngọn núi kim sắc vào chỗ sâu trong tinh không, thời gian ở đó khá tĩnh lặng so với thế giới bên ngoài, là nơi tốt nhất để phong ấn Ma chủ.

Mùi hương thơm mát phả vào mặt, Trần Mục cất đế kiếm đi, áo giáp kim sắc biến mất, hắn ôm chặt lấy Phục Tiên lão bà đang tiến đến trước mắt.

Bộ giáp bạc của Khương Phục Tiên biến thành váy dài màu tuyết, nàng ta được Trần Mục ôm lấy xoay xung quanh tinh không, khuôn mặt đẹp tràn đầy vui vẻ, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

Cường giả đỉnh tiêm xung quanh đều cười lớn, bọn họ đã trải qua trận chiến tàn khốc nhất, đã lâu không nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy.

Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên, có ngàn câu vạn lời muốn nói: “Sư tỷ, ta đưa nàng về nhà.”

Khương Phục Tiên dựa sát vào ngực Trần Mục, dịu dàng nói: “Phu quân, chúng ta đến Trần nguyệt trước.”

“Ta nghe theo nàng.”

Trần Mục hôn nhẹ lên trán Khương Phục Tiên.

Trần nguyệt là tinh cầu ở bên rìa chỗ sâu trong tinh không, chỗ đó có cường giả Thần tộc và tu tiên đại năng tọa trấn, đó là phòng tuyến cuối cùng ngăn chặn Ma chủ.

Trần Mục theo Khương Phục Tiên đến Trần nguyệt, tất cả cường giả đỉnh tiêm cuối cùng đều đến đây.

Đông Hoàng nhìn thấy Khương Phục Tiên quay về thì kích động chạy đến: “Phục Tiên, Tiểu Mục!”

Trần Mục cười gọi: “Nhạc phụ.”

Khương Phục Tiên nhìn sang Trần Mục, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tự hào: “Phụ hoàng, là Trần Mục đã phong ấn Ma chủ, bây giờ chàng ấy còn lợi hại hơn ta.”

Đông Hoàng vỗ vai Trần Mục, vui vẻ nói: “Quả nhiên là nữ tế của ta, ha ha ha.”

“Phu quân, phòng tuyến cuối cùng được dựng ở đây, bởi vì bên trong Trần nguyệt có cất giấu kiếm đạo.”

Từ lâu trước kia Trần Mục đã nghe nói Ma chủ đang trảm đạo, dẫn đến nhân gian không thể thành tiên, nhân gian không thể thành tiên quả thực có liên quan đến sự tồn tại của Ma chủ, nhưng cách nói này không chính xác, trảm đạo liên quan đến tuyệt đỉnh.

Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục, nghiêm túc nói: “Kiếm đạo này đang chờ đợi kí chủ của hắn.”

Trần Mục hiểu ý của Khương Phục Tiên, đây là một con đường hoàn chỉnh, có ngàn vạn con đường, khác đường nhưng cùng một đích, có được một trong số đó là có thể đạt đến tuyệt đỉnh.

“Sư tỷ, nàng đã từng thử chưa?”

“Chưa, ta biết ai thích hợp hơn.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau mỉm cười, bọn họ đến ốc đảo của Trần nguyệt trong tinh không hoang vu, chỗ này cũng xem như thiên đường chốn nhân gian.

Trần Mục ngồi trên mặt đất.

Khương Phục Tiên ngồi trên đùi Trần Mục, choàng tay ôm lấy cổ hắn, trong đôi mắt xanh thẳm hiện lên gợn sóng: “Phu quân, khoảng thời gian sư tỷ rời đi, chắc chắn chàng đã chịu nhiều khổ cực, là tại sư tỷ không tốt.”

Trần Mục liên tục lắc đầu: “Sư tỷ, nàng là nương tử của ta, để nàng chịu mệt là ta không tốt.”

Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, nàng ta tiến đến gần bên mặt của Trần Mục, nhẹ nhàng nói: “Đợi về nhà rồi sư tỷ sẽ bồi thường cho chàng, cùng chàng đi du ngoạn vòng quanh thế giới.”

Trần Mục ôm chặt lấy Khương Phục Tiên, vuốt ve mái tóc bạc mềm mại, thì thầm bên tai nàng ta: “Sư tỷ, chỉ cần có nàng bên cạnh là ta đã rất vui vẻ.”

Khương Phục Tiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Phu quân, chàng mau làm chính sự đi, khi nào nắm vững kiếm đạo rồi chúng ta sẽ về nhà.”

Ánh mắt Trần Mục kiên định đáp: “Được!”

Bình Luận (0)
Comment